Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 364: Vấn đề hòa thuận




Sau khi trở lại học viện Đạo Tâm, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên đều đi bế quan trị thương.

Vài ngày sau, Hắc Thiên xuất quan và tuyên bố một tin tức tốt, bởi vì học viện đã giải quyết được vấn đề linh mạch sắp khô kiệt, vì vậy các trưởng lão quyết định mở cửa Sở Tu Luyện một tháng, không cần thẻ cũng có thể ra vào khu thẻ tím và khu thẻ đỏ, mà ngay cả số điểm phải trả cũng thấp đi một phần ba.

Tin này vừa được truyền đi, toàn bộ học viện đều sôi trào.

Nghe nói, bây giờ số lượng người đi tới Sở Tu Luyện mỗi ngày còn đông hơn cả kiến ấy chứ, nối liền không dứt, cả khu thẻ đỏ và khu thẻ tím đều trong trạng thái chật ních.

Ngoài ra, Hắc Thiên cũng bắt đầu phái người tới Huyễn Sa hải để đào linh tinh.

Bởi vì linh mạch nằm dưới đảo Lưu Ly, cho nên Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao đã đạt thành hiệp nghị, trừ đi bảy phần linh tinh mà Lăng Tiêu muốn, còn ba phần dư lại, lần lượt chia cho Bách Lý gia, Đồng gia và Lưu Ly Thủy Giao.

Ngoài ra, nhờ sự bức bách của Lăng Tiêu, rốt cuộc thì Du Tiểu Mặc cũng tổ chức hội nghị gia đình giữa “Phu phu” lần thứ nhất.

“Lần trước ở Huyễn Sa hải, em nói nếu hai bên bất đồng ý kiến sẽ mở hội nghị thảo luận đúng không, bây giờ tranh thủ lúc Đoàn Kỳ Thiên còn chưa xuất quan, giải quyết chuyện này luôn đi.” Lăng Tiêu cười tủm tỉm nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc nhìn qua chỗ khác, mặt xạm lại, cái giọng điệu mong đợi kia của anh là muốn làm gì đấy?

Du Tiểu Mặc ho khan hai tiếng, “Vậy thì bắt đầu đi.”

Lăng Tiêu cười gật đầu, “Hội nghị gia đình lần này thảo luận một vấn đề quan trọng đó là: rốt cuộc thì có nên đưa nguyên tố chi tâm cho Đoàn Kỳ Thiên hay không, phải chứ?”

“Đúng…” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sao lại… thuần thục thế nhỉ?

“Thế thì, đối với vấn đề này, em có điều gì muốn nói không? Bạn nhỏ Du.” Lăng Tiêu đặt câu hỏi.

Trên trán Du Tiểu Mặc lập tức hiện ra một chữ tỉnh*, không thể nhịn được, đưa chân đạp y một cái, “Anh đừng có nói chuyện bằng giọng điệu đó được không?”

Sao hắn có cảm giác như đang ngồi trước mặt ba mẹ thế này, hắn còn tưởng rằng có thể lợi dụng Lăng Tiêu chưa quen với “hội nghị gia đình”, nhờ đó mà vấn đề sẽ do mình dẫn dắt, kết quả là, từ đầu tới cuối, chỉ có mình hắn bị người ta nắm mũi dắt đi.

“Được rồi, ta sẽ dùng giọng điệu nghiêm túc một chút.” Lăng Tiêu tiếp thu ý kiến, nét mặt nghiêm nghị hơn, “Phu nhân, em có ý kiến gì về việc sở hữu nguyên tố chi tâm không?”

Má ơi, đã vào trạng thái luôn rồi!

Du Tiểu Mặc cứng họng nhìn y.

Lăng Tiêu tiếp tục nghiêm túc nhìn hắn, “Phu nhân, mời trả lời.”

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sau, cố gắng hết sức làm mình bĩnh tĩnh trở lại, “Nếu như… Anh còn sử dụng với mục đích khác, thì em không có ý kiến.” Nói xong hắn liền lúng túng nhìn qua chỗ khác, thực ra sau khi Lăng Tiêu đưa ra vấn đề này, hắn liền đoán được chắc chắn y đã có cách dùng khác.

Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đẹp đẽ của Lăng Tiêu, “Nói như vậy, phu nhân quyết định dùng ý kiến của vi phu làm chủ thật sao?”

“Đúng… Đúng thế!”

“Vậy thì tốt, bây giờ vi phu sẽ nói cho em biết đáp án.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn y.

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ tạm thời giữ nguyên tố chi tâm lại, ta biết nó có tác dụng khác lớn hơn, còn vấn đề về linh hồn của sư phụ em, em không cần quan tâm làm gì.”

Du Tiểu Mặc hỏi: “Là sao?”

Lăng Tiêu giải thích: “Thực ra còn có một cách khác cho hiệu quả chậm hơn, trước kia ta đã nói với em, nguyên tố chi tâm thuộc mộc, mộc đại biểu cho sự sống, nếu trường kỳ tu luyện bên cạnh nó, linh hồn sẽ được làm dịu, sớm muộn gì cũng được chữa lành, chỉ có điều thời gian khôi phục khá chậm, đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, ta nghĩ lão sẽ có chút kiên nhẫn đó thôi.”

Du Tiểu Mặc mở mắt thật to, “Nếu thế, vì sao lúc trước lão đầu không tu luyện bên cạnh nguyên tố chi tâm của học viện?”

“Ngốc quá.” Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Không phải đã nói với em rồi hả, nguyên tố chi tâm của học viện đã bị tiêu hao quá nhiều, một khi Đoàn Kỳ Thiên tu luyện bên cạnh nó, như thế sẽ hấp thu hết năng lượng của nguyên tố chi tâm, đến lúc ấy, càng làm nguyên tố chi tâm bị tiêu hao nhiều hơn.”

Du Tiểu Mặc ôm đầu, dùng ánh mắt cực kỳ u ám lườm y.

Đã biết chỉ số thông minh của hắn thấp mà cứ gõ hoài, nếu biến thành âm hai số thì làm sao bây giờ?

Du Tiểu Mặc rất muốn nói, nhưng nghĩ tới phản ứng của Lăng Tiêu, hắn có thể tượng tượng ra trong đầu luôn ấy, nhất định y sẽ nói thế này: không phải vốn đã âm hai số rồi sao?

Đúng là tự rước lấy nhục!

“Anh đã biết đến cách này, vì sao không nói cho em biết sớm hơn? Làm em cứ đinh ninh phải nuốt nguyên tố chi tâm mới có thể chữa trị được linh hồn của lão đầu.” Du Tiểu Mặc phàn nàn.

“Sao phải nói cho em biết, không phải kết quả vẫn thế sao?” Lăng Tiêu liếc nhìn hắn.

Đúng là thế, nhưng mà tâm trạng sẽ khác chứ sao, làm hắn uổng phí mất bao nhiêu tìm cảm như vậy, cứ tưởng rằng lần này sẽ làm lão đầu thiếu hắn một ân tình thiệt là lớn, lão đầu chẳng dứt khoát gì hết, trước khi cho thứ gì cũng phải hành hạ hắn một trận ra trò.

“Vừa nãy anh có nói, nguyên tố chi tâm còn có tác dụng khác, nếu như lần này không xuất hiện hai viên nguyên tố chi tâm, vậy có phải anh không có ý định giúp học viện Đạo Tâm không.” Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

“Cái này thì còn phải xem tình hình mà quyết định.” Lăng Tiêu ném cho hắn một ánh nhìn đầy thích thú.

“Tình hình thế nào?” Đột nhiên Du Tiểu Mặc có cảm giác hắn chẳng bắt nổi sóng điện não của Lăng Tiêu, tuy rằng từ xưa tới nay có bao giờ bắt được đâu.

“Nếu như ta cảm thấy không nhất thiết phải có nguyên tố chi tâm, như vậy ta sẽ giúp học viện Đạo Tâm ngay.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy, câu này chứa quá nhiều tin tức, hắn không thể hiểu rõ trong giây lát, nhưng có thể khẳng định một điều, có lẽ ông trời đang giúp học viện Đạo Tâm, vậy mà lại để cho bọn họ gặp được linh mạch thai nghén ra tới hai viên nguyên tố chi tâm.

Thực ra, bây giờ ngồi ngẫm lại, những kẻ bị Lăng Tiêu giết chết ở biển Vô Tận ấy, y chẳng giết ai để giúp học viện Đạo Tâm hết, ví dụ như Quái Hồ, Đông Thần và yêu thú của gã, còn có lão tổ Sài gia, tối đa là cho học viện mượn cái tên tuổi cường giả Thần cảnh, có điều đúng là tên tuổi của cường giả Thần cảnh thực dụng lắm.

“Phu nhân…”

Du Tiểu Mặc tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt phóng đại của Lăng Tiêu ở ngay trước mắt mình, lập tức hoảng sợ, “Làm làm gì thế?”

Lăng Tiêu duỗi ngón tay, “Đã thảo luận xong vấn đề đầu tiên, bây giờ chúng ta thảo luận đến vấn đề thứ hai, cái này mới là việc quan trọng nhất.”

Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, từ khi nào lại có thêm một vấn đề quan trọng nữa vậy?

Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Vấn đề quan trọng thứ hai cần thảo luận là —— việc sinh hoạt hài hòa giữa phu phu, sinh hoạt gần đây làm cho vi phu rất không hài lòng.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lăng Tiêu nói tiếp: “Cho nên ý kiến của vi phu là, tốt nhất nên làm mỗi ngày, phu nhân cảm thấy thế nào?”

Du Tiểu Mặc nhẫn nhịn cả buổi mới nhổ ra được một chữ, “Cút!”

Lăng Tiêu chân thành nói: “Phu nhân, tự em nói khi ý kiến giữa phu phu không hợp nhau sẽ mở hội nghị gia đình mà, hơn nữa phải giải quyết ngay trong ngày, chẳng lẽ em muốn đổi ý sao?”

Du Tiểu Mặc đột nhiên có cảm giác tự bê đá đập vào chân, đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được mà, hắn hối hận rồi, nếu sớm biết Lăng Tiêu vừa học đã dùng nhuần nhuyễn như vậy, còn lâu hắn mới bày ra phương pháp này nhé.

“Phu nhân, chớ lùi bước, nếu không thì sau này vi phu có ý kiến gì cũng không nói cho em biết đâu.”

“…”

Từ đó về sau, Lăng Tiêu bắt đầu đam mê với việc mở hội nghị gia đình, việc nhỏ như hạt đậu mà y cũng có thể thảo luận không mệt mỏi, Du Tiểu Mặc phát hiện, sự thất bại trong hội nghị gia đình ở kiếp trước, lại tiếp tục kéo dài tới kiếp này.

Biển Vô Tận dậy sóng, chậm rãi phai nhạt theo thời gian.

Có điều việc khai thách linh tinh vẫn được tiến hành đâu vào đấy, đến bây giờ cũng có chút tiến triển.

Lúc Lăng Tiêu thỏa thuận điều kiện với Hắc Thiên, đã ước định khai thác được phần nào thì đưa phần ấy, cho nên chia làm bảy lần, sau đó đặt túi trữ vật chứa linh tinh ở nơi mà y đã chỉ định.

Hơn nửa tháng sau, rốt cuộc cũng khai thác được một phần linh tinh.

Ban đầu họ đã ước định một tháng một phần, nhưng học viện muốn đẩy nhanh tiến độ, phái nhiều người hơn, ba bên còn lại cũng muốn lấy phần của mình thật nhanh, liền phái người đi khai thác.

Du Tiểu Mặc hỏi ra mới biết, Lăng Tiêu bảo học viện đặt linh tinh ở phố buôn bán của Viêm thành, hắn cũng muốn đi, cho nên Lăng Tiêu đang suy nghĩ một cách có thể đẹp cả đôi đường.

Nói đến đây, học sinh ở khu A có hai cách để đi ra ngoài.

Cách thứ nhất là lọt vào bảng xếp hạng một trăm cường giả, cách còn lại chính là nhận nhiệm vụ.

Cách thứ nhất thì không dùng được rồi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, mà bọn họ lại hiếm khi xin ra ngoài, cho nên trước mắt chỉ có lựa chọn cách thứ hai mới không làm người khác chú ý.

Ba ngày sau khi tin tức về linh tinh được truyền tới, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã nhận một nhiệm vụ, mục tiêu của nhiệm vụ là thú con của yêu thú cao cấp, độ khó khoảng trung thượng, phần thưởng là một cây linh thảo.

Du Tiểu Mặc không có loại linh thảo này, hắn phải tìm thật lâu mới thấy được loại linh thảo mà hắn không có, ai bảo trong không gian có nhiều giống linh thảo quá, cũng nhờ vậy mà hắn không cần nói dối, bởi vì khi Đường Ngọc Lân nghe thấy hắn nhận nhiệm vụ, vậy mà chạy tới đòi tham gia náo nhiệt.

Đường Ngọc Lân vừa đến, Bách Lý Thiên Dật cũng đi theo.

Lần trước Phong Trì Vân có việc nên không tới biển Vô Tận được, cũng có ít oán niệm, thấy bọn họ muốn tới thâm sơn liền đi cùng, không biết vì sao, lúc hắn đến còn mang theo cả Ngân Qua nữa.

Chuyến đi hai người thoáng cái đã biến thành sáu người.

Du Tiểu Mặc thề, sau khi vào thâm sơn nhất định phải bỏ họ ở lại.

Vậy là một đoàn người rầm rộ xuất phát.

Chữ tỉnh: nó giống thế này (°ㅂ° ╬)