Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 231: Chấm dứt




Du Tiểu Mặc nhìn linh thảo đặt trên bệ đá, tổng cộng chỉ có hai phần.

Nói cách khác là mỗi thí sinh có hai cơ hội, nếu như dùng hết cả hai phần rồi mà vẫn chưa luyện ra một viên linh đan thì coi như thất bại.

Du Tiểu Mặc kiểm tra một hồi, phát hiện cả hai phần linh thảo đều dùng để luyện một loại linh đan có tên là Hoàng Sa đan, bên cạnh còn có một đơn thuốc đi kèm, Hoàng Sa đan là một loại linh đan cấp bốn hạ phẩm, có thể củng cố cảnh giới của tu luyện giả sau khi lên cấp, linh đan này khá đơn giản, chỉ là Du Tiểu Mặc chưa từng luyện Hoàng Sa đan bao giờ.

Đọc kỹ đơn thuốc mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, Du Tiểu Mặc mới bắt đầu luyện đan.

Trong lúc kiểm tra có thể dùng lô đỉnh của mình hoặc lô đỉnh do công hội cung cấp, bởi vì có một số đan sư cảm thấy dùng lô đỉnh của mình quen tay hơn, cho nên điểm này không bị hạn chế.

Ngay lúc Du Tiểu Mặc bỏ mấy cây linh thảo vào lô đỉnh, những người khác đã đồng loạt lấy lô đỉnh của bản thân ra, gần như tất cả mọi người đều làm như vậy.

Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, Bách Lý Tiểu Ngư đứng trước hắn cũng đã lấy lô đỉnh của mình ra.

Du Tiểu Mặc nhìn lô đỉnh màu đen trên bệ đá, hắn cảm thấy cái lô đỉnh này rất tốt, so với mấy cái hắn đã dùng trước kia thì tốt hơn nhiều ấy chứ, dù sao hắn cho rằng không có trục trặc gì là được rồi, vì vậy liền bỏ linh thảo vào bên trong.

Đằng Tử Tâm đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của hắn, mắt phượng hơi lóe lên.

Đan sư có thể hài lòng sử dụng một cái lô đỉnh không phải của mình, nếu như suy xét thì hơn hẳn những đan sư khác, tới điểm ấy mà Bách Lý Tiểu Ngư cũng không làm được, vậy mà cái tên Du Tiểu Mặc này lại chẳng hề do dự.

Đằng Tử Tâm nheo đôi mắt phượng lại, nàng luôn bị mọi người tôn thờ là thiên tài trong thiên tài, ánh hào quang này đã đi theo nàng mấy chục năm rồi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một kẻ có thiên phú còn hơn cả nàng, cho dù tính cách của nàng có tốt tới đâu, cũng cảm thấy khó chịu.

Du Tiểu Mặc không biết trong đầu Đằng Tử Tâm đang suy nghĩ đủ thứ, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có mấy cây linh thảo đang nằm bên trong lô đỉnh, bước đầu tiên của việc luyện đan chính là rèn luyện.

Để giảm xuống tỉ lệ nguy hiểm cho linh đan, đúng là có thể rèn luyện thêm mấy lần, nhưng vòng này chỉ yêu cầu luyện ra một viên linh đan cấp bốn hoàn chỉnh, cho nên không cần quan trọng vào bước rèn luyện cho lắm, miễn cho thiếu thời gian, hoặc lơ đãng rồi thất bại.

Có điều những vấn đề trên chỉ là đối với người khác thôi, còn với Du Tiểu Mặc mà nói, tốc độ của hắn rất nhanh, tỉ lệ thất bại gần như không có, bởi vậy cũng chẳng cần băn khoăn tới vấn đề này, chỉ là hắn còn chưa tự phụ tới mức bỏ qua mọi vấn đề.

Tuy nói chỉ cần rèn luyện đại khái vài lần là được, nhưng để luyện ra một viên linh đan thật tốt, Du Tiểu Mặc vẫn rèn luyện thêm vài lần nữa, mãi cho tới lần thứ bảy mới ngừng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn luyện Hoàng Sa đan, cho nên động tác khá cẩn thận.

Thận trọng chia sức mạnh linh hồn ra làm vài phần để khống chế bột linh thảo, Du Tiểu Mặc bắt đầu nhớ lại trình tự trên đơn thuốc…

Thời gian dần dần trôi qua, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hơn một nửa.

Lúc này, những đan sư vì muốn nhanh chóng hoàn thành mà giảm bớt số lần rèn luyện đã lục tục kết thúc công việc, cũng không lâu lắm, có vài người đã hoàn thành.

Tốc độ của Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc cũng không chậm, thời điểm số cát trong đồng hồ chỉ còn một phần năm thì linh đan của họ cũng lần lượt ra lò, từng viên linh đan màu xanh nhạt bay ra khỏi lô đỉnh, mùi hương ngào ngạt.

Những người đã hoàn thành công việc đều theo bản năng nhìn về phía Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm, tuy nói với thực lực của họ nhất định có thể thành công, nhưng chất lượng linh đan cũng có cao có thấp.

Linh thảo mà công hội phát là linh thảo hạ phẩm, dù sao cũng chỉ dùng để kiểm tra, không cần dùng tới những loại linh thảo quý giá như trung phẩm và thượng phẩm.

Cho nên tất cả linh đan sẽ đều thuộc hạ phẩm, nhưng bởi vì số lần rèn luyện khác nhau, cho nên tỉ lệ nguy hiểm cũng khác nhau, cái mà mọi người mong đợi lúc này chính là, linh đan của Du Tiểu Mặc hay Đằng Tử Tâm sẽ có tỉ lệ nguy hiểm thấp hơn.

Số cát trong đồng hồ còn chưa kịp rơi hết, cả hai người đã dừng tay, tiếp theo chính là kiểm đan.

Dụng cụ kiểm đan cũng là dụng cụ dùng để kiểm tra bột linh thảo lúc trước, nhưng bây giờ là để đo đạc độ tinh khiết của linh đan.

Độ tinh khiết càng cao, nguy hiểm càng thấp, cái này có thể căn cứ vào màu sắc của linh đan vào ánh sáng mà dụng cụ phát ra để phán đoán.

Lúc này, Du Tiểu Mặc cũng không kiên nhẫn đợi tới cuối cùng nữa rồi.

Hắn đã lường trước, Đằng Tử Tâm có lẽ sẽ chờ tới sau để gây tiếng vang thật lớn, cho nên tại vòng kiểm tra đầu tiên, hắn vội vàng đi tới.

Động tác này khiến cho đám người Đằng Tử Tâm sửng sốt.

Thực ra không chỉ có họ, những người khác cũng thấy Du Tiểu Mặc có vẻ hơi nóng lòng.

Bách Lý Tiểu Ngư còn muốn cùng kiểm tra với Du Tiểu Mặc, nhưng người ta đã bỏ hết linh đan vào trong dụng cụ rồi, nếu bây giờ còn đi qua đòi họ nhường cho mình, thế thì ngang với gây rối.

Điều Du Tiểu Mặc muốn chính là như vậy, sau khi hắn bỏ linh đan vào trong dụng cụ, liền nói với Quan Vĩnh trưởng lão không có ý định nhúc nhích, “Quan trưởng lão, làm phiền ngài.”

Quan Vĩnh trưởng lão nhìn hắn một cái, cũng biết đại khái hắn đang nghĩ gì, liền bấm nút.

Dụng cụ rất nhanh tỏa ra một cột sáng màu lam đậm, bốn cột sáng bên cạnh lập tức bị làm lu mờ tới mất màu.

Yết hầu của Quan Vĩnh trưởng lão hơi nhấp nhô, chỉ dùng linh thảo hạ phẩm mà có thể luyện được linh đan màu đậm tới vậy, xem ra số lần rèn luyện không hề hấp, đoán chừng là phải hơn sáu lần, thu ánh mắt về, lão nhìn qua kết quả của bốn người còn lại, rồi nói: “Cả năm người toàn bộ qua, lượt tiếp theo.”

Du Tiểu Mặc lập tức cầm linh đan hấp tấp chạy về phía Lăng Tiêu.

Mặc dù linh thảo là công hội bỏ ra, nhưng vì đều là linh thảo hạ phẩm, đối với một công hội hùng mạnh như Đan Sư Công Hội, chút linh thảo ấy chẳng là gì với họ, cho nên linh đan luyện xong sẽ thuộc quyền sở hữu của người luyện ra nó.

Du Tiểu Mặc đưa linh đan cho Lăng Tiêu như muốn tranh công, hào hứng nói: “Lăng Tiêu, anh thử xem viên linh đan này có ngon không, đây là viên Hoàng Sa đan đầu tiên em luyện đó.”

Lăng Tiêu cũng không khách khí, cầm lấy linh đan liền ném vào miệng, nhai nhai vài cái, gật đầu, “Được, chỉ là hương vị hơi kém một chút.”

Du Tiểu Mặc gật đầu, hắn hiểu, bởi vì luyện ra từ linh thảo hạ phẩm, cho nên hương vị sao có thể sánh được với linh thảo thượng phẩm, liền vỗ vỗ ngực rồi nói, “Không sao, chờ em chuẩn bị đủ sẽ luyện thêm cho anh.” Trong không gian của hắn không có hai loại linh thảo cấp bốn dùng để luyện Hoàng Sa đan, nếu muốn luyện thì phải đi mua trước đã.

Phải nói thêm, cuộc đối thoại của họ khiến cho đại điện rối loạn tưng bừng.

Lần đầu luyện Hoàng Sa đan, tỉ lệ thành công cao tới như vậy ư, tuy nói khả năng này liên quan rất lớn tới cấp bậc của hắn, nhưng cũng quá dễ sợ rồi nha.

Còn có cả bạn của hắn nữa, lại còn nhai luôn một viên linh đan cấp bốn tại chỗ, chẳng lẽ y không sợ dược lực của Hoàng Sa đan sẽ chạy tán loạn trong cơ thể sao? Đây chính là hành động tự tìm cái chết đó.

Cao Dương và Ninh Tĩnh đạo sư quay sang nhìn nhau, xem ra quái vật không chỉ có một mình Du Tiểu Mặc, nam nhân bên cạnh hắn cũng rất kì lạ.

Du Tiểu Mặc nói xong với Lăng Tiêu, liền đi tới, “Ninh Tĩnh đạo sư, con đã qua bài kiểm tra rồi, bao giờ có thể nhập học?”

Ngọc giản mua được ở Tiên Cơ Lầu không nói rõ điều này, cho nên hắn cũng không biết.

Ninh Tĩnh đạo sư dịu dàng trả lời: “Ngày mai mới kết thúc tuyển sinh, cuối ngày chúng ta mới rời đi, sáng ngày mốt sau khi tập hợp xong sẽ lên đường rời khỏi Viêm Thành, đến lúc đó sẽ đưa các ngươi đi cùng, cho nên nhớ rõ đừng tới trễ đó.”

Du Tiểu Mặc hiểu: “Vậy con đi trước nha, Ninh Tĩnh đạo sư, Cao đại ca, ngày mốt gặp lại.”

Cao Dương kinh ngạc hỏi: “Ngươi không nán lại xem sao? Có thể nhân cơ hội này tìm hiểu đối thủ một chút.”

Du Tiểu Mặc lắc đầu nói: “Sau này sẽ có cơ hội mà, bây giờ ta có việc rồi, không ở lại được.”

Đưa mắt nhìn bóng lưng Du Tiểu Mặc rời đi, Đằng Tử Tâm thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào viên linh đan cùng màu xanh lam trên tay, ánh mắt càng trở nên u ám, cái tên Du Tiểu Mặc này, thật sự càng ngày càng làm cho nàng không đoán nổi.

Bên kia, Bách Lý Tiểu Ngư trơ mắt nhìn Du Tiểu Mặc rời khỏi đại điện, khó lắm mới làm quen được với bạn cùng tuổi, hắn còn muốn tâm sự nhiều nhiều luôn cơ, không ngờ người kia đã chạy mất rồi, hắn cũng muốn đuổi theo, nhưng mà hắn vẫn chưa kiểm đan.

Đồng Việt Húc đứng cạnh thấy vẻ mặt ủ rũ của Bách Lý Tiểu Ngư, cũng biết hắn đang nghĩ gì, xoa xoa đầu hắn tỏ vẻ an ủi, “Tiểu Ngư, đợi hắn nhập học là em có thể gặp hắn mỗi ngày rồi.”

Bách Lý Tiểu Ngư ngẩng lên, “Không cho phép lừa em.”

Đồng Việt Húc gật đầu cười nói: “Không lừa em.”

Bách Lý Tiểu Ngư suy ngẫm, “Vậy được rồi, em sẽ tin anh.”

Cái biểu cảm nghiêm túc kia, làm Đồng Việt Húc dở khóc dở cười.

Lại nói tới sau khi ba người Du Tiểu Mặc rời khỏi Đan Sư Công Hội, Lăng Tiêu cũng rất tò mò sao hắn lại đi vội tới vậy, ba người liền đứng ở trước cánh cổng lớn của công hội, dù đã đứng từ rất xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ầm ỹ truyền tới từ quảng trường.

Liễu Nhạc nhìn hai vị công tử, thấy cả hai đều không nói gì, cũng yên lặng đứng phía sau họ, dù hắn đã từng thề sẽ đi theo họ, nhưng thiếu gia vẫn chưa đồng ý.

Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn làm gì?”

Du Tiểu Mặc đảo mắt, “Em muốn kiếm tiền.”

Lăng Tiêu nhướn mày, “Em còn lén giấu linh đan hả?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, rõ ràng linh đan của hắn mà sao gọi là lén giấu được, “Đừng đùa nữa, còn dư lại không phải để cho anh ăn đâu, em sắp tiêu hết kim tệ rồi, phải bổ sung mới được.” Nếu không có tiền thì trong lòng cũng bồn chồn, hơn nữa ai biết sau khi vào học viện thì bao lâu mới ra ngoài được, mà ai biết sau khi vào học viện sẽ phải dùng đến bao nhiêu kim tệ.

Liễu Nhạc nỗ lực làm nhạt nhòa sự tồn tại của mình, nhưng vì sao hắn cảm giác mấy câu của thiếu gia như muốn nói ‘Trẻ con đừng có bướng’ thế này? Nhất định là hôm nay hắn bước sai chân ra khỏi cửa rồi!

Liễu Nhạc thấy họ đứng im không nhúc nhích, cũng đoán được nguyên nhân đại khái, liền lên tiếng: “Thiếu gia, ta biết phố buôn bán của Viêm Thành ở đâu.”

Du Tiểu Mặc lập tức nhìn qua, “Sao không nói sớm, nhanh nhanh dẫn đường đi.”

Cuối cùng, dưới dự dẫn đường của người cũng gọi là địa phương như Liễu Nhạc, bọn họ tìm được một đan phố.