Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 279: Giải đấu




Sáng sớm, Du Tiểu Mặc đã bị Tiểu Cầu và Miêu Cầu đè tỉnh.

Từ sau khi Miêu Cầu gia nhập đôi bóng, mỗi ngày Tiểu Cầu đều phấn khích như uống nhầm thuốc kích thích vậy đó, suốt cả ngày đều đàn đúm với Miêu Cầu, cả hai tầng đều bị chúng chơi đùa đến lộn xộn, nếu không phải Du Tiểu Mặc không cho ra khỏi phòng, chắc mỗi ngày sẽ không thấy bóng dáng cả hai đứa luôn quá.

Sau khi tỉnh lại, không thấy Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc liền hỏi Tiểu Cầu vẫn còn đè trên người hắn, “Lăng Tiêu đâu rồi?”

Tiểu Cầu đang ở trong bộ dạng thú dùng cái giọng nói non nớt của nó phát biểu: “Dưới lầu.”

Du Tiểu Mặc lập tức lật chăn lên đi xuống giường, Tiểu Cầu và Miêu Cầu lập tức dính như hai miếng kẹo cao su trên đầu hắn.

Du Tiểu Mặc nhìn từ trong gương thấy hai cái bóng be bé đang đậu một trái một phải trên đỉnh đầu hắn, khóe miệng giật một cái: “Các ngươi làm gì thế, mau xuống đây, ta muốn chải đầu.”

Miêu Cầu chớp chớp cặp mắt to tròn của nó: “Meow~” Không đâu!

Tiểu Cầu thì nói như thể đang đàm phán điều kiện: “Trừ khi chủ nhân chịu đồng ý sẽ dẫn chúng ta đi xem thi đấu, thì chúng ta mới xuống.”

Du Tiểu Mặc nhe răng trợn mắt, giỏi quá ha, còn dám uy hiếp hắn luôn.

“Ta còn chưa tính toán tới chuyện lúc trước các ngươi bán đứng ta đâu nhá, đây giờ còn dám ra điều kiện, thật coi chủ nhân ta chỉ để làm cảnh hả?”

Miêu Cầu và Tiểu Cầu liếc nhau một cái, cùng gật đầu.

Du Tiểu Mặc, “…”

Tuy lúc trước đã làm việc trái với lương tâm, nhưng hai tên nhóc này có da mặt cực kỳ dày, nếu hắn không đồng ý dẫn chúng đi xem thi đấu, chắc chắn là bám trên đó chết sống cũng không chịu xuống, mắt thấy thời gian đã sắp tới, Du Tiểu Mặc không có cách nào, đành phải chiều theo hai đứa.

Chờ hắn xuống lầu, Lăng Tiêu đã sẵn sàng đợi hắn để xuất phát, hôm nay là trận đấu của khu một, bởi vì là hỗn chiến, cho nên chắc thời gian không kéo dài quá lâu, nhưng hỗn chiến cũng không phải dễ chơi vậy đâu.

Trước khi lên đường, Tiểu Cầu và Miêu Cầu còn lo lắng Du Tiểu Mặc sẽ nuốt lời, cho nên canh đúng thời điểm hắn cúi người đột nhiên lần lượt nhảy lên bả vai hắn, Du Tiểu Mặc thậm chí còn có thể cảm giác được bốn cái móng vuốt đang túm y phục của hắn thật là chặt.

Tiểu Hắc đang tu luyện chợt mở to mắt, nhìn thấy một người hai thú, môi mỏng khẽ mím lại: “Ngu ngốc, chỉ biết chơi.”

Tuy nghe thì như thể nó đang mắng Tiểu Cầu và Miêu Cầu, nhưng Du Tiểu Mặc sâu sắc cảm nhận được hình như cái từ ngu ngốc kia có khả năng cũng bao gồm cả hắn nữa, cũng vì Tiểu Hắc thường cách một đoạn thời gian mà không châm chọc hắn một câu sẽ thấy khó chịu trong người mà.

Lăng Tiêu đứng ở cửa vào: “Đi thôi!”

Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, quay đầu dặn dò đám Tiểu Hắc ở lại giữ nhà: “Nếu có người tới tìm ta, thì cứ bảo họ ta tới khu một xem thi đấu rồi.”

Tiểu Hắc lập tức nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Giải thi đấu hàng năm của khu một rầm rộ không kém gì khu hai, lúc hai người chạy tới, hình ảnh kia có thể nói là người người tấp nập, trận đấu còn chưa bắt đầu, khắp nơi đều là người, ngoại trừ học sinh khu một thì cũng có không ít học sinh khu hai, không ít người đều đến ủng hộ người quen, vô cùng ồn ào, Du Tiểu Mặc vừa tới đã thấy đầu óc choáng váng rồi.

Du Tiểu Mặc đi theo Lăng Tiêu tới ghế của khu thi đấu, ghế này được chuẩn bị cho những người dự thi ngồi.

Lăng Tiêu tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình vừa cười vừa nói: “Đến ngồi đây nào.”

Mặt Du Tiểu Mặc xạm lại.

Đúng lúc này, Vinh Hiên và Tần Chương của Viêm bang đã đi tới, sau lưng còn có cả Liễu Nhạc, lại nói tiếp, đoạn thời gian trước Liễu Nhạc có nói cho Du Tiểu Mặc biết, hắn cũng muốn dự giải đấu lần này, không phải để lọt vào bảng xếp hạng, mà là để rèn luyện bản thân, cách đây không lâu Liễu Nhạc đã đột phá khỏi Nhật cảnh, trở thành một cường giả Nguyệt cảnh rồi, có thể thấy Vinh Hiên và Tần Chương rất quan tâm tới hắn.

Liễu Nhạc nhìn thấy hai người lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn, “Thiếu gia, đại nhân!”

Du Tiểu Mặc cười nói: “Ừ, lúc thi đấu nhớ phải cố gắng đó.”

Liễu Nhạc dùng sức gật đầu, “Ta sẽ cố gắng.”

Vinh Hiên và Tần Chương cũng chào hỏi họ, từ sau khi Du Tiểu Mặc ngẫu nhiên mang linh đan thượng phẩm giúp tăng thực lực bán cho họ, thực lực chung của Viêm bang liền tăng lên một bậc, cũng hấp dẫn không ít học sinh muốn gia nhập vào Viêm bang, thực lực của Viêm Bang hiện tại đã ẩn ẩn có dấu hiệu so đấu với năm thế lực lớn rồi.

Thời gian thi đấu càng tới gần, dòng người lại càng đông, ghế ở bốn phía khán đài cũng dần dần bị ngồi kín.

Mặc dù không phải là thí sinh, nhưng Du Tiểu Mặc cũng vô sỉ chiếm được một chỗ.

Mà kể cả có người phát hiện ra hắn là học sinh khu hai, nhưng Du Tiểu Mặc chính là danh nhân của học khu B đó, thế nên có biết rõ hắn không phải là thí sinh thì cũng chẳng ai nói gì, nói không chừng ngồi gần còn có thể lân la làm quen với hắn, cái danh đệ tử của Đoàn đại sư còn có phân lượng hơn cả tiềm lực của bản thân hắn nhiều ấy chứ.

Vốn là lúc đầu cũng vẫn hơi xấu hổ, dù sao thì hắn cũng chiếm chỗ của người khác mà, nhưng sau khi nhìn thấy đám người Đằng Tử Tâm cũng quanh minh chính đại ngồi ở ghế dự thi về sau, hắn lập tức bình tĩnh.

Cũng không lâu lắm, người chủ trì giải đấu đã tới rồi, đương nhiên đó là Ngũ trưởng lão Đông Lâm.

Lão vừa xuất hiện thì cả khu thi đấu lập tức yên lặng hơn rất nhiều.

Đông Lâm trưởng lão là một người ít nói, sau khi dùng mấy câu để nói rõ tình hình, liền gọi tất cả các thí sinh lên đài, võ đài vô cùng lớn, Du Tiểu Mặc liếc nhìn một cái đã thấy nó lớn khoảng một cái sân bóng, sau khi có một trăm thí sinh bước lên, hình ảnh này rất đồ sộ luôn ấy.

Chung quanh võ đài là những vị đạo sư đứng ngay ngắn ở đó, những đạo sư này sẽ giám sát toàn bộ quá trình thi đấu, phòng ngừa có người ăn gian, tuy tình huống này rất ít phát sinh, nhưng không phải là chưa từng xảy ra.

Sau khi tất cả thí sinh đều lên võ đài, Đông Lâm trưởng lão mới tuyên bố bắt đầu.

Vừa dứt lời, một trăm thí sinh trên đài lập tức lan tỏa khí thế đồng thời nhìn xung quanh đầy cảnh giác, hình ảnh này càng thêm đồ sộ hơn, dù ngồi dưới khán đài nhưng Du Tiểu Mặc thậm chí vẫn có thể cảm giác được những khí thế ngập trời này.

Đối với phương thức hỗn chiến này, những người có thực lực mạnh sẽ lâm vào nguy hiểm.

Bởi vì có vài người sẽ kiêng kị thực lực mạnh, do đó cùng liên thủ để đuổi người kia xuống đài.

Nhưng vẫn có người thủ đoạn hơn, đó chính là liên thủ tạo thành một đội, họ có thể đảm bảo mình sẽ là những người đứng trên đài cuối cùng, liên thủ với nhau sau đó đuổi những người thực lực yếu xuống đài, cách làm này không tính là phạm quy.

Cho nên coi như là cường giả trong mười người đứng đầu, cũng có khả năng sẽ xuống đài trong lúc hỗn chiến.

Ánh mắt của Du Tiểu Mặc hồi hộp đuổi theo bóng dáng Lăng Tiêu, thực ra không phải hắn lo lắng Lăng Tiêu sẽ bị đá xuống đài, y không đá người khác xuống đã gọi là tốt rồi, chỉ là hắn tò mò, không biết Lăng Tiêu sẽ được mấy điểm.

Quy định của giải đấu là loại bỏ năm đối thủ mới được tính một điểm, nếu như đến khi trận đấu kết thúc mà chưa đủ năm người, thì coi như không có điểm.

Các thí sinh đứng trên võ đài cũng không làm cho khán giả đợi lâu, không biết là ai ra tay trước, chỉ một lát sau, đủ các chiêu thức công kích tầng tầng lớp lớp, người bị đá xuống đài không ngừng, đại khái là qua nửa giờ, phe cánh trên đài cũng dần dần rõ ràng hơn.

Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, hắn hắc tuyến khi phát hiện trên đài chỉ có mình Lăng Tiêu là cô đơn lẻ loi.

Người phát hiện tình huống này không chỉ có mình hắn, những người còn đứng trên đài bây giờ không ngoài dự liệu khi đa số đều là hai mươi người đứng đầu trong bảng xếp hạng, ví dụ như đám Vinh Hiên chẳng hạn.

Liễu Nhạc đã bị đá xuống đài, mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng Liễu Nhạc cũng không mong lên hạng, hơn nữa với thực lực của hắn cũng không thể chống đỡ tới trận đấu thứ hai, cho nên Vinh Hiên và Tần Chương không cố gắng đi bảo vệ Liễu Nhạc, bốn người phe họ đang chiếm cứ một góc đài, bởi vì cả hai người đều là cường giả nằm trong mười người đứng đầu, cho nên không có phe nào dám bất chấp rủi ro để đụng tới họ.

Với những phe khác, ví dụ như con cháu của bốn đại gia tộc tạm thời tạo thành một đội, bởi vì võ đài có hình tròn, cho nên đa số đều đứng ở gần biên giới, giúp nhau cảnh giác người xung quanh, sau một hồi hỗn loạn lung tung, bây giờ đã yên tĩnh lại.

Bọn họ nhanh chóng chú ý tới sự tồn tại của Lăng Tiêu, so với tất cả mọi người có phe riêng, thì Lăng Tiêu đứng lẻ loi một mình một góc thật sự quá gây chú ý.

Người của Đằng gia và Sài gia nhận ra đầu tiên, trong mắt một đám thoáng chốc đã hiện lên ý xấu.

Du Tiểu Mặc là kẻ địch của chúng, còn Lăng Tiêu cứ luôn kè kè bên cạnh hắn đương nhiên là cũng được biết tới rồi, nếu như có thể đá người nam nhân này xuống đài, cũng coi như là một cách trả thù tốt.

Nghĩ vậy, đám người Đằng gia và Sài gia lập tức liếc nhau một cái, dường như đã nhận được tin tức mình muốn từ phía đối phương, vị trí của chúng đứng cách Lăng Tiêu không xa, thoáng cái đã bao vây lại, gần như là đồng thời đi về hướng Lăng Tiêu đang đứng.

Vinh Hiên và Tần Chương ở phía đối diện cũng đã phát hiện ra ý đồ của đám người Đằng gia và Sài gia.

Tần Chương hỏi: “Vinh Hiên, chúng ta có nên tới giúp hắn không?”

Dù sao Du Tiểu Mặc và Viêm bang bọn họ có giao tình không nhỏ, mà họ cũng nhìn ra được sự thân mật giữa Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, chắc hẳn Du Tiểu Mặc sẽ không muốn Lăng Tiêu bị đá xuống đài đâu.

“Cứ đợi một chút đã, ta cảm giác, sự việc không đơn giản như vậy đâu.” Vinh Hiên nhíu nhíu mày, thực ra hắn vẫn luôn chú ý tới tình hình của Lăng Tiêu, từ đầu đến giờ, dường như không có ai tới gần được y trong phạm vi hai mét, mặc dù đến bây giờ Lăng Tiêu vẫn chưa đủ một điểm, nhưng hắn có cảm giác, người nam nhân này có chút quỷ dị.

Trên đài bây giờ chỉ còn lại không đến năm mươi người, còn cần phải đẩy hơn hai mươi người nữa xuống đài.

Tuy Lăng Tiêu chỉ có một mình, nhưng cứ có một người xuống đài thì tỷ lệ những người khác được ở lại càng cao, cho nên không ai ngăn cản động tác của Đằng gia và Sài gia.

Nhìn hai phe đang dần dần đến gần mình, Lăng Tiêu nheo mắt lại mỉm cười.