Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 236: Tân sinh gây chuyện




Tuy nói là phòng cũ, nhưng thực ra cũng không tồi tàn tới vậy.

Sau khi Du Tiểu Mặc bước vào, lập tức cảm nhận được mùi linh khí nhàn nhạt lan tỏa trong không trung.

Đồng Việt Húc tình cờ nhìn thấy nét mặt thắc mắc của hắn, liền giải thích: “Ta nghe nói kí túc xá của học viện dù là phòng nhiều người hay phòng một người đều có linh khí, hơn nữa căn phòng tốn điểm số càng cao thì linh khí càng dày đặc, càng thích hợp tu luyện hơn.”

Bách Lý Tiểu Ngư phụ họa: “Ta cũng nghe các ca ca nói như vậy.”

Du Tiểu Mặc quay người lại, nhìn họ nói: “Chắc các ngươi sẽ không ở đây lâu đúng không?”

Tuy hắn không biết địa vị của anh chị họ ở học viện là gì, nhưng với tư chất của họ, chắc chắn người thân cũng không kém nổi, tuy nói điểm số phải dựa vào bản thân kiếm được, nhưng cũng không có quy định học sinh không được dùng điểm của người khác.

Cho nên nếu hai người muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần nhờ người thân thuê cho một cái phòng đơn là được.

Việc này không liên quan đến việc có cố gắng hay không, dù sao một căn phòng tốt cũng giúp tăng tốc độ tu luyện, nếu có điều kiện này thì cần gì phải câu nệ.

Bách Lý Tiểu Ngư gật đầu không nghĩ ngợi, “Đương nhiên, ca ca nói chờ ta và Việt Húc ca tới sẽ giúp chúng ta thuê một gian phòng hai người có nồng nộ linh khí cao.”

Nghe ý của câu này thì anh trai hắn có vẻ là một người có thực lực, giúp em trai mình thuê một phòng tốt là điều nên làm, chắc chắn trong hôm nay hoặc ngày mai là có thể dọn đi rồi.

Đồng Việt Húc vốn muốn ngăn cản Tiểu Ngư, nhưng không ngờ hắn lại nhanh miệng tới vậy.

Tuy chuyện này là việc mà ai cũng biết, nhưng lúc nãy còn nói muốn ở cùng phòng với Du Tiểu Mặc, giờ đảo mắt đã muốn chuyển đi, nhìn sao cũng thấy không có đạo nghĩa, nói không chừng còn làm đối phương đoán mò.

Nghĩ vậy, Đồng Việt Húc âm thầm đánh giá Du Tiểu Mặc, muốn nhìn xem phản ứng của hắn là gì.

Phản ứng của Du Tiểu Mặc không có gì đặc biệt lắm, chẳng qua là hắn chỉ cảm thấy rất tốt.

Hắn cũng muốn lập tức rời khỏi nơi này, tốt nhất là có thể ở phòng đơn, nhưng hắn không được may mắn như Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc, hai người có người thân ở học viện, đâu cần liều sống liều chết để kiếm điểm số.

Mặc dù không có cửa sau để đi, nhưng ngay lúc này Du Tiểu Mặc đã bắt đầu tính đoán phải làm sao để kiếm điểm số rồi.

“A!” Bách Lý Tiểu Ngư đột nhiên kêu lên, “Tiểu Mặc, ngươi không có điểm số, hay là ngươi qua ở cùng chúng ta đi, ta bảo ca ca thuê một phòng ba người, như vậy chúng ta có thể ở chung rồi, ngươi cảm thấy sao nè?”

Du Tiểu Mặc bị tiếng kêu của Bách Lý Tiểu Ngư làm giật mình, còn tưởng hắn muốn làm gì, không ngờ lại là việc này.

Lại nói tiếp, quan hệ giữa hắn và Bách Lý Tiểu Ngư cùng lắm cũng chỉ nói là vài lần gặp gỡ mà thôi, tuy nói chuyện rất hợp nhau, nhưng còn chưa thân mật tới nỗi thoải mái nhận sự giúp đỡ từ người khác, huống chi họ vẫn là người xa lạ.

Bởi cái gọi là có làm mới có ăn, nếu bây giờ nhận thì chẳng khác nào hắn nợ anh trai của Bách Lý Tiểu Ngư một ân tình, mà hắn thì không thích thú lắm với việc nợ ân tình của người khác.

Nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc liền cười rồi lắc đầu từ chối: “Cám ơn ngươi, nhưng không cần đâu, ta đã có tính toán rồi.”

Thấy thái độ của hắn có vẻ rất kiên quyết, Bách Lý Tiểu Ngư nhìn một lúc, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Đồng Việt Húc đứng ở bên cạnh lập tức thở phào một tiếng, thực ra ý nghĩ của y cũng giống như Du Tiểu Mặc, tuy bây giờ coi như họ là bạn bè, nhưng còn chưa thân thiết tới mức ấy, huống chi họ chẳng biết chút gì về Du Tiểu Mặc, làm con em của một đại gia tộc, y không thể không đề phòng được.

Quả nhiên không lâu lắm, anh trai của Bách Lý Tiểu Ngư đã phái người tới đón hắn và Đồng Việt Húc đi.

Vốn anh trai hắn còn muốn tự tới, nhưng tình cờ lại có việc, vậy là phải nhờ người tới đón.

Trước khi đi, Bách Lý Tiểu Ngư lại hỏi Du Tiểu Mặc có muốn đi cùng không, Du Tiểu Mặc từ chối rất bình tĩnh, nhưng câu hỏi này lại khiến người tới đón họ cứ nhìn chằm chằm hắn dò xét.

Sau khi trở lại phòng, Du Tiểu Mặc thổn thức một hồi.

Bọn họ dọn vào phòng chưa tới một buổi mà Bách Lý Tiểu Ngư đã đi rồi, có thể thấy anh trai hắn rất yêu thương hắn.

Du Tiểu Mặc hâm mộ lắm, nhưng không ghen ghét, ngược lại hắn có chút bận tâm về Lăng Tiêu, không biết tình hình của y bên kia có giống hắn không, nếu thật sự là có, thì hắn hơi nghi ngờ, liệu Lăng Tiêu có đồng ý ở cùng phòng với ba người không đây, chỉ là càng nghĩ càng thấy khả năng này quá nhỏ, xem ra cần phải cố gắng kiếm tiền, đợi kiếm được kha khá phải thuê cho Lăng Tiêu một cái phòng riêng trước.

Ôm ý nghĩ này, Du Tiểu Mặc thu dọn phòng xong xuôi, sau đó đi cùng với bạn cùng phòng Giang Tiểu Phong ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Tuy ngày mai Ninh Tĩnh đạo sư sẽ giới thiệu cho họ mấy cách kiếm điểm, nhưng Du Tiểu Mặc nóng lòng lắm rồi, nếu có thể thì hắn còn hy vọng sẽ kiếm được chút ít vào hôm nay.

Vì vậy, hai con gà mờ vừa đi vừa nghe ngóng, cứ đi mãi cho tới đài thi đấu.

Đài thi đấu đương nhiên là nơi để thi đấu, đồng thời cũng là một trong những cách kiếm điểm.

Hai bên muốn đấu sẽ đánh cược một số điểm nhất định, bên thắng sẽ lấy được điểm số của bên thua.

Tuy đây không phải là cách kiếm điểm nhanh nhất ở học viện Đạo Tâm, nhưng cũng là số một số hai rồi, gần như ngày nào cũng có người thi đấu, là một nơi náo nhiệt nhất ở học khu B.

Nếu muốn nghe tin tức thì đài thi đấu cũng là một chỗ tốt.

Sân khi đấu của khu một và khu hai đều là một nơi, tuy nói vị trí của hai hệ khác nhau, nhưng có thể qua lại, trong đó nơi được qua lại nhiều nhất chính là đài thi đấu, bởi vì không phải ai cũng muốn kiểm điểm, có vài người chủ yếu là muốn rèn luyện, muốn dùng cách đánh nhau để tăng thực lực của mình.

Du Tiểu Mặc và Giang Tiểu Phong vừa đến, còn chưa tới gần đã nghe được tiếng ồn ào.

Toàn bộ sân khi đấu đều bị người vây quanh chật ních, là học sinh của cả hai khu, còn có mấy người vội vã chạy qua họ, vẻ mặt ai ai cũng mang theo sự hiếu kỳ và hưng phấn.

Du Tiểu Mặc vểnh tai nghe lén mới nghe được nội dung cuộc bàn tán.

“Các ngươi đã nghe nói gì chưa, cả đám học sinh mới năm nay quá khủng khiếp luôn.”

“Có chuyện gì, sao mọi người đều chạy tới đài thi đấu?”

“Nghe nói hôm nay có một tân sinh mới nhập học chưa được một ngày đã khiêu chiến với Tôn Triết học trưởng, lại còn cược hai trăm điểm cơ, bây giờ họ đang ở sân thi đấy nè.”

“Không đùa chớ, Tôn Tiết học trưởng hình như là tiền bối ở học khu B của chúng ta mà, ta nghe nói hắn chính là hạt giống có khả năng được tiến vào học khu A đó, tân sinh nào to gan tới vậy, còn dám khiêu chiến Tôn Triết học trưởng.”

“Chẳng lẽ chỉ có mình ta cảm thấy hai trăm điểm là quá nhiều sao.”

“Ngươi không cô đơn.”

Mọi người bàn tán ầm ĩ, nhưng bước chân không hề chậm lại, chạy như một cơn gió, cố gắng phóng tới đài thi đấu.

Giang Tiểu Phong nhìn về phía Du Tiểu Mặc, trưng cầu ý kiến: “Bạn Du, hay là chúng ta cũng đi xem?”

Chẳng trách Giang Tiểu Phong lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với Du Tiểu Mặc, thiên phú của Giang Tiểu Phong chỉ được xếp hạng trung bình trong đám tân sinh năm nay, nếu so sánh với Du Tiểu Mặc đang nổi tiếng ầm ầm thì chênh lệch nhiều lắm, cho nên mới phải chủ động hỏi ý kiến của hắn.

Du Tiểu Mặc cũng tò mò, không chỉ có vậy, trong lòng hắn còn có một cảm giác gọi là bất an, cũng hứng thú gật đầu.

Bởi vì có quá nhiều người vây xem, lúc hai người chạy tới đã chẳng thể chen nổi.

Du Tiểu Mặc hơi vội vã, trước khi thấy được mặt tân sinh kia thì hắn không thể yên lòng được.

Thấy khó có khả năng chen vào được, Du Tiểu Mặc liền hỏi một vị sư huynh đang trông ngóng cuộc vui, “Vị sư huynh này, ngài có biết học sinh mới khiêu chiến Tôn Triết học trưởng kia tên là gì không?”

Sư huynh kia nhìn hắn một cái, “Ngươi không biết?”

Du Tiểu Mặc nói, “Ta là học sinh của khu hai.”

Sư huynh lập tức lộ ra vẻ mặt ‘khó trách’, tin này cũng chỉ mới truyền ra thôi, học sinh khu hai không biết cũng dễ hiểu, nhưng hắn căn bản không ngờ Du Tiểu Mặc cũng là tân sinh, liền giải thích: “Thực ra ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghe nói trong tên của gã tân sinh cuồng vọng kia có một chữ Tiêu, còn tên họ cụ thể là gì thì chịu.”

Tiêu…

Thôi khỏi nghi ngờ luôn đi, Du Tiểu Mặc khẳng định luôn cái gã tân sinh cuồng vọng kia chính là Lăng Tiêu.

Quả nhiên chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy mà đã phát sinh xung đột với học trưởng của khu một rồi, cộng với hai trăm điểm hắn nghe được lúc nãy, Du Tiểu Mặc nghi ngờ, có khả năng là Lăng Tiêu muốn đổi một căn phòng mới, cho nên mới chọn trúng con dê béo xui xẻo Tôn Triết này.

Du Tiểu Mặc đau đầu tới muốn che mặt, tuy dùng cách này kiếm điểm khá nhanh, nhưng cũng quá phách lối à nha, nếu như bị cường giả của học viện phát hiện thì làm sao đây?

Nhìn qua đám người đông đúc, Du Tiểu Mặc cũng bùng nổ, không thể ý tới cái thân gầy còm của mình, điên cuồng chen vào.

Sau khi bị giày xéo một trận đã đời, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng chen vào được, hắn không kịp thở mà phát hiện thực ra người nhỏ mới có lợi, bởi vì hắn đã nhìn thấy một người có vóc dáng to gấp hai lần hắn bị vô tình đẩy ra kìa.

Đài thi đấu rất lớn, mặt sàn đều dùng những tảng đá màu xám tro lát.

Sân có hình huông, cả chiều dài và chiều rộng đều khoảng hai mươi mấy thước, bên trong sân lúc này đang có hai bóng người đứng đối diện nhau.

Du Tiểu Mặc nheo mắt nhìn sang, ánh mắt rơi vào bóng người màu trắng đang quay lưng về phía hắn, quả nhiên là cái tên Lăng Tiêu kia, hy vọng cuối cùng của hắn lập tức bị dập tắt.