Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 163: Cứu người và khế ước




“Rời khỏi nơi này!” Một âm thanh nghiêm túc bỗng nhiên vang lên, mang theo một cỗ uy áp không thể kháng cự, ngoại trừ Thạch trưởng lão, tất cả những người khác đều biến sắc.

Người không khách khí như thế này, hiển nhiên không phải là người quen, nhưng tại sao đối phương lại ra tay cứu họ? Ngay cả Thạch trưởng lão cũng không hiểu nổi.

Sắc mặt Thạch trưởng lão lúc trắng lúc xanh, tuy rằng người này thực sự đã cứu họ, nhưng muốn ỷ vào chút ân tình ấy mà đuổi họ đi, thì cũng hơi quá tự đại rồi đó, chẳng lẽ hắn muốn một mình nuốt trọn linh thảo và yêu thú trong Ngọc Linh Quật sao?

Có điều nghĩ thêm lại thấy không thể nào, Ngọc Linh Quật to lớn như vậy, há lại để cho một cường giả Tinh cảnh bảy sao nuốt trọn, huống chi yêu thú trung giai bên trong cũng không ít, càng không ít yêu thú có thực lực cao hơn Tinh cảnh, cho dù người này có cố tình muốn chiếm hết, cũng không kịp thời gian.

Thạch trưởng lão dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thể ngờ nổi tiền bối trong miệng lão lại là Lăng Tiêu đâu, mà lúc này lão cũng chẳng có thời gian để nghĩ tới đó, trong lòng không ngừng mà suy tư về thân phận phù hợp cho người này.

Không đợi lão kịp nghĩ ra điều gì hợp lý, đã có một chuyện bất ngờ xảy ra.

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, lung la lung lay như thể đang có động đất, nhiều đệ tử không kịp đề phòng đề bị ngã sõng soài, một tiếng vang thật lớn truyền tới từ phía sau mọi người.

Thạch trưởng lão vừa quay đầu xem xét, lập tức sợ vỡ mật, mặt mũi tràn đầy sự kinh hoàng, cũng không kịp nói chuyện với người thần bí phía xa kia nữa, sợ hãi gào lớn với các đệ tử: “Mọi người chạy mau!”

Mặt hồ vốn yên ả đột nhiên dâng lên một cơn sóng ngút trời, thoáng cái cao hơn mặt đất mười thước, một cái bóng khổng lồ như ẩn như hiện sau cơn sóng đó, theo tiếng nước ào ào, một con yêu thú khổng lồ nổi lên từ dưới lòng hồ.

Đây là một con yêu thú rất rất lớn, phần thân trồi lên trên mặt nước đã có khoảng mười mấy mét, chớ nói chi có thể đây mới chỉ là một nửa cơ thể nó, toàn thân yêu thú có màu tím đen, một đôi mắt tròn và lớn hiện ra tia sáng lập lòe quét qua quét lại bốn phía.

Độc Vĩ Giao là một loại yêu thú có hình thái rất giống thuồng luồng, thân hình màu tím đen phủ đầy vảy cứng, đám vảy trên thân nó lúc này đang lóe từng đợt ánh sáng lạnh như băng theo mỗi chuyển động, cái miệng há lớn có thể thấy hai chiếc răng nanh nhọn như mũi khoan, tứ chi có bốn móng vuốt sắc bén bám ở bên hồ, đôi mắt thật to vằn vện tơ máu nguy hiểm, nhìn chằm chằm bọn họ đầy vẻ hung ác.

Đây là một con yêu thú cấp tám!

Với tu vi Tinh cảnh của Thạch trưởng lão mà muốn chống lại Độc Vĩ Giao cấp tám, tuyệt đối chỉ có đường chết, khó trách sau khi lão nhìn thấy bóng của Độc Vĩ Giao lại sợ hãi tới vậy, nếu như bây giờ không ai cứu họ, chắc chắn những người có mặt ở đây sẽ phải chết.

Cái này cũng không cần Thạch trưởng lão nói, ai cũng biết đại nạn tới nơi rồi, nguyên một đám sao còn có tâm trí nghĩ tới Ngọc Linh Quật gì nữa, bắt đầu tìm đường chạy trốn.

Dưới sự nguy hiểm về tính mạng, hai đệ tử Võ Hệ đang bảo hộ Phương Thần Nhạc cũng chẳng quản tới sống chết của hắn nữa, mặc kệ Phương Thần Nhạc, rối rít bỏ chạy.

Cũng may, Phương Thần Nhạc không phải là một kẻ chưa từng va chạm xã hội, từ lúc phát hiện có sự khác thường, hắn đã lập tức cảnh giác, lúc này thấy dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện một con Độc Vĩ Giao, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng không hoảng loạn như mấy người còn lại.

Chỉ là Phương Thần Nhạc khá xui xẻo, vì con Độc Vĩ Giao kia vừa đặt chân lên đất bằng, đã chạy về phía hắn.

Thạch trưởng lão đứng cách đó không xa thấy trọn vẹn cảnh tượng này, sắc mặt bắt đầu lấp lóe không yên, sau một lát do dự, đột nhiên quay người tăng thêm tốc độ bỏ chạy, cũng không bận tâm tới an nguy của Phương Thần Nhạc nữa rồi.

Cũng phải thôi, dù Phương Thần Nhạc có quan trọng tới đâu cũng chẳng quan trọng hơn mạng sống của mình được, nào có ai biết sẽ phải chết còn đi đâm đầu vào đó? Thạch trưởng lão cũng không phải kẻ ngu, cho dù đó là đệ tử của phái Thiên Tâm, nhưng lão cũng không phải là người đại nghĩa mà hy sinh chỉ vì một tên đệ tử đời thứ ba.

Vậy là, tới Thạch trưởng lão cũng làm như vậy thì những đệ tử khác có tu vi yếu hơn càng không có khả năng chạy tới cứu Phương Thần Nhạc, bọn họ cũng là ốc không mang nổi mình ốc, trong giây lát đã chạy mất dạng, cũng chẳng biết vì sao mà con Độc Vĩ Giao kia cứ một mực đuổi theo Phương Thần Nhạc không tha.

Dù sao Phương Thần Nhạc cũng chỉ là một đan sư cấp bốn, muốn vũ lực không có vũ lục, muốn thể lực cũng chẳng mạnh bằng tu luyện giả, rất nhanh đã bị Độc Vĩ Giao đuổi kịp.

Cái bóng to lớn che khuất hết ánh sáng của Phương Thần Nhạc, đường lui cũng đã bị chặn, hai con mắt đỏ au theo dõi Phương Thần Nhạc lúc này trở nên vô cùng nhỏ bé, diện mục dữ tợn âm tàn, như thể một giây sau nó sẽ lập tức xơi tái Phương Thần Nhạc.

Sắc mặt Phương Thần Nhạc đã tái nhợt không còn chút máu, mặc dù biết có lẽ lần này khó mà thoát khỏi cái chết, nhưng ánh mắt quật cường kia lại lộ ra một chút không cam lòng, nhân sinh của hắn chỉ mới bắt đầu, sao có thể tình nguyện đặt xuống dấu chấm đây.

Đương nhiên hắn cũng thấy rõ đám người Thạch trưởng lão thấy chết mà không cứu, tuy trong lòng chết lặng, nhưng không hận, bởi vì họ chỉ làm theo bản năng, nếu chỉ đổi vị trí cho nhau, có lẽ hắn cũng sẽ chọn cách làm như họ.

Nhưng mà, dù sao thì Phương Thần Nhạc cũng chỉ là một người phàm, hắn không muốn chết, dù tuyệt vọng nhưng vẫn không cam lòng, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chết thảm trong miệng Độc Vĩ Giao, cái loại cảm giác vô lực này phóng đại chỉ trong giây lát, giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu vì sao Tử Lâm lại có ý nghĩ muốn trở thành một tu luyện giả.

Trong tiếng gầm gừ đe dọa của Độc Vĩ Giao, Phương Thần Nhạc rốt cục cũng không thể duy trì nổi sự bình tình nữa, ngã gục xuống đất, trong tim lúc này đột nhiên vang lên một tiếng than khóc, sắp chết tới nơi, hắn mới biết mình luyến tiếc sư phụ tới mức nào, luyến tiếc đám sư đệ của mình, đặc biệt là Tử Lâm, người đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nếu như Tử Lâm biết hắn chết rồi, chỉ sợ sẽ vô cùng bi thương, còn có tiểu sư đệ lúc nào cũng để hắn phải quan tâm nữa…

Ngay tại thời điểm Phương Thần Nhạc nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái chết, tiếng gầm gừ của Độc Vĩ Giao đột nhiên ngừng lại.

Đợi thật lâu cũng không thấy sự đau đớn đáng ra phải đến, Phương Thần Nhạc không kiềm chế được mà mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ tới mức không nói nên lời.

Chỉ thấy con Độc Vĩ Giao khổng lồ đang nằm rạp xuống đất, đôi mắt vằn vện tia máu kia đã trấn tĩnh lại, thậm chí còn lộ ra sắc mặt hoảng sợ, dường như đã xuất hiện thứ gì đó làm cho nó hết sức kiêng kỵ, sợ tới mức phải cúi thấp cái đầu khổng lồ kia.

Phương Thần Nhạc không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn rất nhanh mà liên tưởng với người thần bí vừa ra tay giúp đỡ họ, cho dù không biết mục đích là gì, nhưng chỉ có thể là người đó thôi.

Phương Thần Nhạc vội vàng bò dậy từ dưới đất, đẩy móng vuốt của Độc Vĩ Giao ra, hướng về một phía trống rỗng chắp tay, kích động nói: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp, ân cứu mạng này, suốt đời vãn bối sẽ không quên!”

Sau một lúc lâu, trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nói không vui vẻ gì lắm, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, dùng sức mạnh linh hồn của ngươi thử xem có khế ước được với nó hay không?”

Phương Thần Nhạc sững sờ, hắn cảm giác mình có khả năng vì sợ quá mà sinh ra ảo giác rồi, vị tiền bối thần bí kia lại muốn giúp hắn khế ước Độc Vĩ Giao? Nhất định là do hắn nghe nhầm nên mới thấy cái giọng điệu của người này có vẻ không được tình nguyện lắm thì phải?

Đương nhiên việc này không phải do Lăng Tiêu tình nguyện rồi, trong mắt y, Phương Thần Nhạc chính là tình địch giả tưởng của y, ai mà sẽ tình nguyện giúp một người mình không thích chứ, y đâu phải là thánh nhân!

Nhưng mà, Du Tiểu Mặc của y lại không vui!

Lúc nãy khi nhìn thấy Phương Thần Nhạc gặp nguy hiểm, Du Tiểu Mặc đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nếu không phải bị Lăng Tiêu bịt miệng, có lẽ hắn đã la lớn rồi.

Cuối cùng thì Lăng Tiêu vẫn phải bất đắc dĩ cứu Phương Thần Nhạc.

Mặc dù Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, nhưng nghĩ tới hành động vứt bỏ đại sư huynh của đám người Thạch trưởng lão, hắn lại lo có khi nào chuyện thế này lại xảy ra lần nữa không, vậy là lại nghĩ có lẽ nên để cho đại sư huynh khế ước với con yêu thú này, tuy rằng nó hơi xấu một chút, nhưng cũng mạnh lắm nha, nếu có con yêu thú này bảo vệ, chắc hành trình kế tiếp sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Lúc hắn vừa đề nghị đã bị Lăng Tiêu bác bỏ không do dự, Du Tiểu Mặc chưa bao giờ quan tâm tới y như vậy, thế mà bây giờ còn quan tâm đại sư huynh của hắn trước mặt y sao?

Từ sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, Lăng Tiêu liền khó chịu với mọi hành động quan tâm tới các sư huynh của Du Tiểu Mặc, lúc này lại còn đòi hắn giúp Phương Thần Nhạc khế ước yêu thú hả, không có cửa đâu!

Du Tiểu Mặc nào có đọc được suy nghĩ của y, hắn chỉ đơn thuần là muốn giúp người tốt với mình được bình an vui vẻ, cũng giống như lúc trước nhận lời giúp đỡ Lăng Tiêu vậy đó.

Nào ngờ, tên này bỗng nhiên cứng như sắt đá, mặc kệ hắn có dụ dỗ cho y thêm bao nhiêu viên linh đan, y cũng mặc kệ.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ, đành phải hỏi một câu, “Vậy đến cùng ngươi muốn thế nào mới đồng ý giúp?”

Lăng Tiêu vốn không có ý định xuống nước, nhưng vừa nghe lời này trong đầu y đột nhiên lóe lên một lia sáng, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười vui vẻ, dừng một lúc mới khẽ nghiêng đến tai Du Tiểu Mặc thì thầm một câu.

Chỉ một giây sau thôi, khuôn mặt Du Tiểu Mặc đã bỏ bừng, căn bản là hắn không ngờ Lăng Tiêu sẽ đưa ra loại điều kiện này, quả nhiên là cách nghĩ của họ không nằm trên cùng một đường thẳng mà…

Du Tiểu Mặc có xúc động muốn nhào tới cắn Lăng Tiêu một cái, tên này rõ ràng là có ý đồ xấu xa, nhất định là y đã đợi câu này từ nãy rồi, nhưng… hắn liếc nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của đại sư huynh, được rồi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn gì phải làm thôi.

Vì vậy, Du Tiểu Mặc cắn răng đồng ý với điều kiện của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thấy hắn thật sự lại đồng ý, cảm xúc lúc này rất khó tả, vừa vui vẻ nhưng cũng đồng thời khó chịu, bởi vì Du Tiểu Mặc vì Phương Thần Nhạc mới đồng ý với điều kiện của y.

Cho nên mới có cái màn Phương Thần Nhạc nghĩ rằng mình gặp ảo giác phía trên đó.

Lăng Tiêu không nghe thấy câu trả lời của Phương Thần Nhạc, lại mất kiên nhẫn mà nói: “Hừ, nếu không tình nguyện thì thôi đi.”

Không đợi Du Tiểu Mặc hoảng hốt, Phương Thần Nhạc đã mở miệng.

“Tiền bối đợi một chút, vãn bối nguyện… nguyện ý!” Phương Thần Nhạc kích động tới mức mặt đỏ rần, cơ duyên như thế này không phải lúc nào cũng gặp được, nếu như vị tiền bối thần bí này đã muốn ra tay giúp hắn, nếu hắn mà từ chối chắc chính hắn sẽ mắng mình tới chết mất.

“Thế thì bắt đầu đi.” Lăng Tiêu nói

Phương Thần Nhạc bước về phía trước vài bước, đúng là con Độc Vĩ Giao này là yêu thú cấp tám, nhưng giờ phút này nó chỉ là một ma thú cấp bảy mà thôi, vẫn còn cách cấp tám một đoạn. Nhưng nếu nói về khả năng khế ước, đương nhiên là cấp bảy sẽ dễ dàng hơn.

Chuyện kì lạ hơn là, Độc Vĩ Giao không hề phản kháng, ngược lại còn thuận theo tiếp nhận sức mạnh linh hồn của Phương Thần Nhạc rồi dẫn tới mi tâm của nó.

Có lẽ người khác không biết sức mạnh đã áp chế nó là cái gì, nhưng với tư cách một yêu thú đã mở linh chí, nó rất rõ ràng huyết mạch của người kia vô cùng cao quý, nếu tính trong Yêu tộc, tuyệt đối thuộc về vương giả, uy áp đến từ huyết mạch này khiến nó không thể phản kháng dù chỉ một chút.

Người có thể khiến yêu thú cấp cao như nó phải sợ hãi, chỉ có thể là một người có huyết mạch chân chính cao quý, nếu như nó không nghe lời, có lẽ người kia sẽ lập tức giết chết nó.

Sức mạnh linh hồn ấm áp tiếp xúc với linh hồn của Độc Vĩ Giao, hai bên rất nhanh sẽ lập nên một khế ước, toàn bộ quá trình thuận lợi tới mức khó mà tin đươc.

Tuy rằng Phương Thần Nhạc chưa bao giờ khế ước yêu thú, nhưng hắn cũng từng nghe người ta nói yêu thú cấp cao khó khế ước tới cỡ nào, vậy mà hắn thậm chí còn chẳng cảm giác được một chút trở ngại, nhưng hắn hiểu đó không phải là do mình, xem ra người thần bí kia đã giúp hắn.

Phương Thần Nhạc không biết phải làm sao mới báo đáp được ân tình này, mặc dù trong lòng chồng chất nghi vấn, nhưng hắn cũng không tìm mọi cách để giải, hắn chỉ biết là, người này sẽ không làm thương tổn hắn, nếu không cũng chẳng mất công cứu hắn, rồi lại giúp hắn khế ước với Độc Vĩ Giao.

Chỉ là không chờ Phương Thần Nhạc nghĩ ra lời cảm tạ, âm thanh mất kiên nhẫn của Lăng Tiêu lại vang lên lần nữa, “Ngươi có thể đi rồi đó.”

Nghe được người kia có ý đuổi mình đi, Phương Thần Nhạc cũng không dám nán lại, vì vậy liền chắp tay nói: “Tiền bối, ân tình hôm nay, cả đời này vãn bối sẽ không quên, vãn bối chính là Phương Thần Nhạc của phái Thiên Tâm, nếu tương lai có việc muốn dùng tới vãn bối, ngài có thể tùy thời phân phó.”

Nói xong, Phương Thần Nhạc liền dẫn Độc Vĩ Giao rời khỏi nơi này.

Sau khi xác định đã không còn bóng người, Lăng Tiêu mới ôm Du Tiểu Mặc nhảy xuống.

Có thể khế ước được yêu thú cấp tám, vận may của Phương Thần Nhạc không thể dùng từ bình thường để hình dung nữa rồi, trong Thiên Đường Cảnh nguy hiểm trùng trùng này, Phương Thần Nhạc đã có thể đảm bảo tính mạng.

Chờ sau khi chuyến đi mạo hiểm này kết thúc, chỉ sợ Phương Thần Nhạc sẽ trở nên nổi danh hơn nữa, mà phái Thiên Tâm cũng sẽ coi hắn như đối tượng trọng điểm trong trọng điểm, phải biết nếu như Độc Vĩ Giao có thể lên tới cấp tám, tương đương với việc phái Thiên Tâm có thêm một vị cường giả Tiên cảnh rồi, hơn nữa sức chiến đấu của con yêu thú cấp tám này còn lợi hại hơn cường giả Tiên cảnh bình thường rất nhiều.