Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 329: Nguyên tố chi tâm




Sau khi xác định con đường phía trước, lần đầu tiên Đường Ngọc Lân chủ động thúc dục Du Tiểu Mặc đi tu luyện.

Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua, Du Tiểu Mặc cũng hoàn toàn thấy hết thiên phú tu luyện của Đường Ngọc Lân. Đại khái là lần đầu tiên tới khu thẻ đỏ, cộng với thiên phú của hắn, chỉ trong hai ngày mà Đường Ngọc Lân đã sắp đột phá rồi.

Bảo sao Bách Lý Thiên Dật và sư phụ của Đường Ngọc Lân vẫn muốn làm hắn đổi ý, với loại tốc độ tu luyện này của Đường Ngọc Lân, không bao lâu nữa, trên bảng xếp hạng lại xuất hiện thêm một thiên tài siêu cấp.

Rời khỏi thạch thất, Du Tiểu Mặc chạy đi tìm Lăng Tiêu.

Hôm nay đúng là ngày thứ tư sau khi thí luyện đấu kết thúc, cũng là lúc những người hoàn thành năm nhiệm vụ đầu tiên tới gian thạch thất thứ ba mươi mốt của khu thẻ đỏ.

Du Tiểu Mặc không quấy rầy Đường Ngọc Lân tu luyện, sau khi ra ngoài liền tiện tay đóng cửa lại.

Chỗ tập hợp ngay ở bên ngoài Sở Tu Luyện, hắn vừa ra đã thấy Lăng Tiêu và mấy người còn lại đang đứng ở nơi đó.

Du Tiểu Mặc đi qua, không đợi hắn mở lời, Bách Lý Thiên Dật đứng cách Lăng Tiêu năm bước đã lên tiếng.

“Ngọc Lân còn đang tu luyện sao?”

Xét thấy y luôn quan tâm đến Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc rất tốt bụng tiết lộ cho y biết, “Ngươi yên tâm, bây giờ hắn đang tu luyện rất tích cực, lúc ta đi ra, hắn còn chưa rời khỏi trạng thái tu luyện.”

Bách Lý Thiên Dật dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Du Tiểu Mặc, không phải y muốn hoài nghi lời nói của Du Tiểu Mặc, mà bởi vì Đường Ngọc Lân là kiểu người nếu không có ai đốc thúc hắn tu luyện, thì rất có thể hắn chỉ ngồi đơ ra đó.

Du Tiểu Mặc cười hì hì: “Dù sao thì sau này ngươi không cần phải lo lắng hắn sẽ lười tu luyện nữa, ngược lại, ngươi nên lo lắng hắn có thể tu luyện tới mất ăn mất ngủ.”

Bách Lý Thiên Dật hiểu ý hắn, chỉ là dù y nghĩ thế nào, cũng không thể nghĩ được hắn làm gì để thuyết phục được Đường Ngọc Lân.

Hiển nhiên là Du Tiểu Mặc không muốn nói thêm, vừa dứt lời đã chạy tới trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc qua hướng Bách Lý Thiên Dật đang đứng, khẽ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Du Tiểu Mặc cười trộm một tiếng, sau đó kể hết những gì mới xảy ra cho y, kể cả thân thế lận đận của Đường Ngọc Lân.

Lăng Tiêu nghe xong, “Thoạt nhìn thì Đường Ngọc Lân không giống như người đã từng trải qua mấy chuyện như vậy.” Người bình thường nếu cứ phải chịu đả kích mãi, rất dễ dàng gục gã, hoặc là đi lệch đường.

Du Tiểu Mặc nói: “Có thể là nhờ công lao của sư phụ hắn.”

Theo lời kể của Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc thấy sư phụ của hắn chính là một người tốt có tính cách lạc quan tích cực, rất có thể là dưới sự dạy dỗ của ông nên Đường Ngọc Lân mới có tính tình lạc quan như ngày nay.

“Không nói tới hắn nữa.” Lăng Tiêu đột nhiên ngắt lời: “Ta nghe nói sư phụ của em đã về rồi.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ, vừa định nói tới chuyện Thiên Hồn Kinh, nhưng đột nhiên nhớ ra có rất nhiều người đang đứng xung quanh, lập tức thì thào: “Ổng về lúc nào?”

Lăng Tiêu nói: “Hôm qua lão có tới tìm em, nghe nói em đang tu luyện, nên dặn ta, ngày mai tới vườn linh thảo tìm lão, lão chuẩn bị truyền công pháp cho em.”

Du Tiểu Mặc vội vàng gật đầu, rốt cục cũng đợi được ngày này rồi.

Sau năm phút, Diêm Pháp đã tới.

Gian thạch thất thứ ba mươi mốt của khu thẻ đỏ rất quan trọng, cũng liên quan tới linh mạch chi mẫu, cho nên phải thận trọng.

Gian thạch thất ấy nằm ở trung tâm của Sở Tu Luyện, việc này Du Tiểu Mặc đã biết từ trước, chỉ là hắn không ngờ, muốn đi vào gian thạch thất kia phải dùng tới truyền tống trận. Bởi vì xung quanh gian thạch thất kia đều bị bịt kín, trừ khi dùng truyền tống trận, nếu không cũng chỉ có thể phá tường, có điều là, chắc chưa kịp đập tường đã bị phát hiện.

Diêm Pháp để bọn họ đi vào truyền tống trận, sau đó mới bắt đầu tuyền tống.

Quá trình truyền tống còn chẳng tốn tới một giây.

Du Tiểu Mặc chỉ biết trước mặt xuất hiện một làn ánh sáng trắng, sau đó tất cả mọi người đã xuất hiện trong gian mật thất mờ tối, quả nhiên là đơn sơ hơn hẳn một căn nhà chỉ có bốn bức tường nữa, bởi vì nơi này không có cửa sổ.

Diêm Pháp quay lại nhìn tất cả mọi người: “Nơi này chính là gian thạch thất thứ ba mươi mốt, tiếp đó, mỗi người các ngươi có một canh giờ, hết giờ, ta sẽ đến đưa tất cả ra ngoài.”

Nói xong lão lập tức đi.

Ngoại trừ đám tân sinh như Du Tiểu Mặc là lần đầu đặt chân tới đây, còn mấy người như Bách Lý Thiên Dật đã được vào từ năm trước, sau khi Diêm Pháp dứt lời, bọn họ đều tự tìm một bệ đá rồi ngồi xuống, bắt đầu giành giật từng giây để tu luyện.

Tuy chỉ có một canh giờ, nhưng chút thời gian này cũng ăn đứt thời gian bọn họ tu luyện ở khu thẻ đỏ một tháng rồi, bởi vậy mới thấy cơ hội này quý giá tới nhường nào.

Phong Trì Vân bị Ngân Qua kêu tới.

Phong Trì Vân có thể vào đây, cũng là nhờ phúc của Ngân Qua, cho nên hắn không có dị nghị gì.

Bách Lý Thiên Dật than thở, không thể mang theo Đường Ngọc Lân vào theo, vẫn có chút tiếc nuối.

Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu đi tìm hai cái bệ đá cạnh nhau, tất cả mọi người không nói một lời, tuy một canh giờ có vẻ không ít, nhưng trên thực tế thì trôi qua rất nhanh, nhất là lúc tu luyện, chỉ nháy mắt đã hết.

Du Tiểu Mặc còn định nói chuyện với Lăng Tiêu, chỉ là thạch thất quá yên tĩnh, hắn mà mở miệng thì có vẻ kì lạ quá.

Lăng Tiêu cũng ra hiệu bảo hắn tranh thủ tu luyện đi, rồi bản thân y cũng bắt đầu tu luyện.

Du Tiểu Mặc đành phải cố nén hứng thú nói chuyện, ngồi tĩnh tâm trên một bệ đá, bệ đá này khác với những bệ đá ở nơi khác, không cần quét thẻ, chỉ cần ngồi lên đã lập tức cảm thấy có một dòng năng lượng khổng lồ đang rục rịch phía dưới.

Linh mạch chi mẫu khác với linh tinh, nó không chỉ đơn giản sinh ra một lượng linh khí thật lớn, mà cũng như linh tinh là sự thăng hoa của linh thủy, linh mạch chi mẫu chính là sự thăng hoa của linh tinh, chỉ có điều linh mạch chi mẫu còn có linh tính, giống như một loại máy móc, dù có thiếu mất động cơ nhưng vẫn hoạt động được.

Có một truyền thuyết kể về linh mạch chi mẫu.

Truyền thuyết kể rằng, linh mạch chi mẫu chính là giấy thông thành dẫn tới con đường thành thần của tu luyện giả.

Nếu có nó, nguyện vọng trở thành thần đã không còn là giấc mộng không thể chạm tới nữa, nói cách khác, người dùng linh mạch chi mẫu, có 100% khả năng trở thành thần.

Không chỉ có vậy, đối với đan sư mà nói, linh mạch chi mẫu cũng là một loại vật thần thánh.

Nó thần thánh ở chỗ, có thể giúp linh hồn của đan sư được thăng hoa.

Nói một cách khác thì, nếu một đan sư có linh hồn màu tím dùng linh mạch chi mẫu, người đó sẽ có 80% tỷ lệ khiến cho linh hồn trở thành thất thải.

Đây là một sự hấp dẫn cực lớn!

Tuy thiên phú không phải là điều kiện duy nhất để phán đoán về thành tựu của đan sư, nhưng nó thực sự có hạn chế đến đan sư đó, ví dụ như linh hồn màu tím, nếu như linh hồn không thể tiến thêm, thì người nọ sẽ bị hạn chế ở cấp mười vĩnh viễn, không thể nào tiến thêm một bước.

Mặc dù học viện Đạo Tâm không coi trọng màu sắc của linh hồn cho lắm, nhưng có thể đi đến cảnh giới càng cao hơn, nhất định phải có một linh hồn xuất sắc.

Dù là thế, thì vẫn không có người nào tới cướp đoạt linh mạch chi mẫu của học viện Đạo Tâm.

Bởi vì nơi này không chỉ có một hai vị cường giả tọa trấn, chỉ riêng năm vị trưởng lão, đã chẳng ai dám động vào nghịch lân của họ, đừng nói tới viện trưởng và người có thân phận đan sư cấp mười như Đoàn Kỳ Thiên.

Nhiều cường giả như vậy, ai dám manh động sẽ gặp kết cục có đi mà không thể về.

Hít vào một hơi thật sâu, Du Tiểu Mặc gạt bỏ hết suy nghĩ dư thừa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Khi hắn bắt đầu hấp thu năng lượng của linh mạch chi mẫu, hắn rốt cục cũng ‘nhìn thấy’ từng dòng từng dòng khí thể màu xanh lá không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn.

Đây là nguyên tố mộc, năng lượng tinh khiết nhất trong thiên địa, đại biểu cho sự sống, là nguyên tố ôn hòa nhất trong ngũ hành, bất kể là thứ gì cũng có thể trung hòa.

Bảo sao lúc thí luyện đấu, mọi người không muốn buông tha từng phút từng giây.

Đã có nguyên tố mộc phụ trợ cho tu luyện, cơ hội đột phá sẽ lên tới một trăm phần trăm.

Du Tiểu Mặc lập tức phấn chấn, nguyên tố mộc tinh khiết như vậy, nếu không cố gắng hấp thụ thật nhiều thì quá có lỗi với bản thân rồi. Dựa vào sự thúc dục của hắn, vòng tròn tinh thể màu trắng trong biển ý thức liên tục hấp thu nguyên tố mộc, tốc độ quay tròn càng lúc càng nhanh.

Càng ngày càng nhiều khí thể tràn ra khỏi tinh thể màu trắng, nhanh chóng bị tinh hạch màu xanh lục hấp thu, đợi tới lúc màu sắc bên ngoài đậm tới tận cùng, tinh hạch đột nhiên phân giải, thời điểm nó hợp thành một lần nữa, màu sắc đã biến thành màu xanh lam nhạt.

Cứ như vậy, Du Tiểu Mặc phát hiện hắn đã trở thành đan sư cấp bảy trung phẩm rồi.

Bởi vì trụ cột của hắn được củng cố rất tốt, cho nên việc lên cấp trôi chảy như nước.

Không chỉ có thể, hắn còn phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn đang dần dần lên tới cấp bảy thượng phẩm, tuy tốc độ không nhanh, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mãi cho tới khi một tiếng ồn như sấm vang lên bên tai, như thể có gì đó nổ tung, Du Tiểu Mặc bỗng nhiên bị kéo ra khỏi trạng thái tu luyện.

Mở mắt, hắn phát hiện không chỉ có một mình mình bị kéo ra, đợi tới lúc hắn thấy phó viện trưởng Diêm Pháp đang đứng chính giữa thạch thất, mới phát hiện ra một canh giờ đã trôi qua như vậy đó. Hắn cũng phát hiện, sóng linh lực của những người khác cũng có chút khác biệt so với trước khi đến.

Tuy thực lực của bản thân đã mạnh, không thể nào lên cấp trong vòng một canh giờ, nhưng cũng gọi là có thu hoạch, khí tức của mỗi người đều cô đọng hơn lúc trước, thậm chí trên mặt vài người còn hiện ra ý cười rõ ràng.

Sau đó, Diêm Pháp đưa tất cả mọi người ra ngoài.

Đợi tới khi tách ra, Du Tiểu Mặc mới giám hỏi Lăng Tiêu, “Cảm giác thế nào?”

Lăng Tiêu trầm ngâm một chút, “Thời gian quá ngắn, hiệu quả không lớn, nhưng không bao lâu nữa, học viện Đạo Tâm sẽ phải phong bế gian thạch thất kia hoàn toàn, nếu như họ không muốn linh mạch dưới mặt đất bị hủy.”

Thực ra linh mạch chi mẫu cũng được gọi là nguyên tố chi tâm, thuộc tính mộc, loại vật này tiêu hao chút nào sẽ mất đi chút nào, học viện Đạo Tâm đã sử dụng nhiều năm như vậy, tâm của nguyên tố cũng bắt đầu mệt mỏi. Nếu không tu dưỡng cho nó, toàn bộ linh mạch dưới mặt đất sẽ bị hủy.

Chỉ là dù có muốn tu sửa nguyên tố chi tâm, thì cũng cần một khoảng thời gian thật dài, trừ khi tìm được một nguyên tố chi tâm khác.

Đây cũng là phương pháp cứu vớt linh mạch dưới mặt đất đang dần khô kiệt mà Du Tiểu Mặc cứ dò hỏi mãi.

Có điều nguyên tố chi tâm là một thứ cực kỳ hiếm có, không phải cứ muốn làm tìm được, nếu như đại lục Long Tường có, chắc cũng sớm bị người khác chiếm lĩnh rồi.