Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 298: Linh mạch chi mẫu




Hai người đi vào phòng, Lăng Tiêu tiện tay đóng cửa lại.

Du Tiểu Mặc đánh giá gian phòng họ có thể ở mấy năm trong tương lai, mặc dù phải trả phí, nhưng gian phòng này cũng chẳng thể gọi là xa hoa, tối đa là có một gian phòng trong và một gian phòng khách, đồ đạc rất đầy đủ, chất lượng cũng tốt.

So với phòng lầu ở học khu B, thì căn phòng này chỉ có thể dùng một từ bình thường để hình dung, hơn nữa đúng là như Đường trưởng lão nói, nồng độ linh khí trong phòng không khác gì bên ngoài, cũng chẳng có chỗ nào nổi bật.

Du Tiểu Mặc đi vào phòng trong, bên trong có một cái giường rất lớn, dù ba người cùng nằm cũng không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao ký túc xá ở hai học khu lại khác nhau.

Du Tiểu Mặc cởi giày rồi bò lên giường, sung sướng lăn hai vòng, sau đó nằm trên giường hỏi: “Lăng Tiêu, anh nói tại sao phòng này không có linh khí? Nếu không thể tu luyện tùy lúc thì không phải còn chẳng bằng học khu B sao?”

Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ xoa cằm: “Nếu em thích học khu B, có thể trở về, nhưng ta nghĩ là ngũ trưởng lão sẽ không đồng ý đâu.”

Du Tiểu Mặc nhe răng trợn mắt đấm cho y một cái, biết rõ hắn muốn nói gì mà vẫn còn trả lời thế này được, “Nói mau đi, đến cùng thì có liên quan gì tới linh mạch dưới mặt đất.”

Lăng Tiêu vừa cởi giày, vừa nói: “Em còn nhớ rõ Xà Cầu đã từng nói gì không, chuyện linh mạch dưới mặt đất sớm muộn gì cũng có ngày bị khô kiệt?”

Du Tiểu Mặc lập tức gật gật đầu, đương nhiên là hắn nhớ rõ rồi, còn có ấn tượng rất sâu ấy chứ.

Lăng Tiêu nói: “Theo như ta xem xét, linh mạch dưới mặt đất của học viện Đạo Tâm đã tồn tại khoảng ngàn vạn năm rồi, sau ngàn vạn năm ấy, trung tâm của linh mạch sẽ sinh ra một thứ tên là linh mạch chi mẫu, chỉ cần linh mạch chi mẫu không bị phế bỏ, thì linh mạch có thể phục sinh lại.”

Du Tiểu Mặc không hiểu lắm, sốt ruột hỏi thăm: “Thế cái này liên quan gì tới linh khí trong phòng ở của hai học khu?”

Lăng Tiêu liếc hắn: “Em vội làm gì, không phải ta đang định giải thích sao, hay là nói, em hy vọng mấy ngày nữa ta mới giải thích cho em nghe?”

Du Tiểu Mặc lập tức cười nịnh nọt: “Anh nói đi, em cam đoan không nói chen vào nữa đâu.”

Lăng Tiêu nói tiếp: “Nếu như ta đoán không lầm thì, mặt đất phía dưới học khu A chính là trung tâm của linh mạch, cũng ở ngay phía trên linh mạch chi mẫu, sở dĩ không thiết lập linh khí trong mỗi gian phòng cũng là vì không muốn lãng phí linh khí trong linh mạch, nguyên nhân khác là đã có một nơi để tu luyện tốt hơn là Sở Tu Luyện rồi.”

Hai mắt Du Tiểu Mặc mở lớn, “Cái này Đồng Việt Húc cũng nói rồi nè, vậy cái Sở Tu Luyện kia là cái gì?”

Lăng Tiêu dửng dưng: “Cái gọi là Sở Tu Luyện hẳn là bệ đá linh tinh rồi.”

Du Tiểu Mặc lại chớp mắt thêm một cái nữa: “Bệ đá linh tinh? Chẳng phải là cái viên linh tinh em lấy được trong Thiên Đường Cảnh hả, anh đang nói tới nó sao?”

Lăng Tiêu kéo hắn vào trong lòng, dùng sức vò tóc hắn, sau đó mới hài lòng nói tiếp: “Không khác mấy, nhưng năng lượng trong khối linh tinh em lấy được kia không đậm đặc như linh tinh của linh mạch này, mỗi một linh mạch sẽ sinh ra linh tinh, chúng sinh trưởng xung quanh linh mạch chi mẫu, linh mạch dưới mặt đất có số tuổi thọ càng cao, thì số lượng linh tinh càng nhiều.”

Du Tiểu Mặc quyết định bỏ qua cái tay đang làm rối tung tóc hắn kia, suy đoán: “Cho nên ý anh là, chúng ta sẽ tu luyện trên đám linh tinh ấy, thế là tu vi tăng lên như thể đi được ngàn dặm một ngày hả?”

Lăng Tiêu gật đầu rồi cười: “Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có thế, càng đến gần linh mạch chi mẫu thì tốc độ tu luyện càng nhanh.”

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, không nén được tò mò: “Anh mới nói linh mạch chi mẫu chưa bị phế thì có thể tái sinh, là có ý gì?”

“Chính là ý trên mặt chữ, những người trong học viện tu luyện điên cuồng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ làm linh khí bị tiêu hao, tới thời điểm linh mạch chi mẫu biến mất, thì toàn bộ linh mạch dưới mặt đất cũng bị phế đi.”

Lăng Tiêu dựa vào thành giường, lười biếng xoắn xoắn mấy lọn tóc của Du Tiểu Mặc, từ lúc bước chân vào học viện Đạo Tâm, y đã phát hiện ra dưới mặt đất có một linh mạch không nhỏ, hơn nữa cũng cách ngày tiêu tan không xa, cho nên y không chú ý lắm, cũng nhờ bây giờ nói chuyện phiếm y mới nhớ lại.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nói: “Em nhớ trước kia Xà Cầu đã từng nói là nếu như linh mạch dưới mặt đất thật sự khô kiệt, sẽ có cách để cứu lại mà, anh biết là cách gì không?”

Lăng Tiêu thờ ơ liếc hắn, không khỏi xì mũi coi thường, “Em hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn giúp họ cứu lại nó?”

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Cho xin đi, dù thiên phú của em có cao tới mấy, nhưng em cũng tự biết mình là ai mà, vừa nghe đã thấy linh mạch dưới mặt đất là một sự kiện rất lớn, nhân vật nhỏ bé như em sao có thể giúp được chứ, không cản trở là đã tốt lắm rồi, em chỉ tò mò thôi mà.”

Lăng Tiêu nói: “Em có thời gian rảnh để nghĩ mấy chuyện nhàm chán này, còn không bằng nghĩ làm sao để tăng thực lực của mình lên, em bây giờ, vẫn yếu lắm, ta vẫn chờ đợi được ăn linh đan cao cấp em luyện cho ta.”

Du Tiểu Mặc lẩm bẩm: “Chỉ biết có ăn thôi.”

Lăng Tiêu nheo mắt lại, “Em mới nói gì?”

Du Tiểu Mặc chột dạ vội vàng xua tay, cười làm lành: “Không có gì đâu, anh nghe nhầm rồi.”

Lăng Tiêu nói: “Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lần trước…”

Một tiếng ‘A’ của Du Tiểu Mặc lập tức ngắt lời y, hắn vội vàng chui ra khỏi vòng tay Lăng Tiêu, “Em cũng nhớ tới một sự kiện, từ sau khi tới học viện Đạo Tâm, em rất ít khi dọn dẹp đồ đạc trong không gian, mỗi lần vào là cũng vội vàng ra luôn, không biết đám Xà Cầu trông nom thế nào rồi nhỉ, cũng trùng hợp bây giờ có thời gian rảnh rỗi, có thể tối sẽ ra trễ lắm, anh không cần đợi em đâu nha, cứ ngủ trước đi ha…”

Câu cuối còn chưa dứt lời thì người đã biến mất luôn rồi.

Lăng Tiêu nhìn về hướng hắn chạy trối chết kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, thì thầm: “Còn nhiều thời gian!”

Mặc dù lấy cớ để chạy thoát khỏi ma trảo của Lăng Tiêu, nhưng đúng là không gian của hắn nên được sửa sang lại, ngẫm lại thì cũng thấy, đã hơn nửa năm hắn chưa vào dọn dẹp không gian rồi.

Nhìn thấy cảnh sắc xung quanh biến đổi, Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, thực ra hắn cũng không biết Lăng Tiêu đang nói đến chuyện gì, chỉ là trực giác nói cho hắn biết đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Du Tiểu Mặc đi đến bên hồ, bởi vì hắn phải qua học khu A, cho nên đám Xà Cầu không ở lại bên ngoài được nữa, một ngày trước khi lên đường hắn đã mang cả đám vào trong không gian, đương nhiên là kể cả Miêu Cầu và Tiểu Cầu rất hiếu động kia.

Vừa nhìn thấy hắn tới, Tiểu Cầu và Miêu Cầu đã lao tới, hai đứa còn tưởng rằng chủ nhân muốn dẫn mình ra ngoài chứ, tiếng kêu hưng phấn cực kỳ.

Du Tiểu Mặc giả ho, nói với hai đứa: “Qua bên kia chơi đi.”

Tiểu Cầu dùng ánh mắt bi thương nhìn Du Tiểu Mặc, nước mắt lóng lánh đọng ngay vành mắt: “Chủ nhân, ngươi không cần chúng ta nữa sao?”

Miêu Cầu, “Meow?” Chủ nhân thật sự không cần chúng ta nữa sao?

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn buồn phiền lắm nhé, hình như càng ngày Tiểu Cầu càng biết giả bộ đáng thương rồi, mà Miêu Cầu, rõ ràng lúc mới về đáng yêu như thế, giờ cũng bị dạy hư mất, xem ra quyết định để cho hai đứa chơi chung lúc trước thật là sai lầm.

Lúc này, Mao Cầu đã hóa thành hình người, tướng mạo yêu nghiệt không phân biệt nổi nam nữ uyển chuyển bước tới, nhẹ nhàng ném ra một cậu, “Có lần bọn nó rời khỏi phòng thì gặp được một đôi tình nhân đang cãi nhau ở bên ngoài, cô gái đó từng nói mấy câu như vậy…”

Mặt mũi Du Tiểu Mặc tràn đầy hắc tuyến, hay quá ha, cuối cùng cũng tìm được nguyên do rồi.

Nhưng việc làm hắn vô lực nhất là, đôi lứa người ta cãi nhau, Tiểu Cầu chết tiệt nhà ngươi tự nhiên học theo làm cái gì?

Tiểu Cầu thấy xung quanh chủ nhân tản ra một loại áp suất thấp rất mãnh liệt, rốt cục cũng phát giác được nguy cơ rồi, nó lui về phía sau hai bước, lại quay sang kêu một tiếng với Miêu Cầu, sau khi cảnh báo xong thì chạy biến.

Miêu Cầu cũng không kém, lập tức bỏ chạy theo sau.

Du Tiểu Mặc còn chưa kịp phản ứng thì hai tên nhóc kia đã chạy mất dạng, trốn nhanh quá ha, nhưng hắn vào đây cũng không phải để so đo mấy chuyện nhàm chán này với hai tên nhóc, vậy là không thèm để ý tới hai đứa nữa.

Đi vào trong nhà gỗ, Du Tiểu Mặc bước tới một ngăn tủ.

Hắn đã đặt rất nhiều tủ trong nhà gỗ, mỗi ngăn lại để những thứ khác nhau, chỉ có mấy cái là được hắn sắp xếp xong, còn dư lại đều là một đống đồ bị hắn nhét vội vào, còn chưa kịp chỉnh lý lại.

Du Tiểu Mặc mở ngăn tủ thứ nhất ra, bên trong là hai bản công pháp và một quyển trục đơn thuốc cao cấp, đều lấy được trong Thiên Đường Cảnh.

Hắn không cần cả hai bản công pháp này, một quyển là dành cho tu luyện giả, một quyển khác là công pháp linh hồn hạ phẩm, còn không bằng Thiên Hồn Kinh, sao hắn có thể bỏ quyển cấp bậc cao mà chạy tới tu luyện quyển cấp bậc thấp chứ, còn quyển trục, bên trong chỉ có đơn thuốc của năm loại linh đan, hiện tại hắn vẫn chưa cần tới.

Ngăn tủ thứ hai là một viên linh đan cấp tám không biết tên, chỉ đáng tiếc là để trong cung điện khá lâu, cũng không được bảo vệ cẩn thận, cho nên năng lượng bên trong đã bị thất thoát ít nhiều, hiệu quả cũng kém, sở dĩ chưa đưa cho Lăng Tiêu là bởi vì hắn muốn nghiên cứu xem đây là linh đan gì.

Ngăn tủ thứ ba là mười hạt giống linh thảo đủ mọi màu sắc, bởi vì không rõ mấy hạt giống đó là giống gì, cho nên hắn vẫn chưa trồng, cứ để đó mãi gần như quên mất.



Mãi đến khi sắp xếp hết những thứ lặt vặt trong mỗi ngăn tủ, Du Tiểu Mặc mới đi ra khỏi nhà gỗ.

Hắn chuẩn bị đi đến bên hồ xem xét tình hình quả trứng kia, cả cặp Thất Tinh Ẩn Hương trùng nữa, không biết đã tiến hóa đến bước nào rồi.