Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 210: Thôn hắc ấn




Du Tiểu Mặc sững sờ, lúc này mới phát hiện hình như phòng bên cạnh chính là phòng của người đàn ông có mặt râu ria kia.

Nếu như mọi khi, Du Tiểu Mặc tuyệt đối không tò mò, nhưng mà ai bảo người này lại ở ngay cạnh họ, rồi lại còn ngồi cùng truyền tống trận với họ vào ngày mai nữa chứ.

Lăng Tiêu nhướn mày: “Có người muốn giết hắn.”

Du Tiểu Mặc vừa định hỏi ai muốn giết ông ta thì tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh đã ngừng, mãi một lúc lâu sau cũng không còn tiếng động nào nữa, vội vàng hỏi Lăng Tiêu: “Cứ thế là đánh xong rồi hả, kết quả sao rồi?”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Em rất quan tâm tới hắn?”

Du Tiểu Mặc lập tức lắp đầu, “Không có, em chỉ tò mò thôi, dù sao thì ngày mai ổng cũng là người đi cùng với chúng ta mà.”

Lời giải thích này được Lăng Tiêu miễn cưỡng chấp nhận. “Hắn không chết, nhưng bị thương nhẹ, thực lực của kẻ đánh lén không chênh lệch lắm, hẳn là gã thanh niên tranh chấp với hắn phái tới.”

“Thế thì lòng dạ cũng quá hẹp hòi.” Du Tiểu Mặc cảm thán.

Rõ ràng lúc trước là thanh niên kia không đúng, vậy mà chỉ mất mặt một chút đã đòi giết người ta, xem ra gã thanh niên kia cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn vô thức nhớ tới cô nàng Thang Vân Kỳ luôn coi mình như kẻ thù, hẳn là cũng kiêu căng ương bướng như cô ả, đều do bị làm hư phải không?

Lăng Tiêu đi qua, ôm hắn bế vào phòng trong, “Đừng quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn nữa, nên đi ngủ rồi.”

Bên trong tuyền tới giọng nói kháng nghị của Du Tiểu Mặc: “Anh đừng có cởi đồ của em, tự em cởi.”

Không bao lâu, tiếng cười của Lăng Tiêu cũng truyền tới từ bên trong, “Nếu em muốn ngày mai không rời khỏi giường được thì, tốt nhất là ngoan ngoãn đừng có lộn xộn.”

Vừa uy hiếp xong, người nào đó cũng tức giận thật rồi.

Sáng ngày thứ hai, thời điểm Du Tiểu Mặc rời giường phát hiện người đàn ông kia đã đi ra ngoài, xem tình hình hẳn là cũng đi một lúc lâu rồi, ăn một bữa sáng qua loa, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi quán rượu.

Khi họ đến khu truyền tống, ở đó đã có rất nhiều người tụ tập, thậm chí còn nhiều hơn cả lúc họ tới vào chiều hôm qua, xem ra tất cả truyền tống trận đều mở ra vào hôm nay.

Du Tiểu Mặc tìm được điểm báo danh hôm qua, người trẻ tuổi nọ quả nhiên đang đứng đó đợi họ.

Nhìn thấy họ tới, biểu lộ của người kia vốn rất vui vẻ, chỉ là đến khi thấy Lăng Tiêu, đột nhiên ngơ ngác.

Mãi cho tới khi hai người đi tới trước mặt hắn, người trẻ tuổi mới tỉnh táo lại, mặt mũi tràn đầy khinh ngạc, “Hai, hai vị…” Nếu không phải hắn mơ hồ nhớ được khuôn mặt của Du Tiểu Mặc, và quần áo của nam nhân bên cạnh, hẳn là thiếu chút nữa đã không nhận ra.

Du Tiểu Mặc cũng không giải thích, đưa lệnh bài cho người nọ.

Người nọ nhận lấy xem xét, đúng là lệnh bài hôm qua hắn đã đưa cho họ, cũng không nghi ngờ nữa, dù sao mỗi người nhiều ít gì cũng có chút bí mật, hơn nữa nói nghiêm túc thì, việc của họ đa số chỉ nhìn nhận lệnh bài.

Sau khi xác định tất cả mọi người đã đến đông đủ, người trẻ tuổi liền dẫn bọn họ tới truyền tống trận.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn người đàn ông đầy râu kia, phát hiện ông ta không có gì khác thường, xem ra tối qua không bị thương tích gì nhiều. Lại nhìn đám người của thanh niên kia, nguyên một đám chẳng có ai vui vẻ, ánh mắt nhìn người đàn ông kia rất âm tàn, giống như muốn nhào vào ăn tươi suốt sống ông ta vậy, xem ra hắn lại tới chậm một bước bỏ lỡ trò hay gì rồi.

Có vẻ nhận ra được sự dò xét của Du Tiểu Mặc, thanh niên đột nhiên nhìn về phía hắn, hung hãn nói: “Nhìn cái gì?”

Du Tiểu Mặc lập tức thu ánh mắt lại, cũng nóng tính quá ha!

Thế nhưng gã thanh niên không hề có ý định buông tha cho hắn, cơn tức từ người đàn ông kia cũng tiện thể trút hết lên đầu Du Tiểu Mặc, đang lúc gã muốn đi gây sự với Du Tiểu Mặc, lão giả bên cạnh đột nhiên kéo gã lại.

Thanh niên quay đầu khó chịu: “Phạm trưởng lão, ông kéo ta làm gì?”

Phạm trưởng lão trầm giọng nói: “Không nên gây chuyện nữa, chúng ta không phải đang đi chơi.”

Thanh niên nhìn theo ánh mắt của Phạm trưởng lão, nhìn thấy một người tuấn dật tới yêu nghiệt, nam nhân có khí chất tao nhã tuyệt thế kia đang khoác vai thiếu niên, cúi đầu có vẻ nói chuyện gì đó, không biết đã nói gì, khiến thiếu niên kia xấu hổ đỏ mặt.

Tựa như đã phát giác tầm mắt của gã, nam nhân lơ đãng nhìn thoáng về phía gã, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương tháng chạp, đâm thẳng một dao vào lòng gã, khiến gã sợ hãi tới mức không thở nổi.

Thanh niên hoảng sợ, vội vàng nhìn qua chỗ khác, không dám quan sát họ nữa, chỉ một ánh mắt cũng có khí thế như vậy, khẳng định thực lực của người nam nhân này không hề thấp, cũng tự hiểu chỉ vì một chút nóng nảy của mình thiếu chút nữa đã rước họa vào người, thanh niên lập tức yên lặng.

Đương nhiên Du Tiểu Mặc không hề biết Lăng Tiêu đã thay hắn ‘giải quyết’ một vụ phiền toái.

Một đoàn người đi theo người trẻ tuổi kia tới nơi đặt truyền tống trận.

Nơi họ đang đứng lúc này là một quảng trường khổng lồ, quảng trường phải lớn chừng trăm cái sân bóng rổ cộng lại, ngay chính giữa là một bệ đá hình tròn được xây rất hoa lệ, bệ đá có đường kính khoảng mười mét, bên trên được khắc những hoa văn cổ xưa phức tạp, xung quanh được khảm vài viên linh thạch lớn chừng nắm đấm, nhìn có vẻ chứa không ít năng lượng, đây chính là truyền tống trận mà họ muốn dùng.

Người trẻ tuổi dặn họ đi lên rồi đứng vững, bởi vì nơi họ muốn tới quá xa xôi, cho nên thời gian truyền tống khá lâu, có thể hai ngày mới tới.

Vì để năng lượng được tập trung, tất cả mọi người đều đứng trong trận pháp.

Gã Thanh niên muốn cướp được vị trí chính giữa, gần như nhào tới ngay lập tức, sau đó vênh váo nhìn về phía Du Tiểu Mặc và người đàn ông nọ, rõ ràng là đang khoe khoang.

Hành động ngây thơ như thế này khiến khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, mặc kệ gã.

Người đàn ông kia thì ngầu hơn, từ đầu tới cuối đều chẳng thèm để ý tới gã, có vẻ từ lúc họ xuất phát cho tới giờ, ông ta đều chưa từng liếc nhìn thanh niên lấy một lần.

Loại phản ứng này nằm ngoài mong đợi của thanh niên, nhưng nhớ lời dặn dò của Phạm trưởng lão, đành phải thở phì phò cố nhịn cơn tức.

Khi những đường hoa văn cổ xưa bắt đầu tỏa sáng, Du Tiểu Mặc cảm nhận được một loại năng lượng kì lạ, loại năng lượng có màu bạc này phát ra từ trận pháp dưới chân họ, rất nhanh đã bao trùm tất cả mọi người.

Hai ngày không dài, nhưng cũng không thể gọi là ngắn, ngũ giác của Du Tiểu Mặc gần như đã vào trạng thái mất cảm giác, cái loại trạng thái này, nếu không có tâm trạng chấn định chắc khó mà chịu nổi, thực ra đây cũng là lý do vì sao nhiều người không muốn dùng truyền tống trận với khoảng cách xa.

Dù đây là lần đầu tiên ngồi truyền tống trận trong thời gian dài như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc không hề bối rối chút nào.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được Lăng Tiêu đang ở cạnh mình, sau khi nhận rõ tình cảm của mình vào tối hôm qua, Du Tiểu Mặc liền trở nên khá thản nhiên.

Yêu đàn ông thì cứ yêu đi, chỉ cần cảm xúc của mình đúng, ý kiến của tất cả mọi người đều chẳng là gì với hắn, quan trọng nhất là làm theo trái tim mình, hắn có thể cảm giác mình không thể rời khỏi Lăng Tiêu nữa rồi.

Hai ngày sau, hai chân cứ lơ lửng mất trọng lực mãi rốt cục cũng đặt xuống một mảnh đất rắn chắc, Du Tiểu Mặc mở hai mắt ra, một làn gió ấm áp đập vào mặt, dòng người hối hả thoáng chốc đã làm hắn ngơ ngác.

Đây là một nơi nằm cạnh hồ Hắc, không phải gọi là thành thị, nhưng diện tích lại lớn hơn thành thị bình thường những mấy chục lần, vậy mà nó lại có một cái tên làm cho người ta ngỡ ngàng, đó chính là thôn Hắc Ấn, kiến trúc ở thôn Hắc Ấn đều được xây dựng từ một loại đá màu đen, nghe nói loại đá này phát ra một loại năng lượng kỳ lạ, có thể khiến cho yêu thú không dám tới gần.

Hồ Hắc là một đặc điểm của khu biên giới phía bắc, nơi này nổi danh vì quá nhiều yêu thú, từ cấp thấp tới cấp cao, nếu như thực lực không cao thì chẳng người nào dám xuyên qua hồ Hắc một thân một mình, cũng vì ngoại trừ yêu thú, quanh năm trên mặt hồ còn tràn ngập một loại sương mù màu đen, loại sương mù này sẽ ăn mòn linh lực và phòng ngự của tu luyện giả.

Mà thôn Hắc Ấn nằm ở biên giới hồ Hắc, bất kể ai muốn đi vào phía bắc đều phải đi qua nơi này.

Nhưng vì hồ Hắc tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm, cho nên bình thường dù đã tới thôn Hắc Ấn, nhưng cũng khó mà rời đi lập tức được, còn nữa, diện tích của hồ Hắc cũng khá lớn, nghe nói nếu một cường giả Tiên cảnh năm sao muốn dùng tất cả sức lực để bay qua đó, cũng phải mất tới ba ngày, cộng thêm sự nguy hiểm ở đây, không biết sẽ thế nào.

Đương nhiên Lăng Tiêu có thể mang theo Du Tiểu Mặc bay sang bên kia hồ, còn chẳng mất tới nửa ngày, nhưng nếu làm như vậy rất có thể sẽ bị đồn thổi lung tung, mà hai người thì không muốn phách lối ngay khi vừa tới nơi xa lạ này.

Nhưng quan trọng nhất là hai người không biết gì về phía bắc, cho dù có bay qua được hồ Hắc cũng không biết học viện Đạo Tâm nằm ở hướng nào.

Cũng may là, từ lúc thôn Hắc Ấn phát triển cho tới bây giờ, đã có rất nhiều cách thức để rời khỏi đây.

Từ giờ tới lúc học viện Đạo Tâm tổ chức tuyển sinh chỉ còn hơn một tháng, không gấp lắm, hai người thương lượng tốt nhất nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, hai ngày truyền tống liên tục, tinh thần của Du Tiểu Mặc cũng có chút đờ đẫn rồi.

Nhưng mà, vì đây là lần đầu tiên tới thôn Hắc Ấn, cho nên không hiểu rõ lắm về tình hình nơi này, kết quả là vừa mới ra khỏi khu truyền tống, một số người đã nhận ra họ rất có thể là những con gà con mới đến đây là lần đầu, lập tức theo dõi.