Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 326: Hủy bỏ thí luyện đấu




“Liệu chúng ta thay quần áo khác rồi có bị phát hiện không?” Du Tiểu Mặc hơi lo lắng, sau khi ra khỏi không gian hắn mới nghĩ đến vấn đề này.

Dù sao hai người họ cũng được coi là tới thâm sơn rèn luyện mà, ai lại có thời gian rảnh rỗi để thay đồ chứ, đương nhiên, đây không phải là tuyệt đối.

“Em nghĩ nhiều quá.” Lăng Tiêu nói.

Đến lúc ấy, làm gì còn ai có tâm trí mà để ý ngươi mặc quần áo khác chứ, mà dù có phát hiện ra, cũng chẳng để trong lòng.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn chỉ cẩn thận thôi mà.

Đúng lúc này, Ngạo Mạn điểu đã trở về, ngoại trừ cây linh thảo cấp chín kia, hắn còn mang theo cả cây linh thảo cấp mười mà mình bảo vệ, nếu đã muốn quy hàng, đương nhiên là phải có thành ý rồi.

Du Tiểu Mặc không chút khách sáo bỏ hết hai gốc linh thảo vào túi, hắn cũng không biết, cây linh thảo cấp mười kia chính là cây linh thảo mà Khâu Nhiễm luôn mơ ước, gã đang chuẩn bị luyện một loại linh đan cấp mười, nguyên liệu duy nhất còn thiếu chính là cây linh thảo trong túi hắn. Nhưng vì thực lực của Ngạo Mạn điểu, cho nên Khâu Nhiễm không thể giành được, dù mấy lần tìm người đến cướp nhưng đều thất bại tan tác.

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ, chắc hắn sẽ giấu nhẹm gốc linh thảo kia đi.

Giải quyết xong nhiệm vụ, bây giờ chính là phần khế ước với Ngạo Mạn điểu.

Ngạo Mạn điểu nhìn cơ thể gầy gò của Du Tiểu Mặc, cuối cùng vẫn phải nuốt cái câu ‘Không phải có hai lựa chọn sao’ xuống bụng, thực ra hắn muốn chọn làm người hầu của Lăng Tiêu, Thất Tội thú luôn nguyện trung thành với người mạnh mẽ.

Nhưng thấy Lăng Tiêu che chở cho Du Tiểu Mặc tới vậy, trực giác nói cho hắn biết, đợi tới khi hắn nói hết câu đó, nói không chừng kết cục còn thảm hại hơn.

Bởi vì Ngạo Mạn điểu không hề phản kháng, thậm chí còn cực kỳ ngoan ngoãn, cho nên bất chấp sự chênh lệch cấp bậc quá lớn giữa Du Tiểu Mặc và Ngạo Mạn điểu, quá trình khế ước diễn ra vô cùng trôi chảy.

Tiếp theo, chính là tiết mục đặt tên nè.

Mỗi yêu thú bị Du Tiểu Mặc khế ước, đều không thể chạy thoát khỏi cửa ải này được.

Du Tiểu Mặc nhìn Ngạo Mạn điểu chằm chằm rồi nói: “Ngạo Mạn điểu, ta muốn lấy cho ngươi một cái tên thiệt là hay, thiệt là dễ gọi.”

Ngạo Mạn điểu bày tỏ lòng trung thành của mình, “Hết thảy đều nghe theo chủ nhân.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lòe sáng, “Thân hình ngươi vừa cao vừa cường tráng như vậy, chắc chơi bóng rổ giỏi lắm ha, hay là gọi ngươi là Lam Cầu (bóng rổ) đi nha, cái tên này quá hợp với ngươi luôn, quyết định vậy đi.”

Ngạo Mạn điểu: “…” Hắn có thể nuốt lời được không?

Lăng Tiêu đứng xem với thái độ rất sung sướng, mãi một lát sau mới thả Xà Cầu ra khỏi không gian.

Du Tiểu Mặc lập tức đẩy Xà Cầu tới trước mặt Lam Cầu, hắn giới thiệu với Xà Cầu trước: “Hắn là yêu thú ta mới khế ước, bạn mới của ngươi Lam Cầu.”

Khóe miệng Xà Cầu giật một cái, lại thêm một tên đồng bọn cùng bị hãm hại nữa rồi.

Đồng bọn bị hãm hại đang mang vẻ mặt vặn vẹo.

Sau đó, Du Tiểu Mặc lại nói với Lam Cầu: “Lam Cầu, tên hắn là Xà Cầu, trong không gian của ta còn có mấy quả bóng nữa, sau này các ngươi phải chung sống hòa bình nha.”

Tâm lý vặn vẹo của Lam Cầu lập tức thăng bằng trở lại, thì ra không chỉ có mình hắn bị hãm hại.

Được nghe lại cái tên này, Xà Cầu đã rất tình tĩnh, bởi vì không bình tĩnh chính là tự gây khó dễ cho bản thân, nhưng khi Xà Cầu nhìn thấy vẻ mặt tìm được thăng bằng của Lam Cầu, nét mặt vẫn hơi vặn vẹo.

Du Tiểu Mặc đưa cả hai vào không gian, có chuyện riêng thì vào không gian giải quyết đi ha.

Trên thực tế, Xà Cầu rất vui vẻ khi được nghênh đón thành viên mới, bởi vì đã có thành viên mới cũng tương đương với việc, nhiệm vụ trong không gian của bọn chúng sẽ có thêm người cùng chia sẻ.

Sau khi Lam Cầu biết Du Tiểu Mặc có không gian, hắn cứ dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn Du Tiểu Mặc lâu thiệt là lâu.

Đan sư không thể nào mở được một không gian riêng, trừ khi có một không gian giới chỉ hoàn toàn độc lập, nhưng mấy thứ như vậy chỉ có ở vị diện cao cấp, hơn nữa số lượng cũng chẳng thể hơn ba cái.

Có điều, cho dù không gian giới chỉ có hiếm có tới nhường nào, cũng không cần phải vì vật này mà cố ý chạy từ vị diện cao cấp xuống vị diện trung cấp chứ hả, phải biết, muốn làm việc này phải trả một cái giá cực cao. Nhưng mà, sau khi Lam Cầu nhìn thấy mảnh hồ linh thủy trong không gian kia, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ.

Nếu như tin tức không gian giới chỉ có thể thúc cho nhanh chóng thành thục mà bị đồn ra ngoài, có lẽ toàn bộ cường giả ở vị diện cao cấp đều điên cuồng ấy chứ, bảo sao những người kia không tiếc phải giả một cái giá lớn cũng phải tìm tới đây.

Về điểm này, không chỉ có một mình Lam Cầu đoán ra được.

Du Tiểu Mặc không tin cái khả năng Diệp Hàn sư thúc bán đứng bọn hắn cho lắm, có lẽ lúc ấy đã xảy ra việc gì mà hắn không biết, trong lòng hắn có chút hồi hộp, dù sao thì phái Thiên Tâm cũng ở quá xa nơi này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không đến được tai bọn hắn.

“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ phái Thiên Tâm xảy ra chuyện gì rồi sao?” Du Tiểu Mặc sốt ruột nhìn về phía Lăng Tiêu.

“Vấn đề cũng không lớn lắm.” Câu này của Lăng Tiêu không phải chỉ để an ủi hắn, người mạnh nhất phái Thiên Tâm chỉ mới có tu vi Hoàng cảnh, nếu đánh thì chắc chắn không thể đánh lại, trừ khi phải thỏa hiệp, mà với tình hình trước mắt, tỷ lệ bọn họ thỏa hiệp là khá lớn.

“Anh chắc chắn chứ?” Hy vọng của Du Tiểu Mặc lại dâng lên.

“Không chắc lắm.” Lăng Tiêu đáp.

“…” Không thể an ủi em một chút sao.

Hai người đi được một đoạn đường mới gặp một trưởng lão được cử tới tìm họ, vị trưởng lão kia nói cho hai người biết thí luyện đấu sẽ dừng ở đây, dặn bọn họ mau chóng tập hợp ở khối đất trống bên ngoài kết giới kia, không nói nguyên nhân, chỉ thấy sau khi nói xong, ông ta đã vội vã đi mất.

Đúng như Lăng Tiêu đã dự liệu, thí luyện đấu đã bị hủy bỏ.

Nếu sự tình đã nghiêm trọng đến vậy, rất có thể đã có học sinh bị giết.

Theo phỏng đoán của Lăng Tiêu, cái kẻ gọi là Đông Thần kia biết rõ bọn họ ở sườn núi Bất Chu, chắc chắn là do moi được thông tin từ những học sinh bị giết.

Lúc đi tới sườn núi Bất Chu phải bỏ ra gần ba ngày, nhưng khi quay về nơi tập hợp chỉ mất có một buổi, hai người được thông báo khá trễ, cho nên lúc chạy tới, đã có khoảng hơn trăm người tụ tập trên bãi đất trống kia.

Đa số đều túm tụm lại để bàn tán liệu lần này đã có chuyện gì xảy ra, căn cứ vào câu chuyện của bọn họ, Du Tiểu Mặc biết được, quả thật đã có học sinh bị giết rồi, hơn nữa không chỉ có hai người. Trước mắt chỉ biết số người thiệt mạng là sáu, sáu người kia đều phân bố ở trên đường đi tới hướng bắc, cho nên có thể xác định hung thủ đang muốn đến hướng bắc.

Lăng Tiêu đang nói chuyện với Du Tiểu Mặc, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt âm u đang rơi vào trên người y.

Đợi y quay đầu nhìn lại, đã chẳng phát hiện ra dấu vết gì, nhưng y có thể nhìn thấy Đường Mạnh Thừa và Sài Chính đang đứng ở hướng đó. Tuy thực lực của hai người không cao lắm, nhưng bọn họ cũng nhận nhiệm vụ thứ năm, chỉ tiếc là nhiệm vụ đó đã bị đội của Đằng Tử Diệp hoàn thành trước.

Du Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”

Lăng Tiêu quay lại, khóe miệng cong cong, “Không có gì, chỉ nhìn thấy hai con bọ chó mà thôi.”

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, bọ chó thì có gì đáng nhìn chớ.

Lại qua mấy canh giờ nữa, đội của Ngân Qua và An Tâm Nhuế cũng trở về, một đội thì không có gì khác biệt với lúc đi, đội còn lại thì chật vật thê thảm, xem ra, nhiệm vụ đã thất bại rồi.

Nhìn thấy Phong Trì Vân, Du Tiểu Mặc vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn, Phong Trì Vân nói với Ngân Qua một tiếng, sau đó đi tới bên này.

Phong Trì Vân vừa tới đã mở lời: “Quả nhiên các ngươi cũng bị gọi về rồi.”

Du Tiểu Mặc thấy Phong Trì Vân không bị gì, thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, hắn liền phát hiện ra một sự kiện, “Ngươi lên cấp? Chúc mừng ngươi!”

Phong Trì Vân khiêm tốn: “May mắn mà thôi.”

Du Tiểu Mặc rất hâm mộ Phong Trì Vân, kể từ sau khi biết thân thế của Lăng Tiêu, hắn càng muốn lên cấp thật nhanh.

Lúc này, một con yêu thú nhỏ xíu, hơi giống mèo hoa đột nhiên nhảy từ trên đỉnh đầu Phong Trì Vân xuống, ngồi lên vai hắn.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Đây là yêu thú khế ước của ngươi hả?”

Nghe vậy, nét mặt của Phong Trì Vân trở nên hơi cổ quái, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Nó là một yêu thú có tên Liệt Diễm Hùng Sư, trước mắt thì đúng là yêu thú khế ước của ta.”

Du Tiểu Mặc ngờ vực hỏi: “Ngân Qua cho ngươi con yêu thú này sao?”

Phong Trì Vân đáp: “Ừm, lúc ấy hắn nói là do hắn ép ta tới tham gia thí luyện đấu, cho nên con Liệt Diễm Hùng Sư này coi như là để đền bù tổn thất của ta.”

Bảo sao Ngân Qua lại chọn nhiệm vụ thứ ba, hóa ra là muốn bắt yêu thú cho Phong Trì Vân.

Du Tiểu Mặc cảm giác mình đã nhìn thấu được sự thật rồi!

Cũng không lâu lắm, mấy người Bách Lý Thiên Dật và Cao Dương cũng đã trở về, còn có mấy vị trưởng lão đi theo, có vẻ mọi người đã tập hợp đông đủ.

Ngoại trừ sáu học sinh bị giết, thì những người khác đều bình yên vô sự, chỉ có một vài người bị thương nhẹ do cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi xác định tất cả đã có mặt đông đủ, mấy vị trưởng lão lập dẫn bọn họ đi vào trong kết giới.

Trở lại mảnh quảng trường xuất phát lúc trước, phó viện trưởng Diêm Pháp đã đứng đó đợi bọn họ, sắc mặt của mọi người đều không tốt.

“Về chuyện sáu học sinh bị giết, học viện sẽ điều tra triệt để, nếu như có ai biết manh mối về hung thủ, ta hy vọng các ngươi có thể nói ra…”

Nói đến đây, Diêm Pháp cố ý nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang đứng.

Mục tiêu của hung thủ ở phía bắc, mà nhiệm vụ của hai người cũng nằm ở phía bắc, rất dễ dàng để liên tưởng tới bọn họ.

Sau đó, Diêm Pháp nói đại khái về tình hình thí luyện đấu, tuy rằng bị ép phải bỏ dở, nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ rồi vẫn được nhận thưởng như trước, ai chưa hoàn thành, học viện sẽ ban thưởng thỏa đáng để đền bù tổn thất cho mọi người.

Sau đó, Diêm Pháp để cho một vị trưởng lão ghi chép về tiến độ của nhiệm vụ.