Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 149: Nói dối




Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Bởi vì hắn không coi thời hạn của Khổng Văn là chuyện cần để tâm, cho nên nhất thời cũng chẳng nhớ ra hôm nay là ngày trọng đại gì, vẫn gấp chăn như bình thường, rửa mặt, ăn cơm, vào không gian chơi với Tiểu Cầu, à không đúng, bây giờ phải gọi là Đại Cầu rồi, cuối cùng mới là luyện đan.

Buổi chiều hôm nay, lúc hắn vừa mới đặt Kim Minh đỉnh xuống đất, bên ngoài đã vang lên một tiếng gõ cửa rất lễ phép.

Tiếng gõ cửa lễ phép lại còn có kiên nhẫn như vậy khẳng định không phải cái tên Lăng Tiêu kia rồi.

Du Tiểu Mặc theo bản năng nghĩ tới Phương Thần Nhạc, bởi vì chỉ có đại sư huynh mới từ tốn như vậy thôi, đôi khi Triệu Đạt Chu cũng tới tìm hắn, nhưng tiếng gõ cửa rất tùy tiện, không khác tính cách của ngũ sư huynh là bao.

Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian cất Kim Minh đỉnh đi, dù sao thì đối với người khác mà nói, bây giờ hắn vẫn chỉ là một đan sư cấp hai mà thôi, có tiền cũng chẳng mua nổi cái lô đỉnh đắt như vậy, mà luyện linh đan cấp hai thì cần gì dùng tới lô đỉnh cấp sáu.

Tuy rằng đại sư huynh đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn hiểu rõ trong lòng đại sư huynh, sư phụ chính là người có ơn tri ngộ cùng ơn tái tạo, còn hắn thì chỉ là một sư đệ bỗng dưng xuất hiện mà thôi, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay, cho nên hắn không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình cảm sư huynh đệ.

Sau khi xác định trong phòng không còn sót lại đồ vật khả nghi, Du Tiểu Mặc mới đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, quả nhiên là đại sư huynh Phương Thần Nhạc đang cười vui vẻ nhìn hắn, không hề có một chút giận dữ nào vì hắn mở cửa chậm.

“Tiểu sư đệ, có phải tối qua ngươi lại luyện đan suốt đêm, cho nên ngủ tới bây giờ mới dậy không hả?”

Phương Thần Nhạc nhìn cái sắc mặt hồng phơn phớt của Du Tiểu Mặc, trong lòng đã chẳng thèm ngạc nhiên nữa rồi, nhưng mà Phương Thần Nhạc cũng không vì cái sắc mặt hồng hào kia của tiểu sư đệ liền cho là Du Tiểu Mặc nghe lời mình đi ngủ đúng giờ.

Nghe câu trêu trọc kia, mặt Du Tiểu Mặc từ từ đỏ lên.

Đúng là tối qua hắn thức suốt đêm, cơ mà không phải vì luyện đan, chủ yếu là hôm qua lúc hắn đang tu luyện Thiên Hồn Kinh thì đột nhiên cảm giác được Thiên Hồn Kinh có dấu hiệu muốn đột phá, cho nên tự nhủ phải nắm chắc cơ hội, không ngờ lần mở mắt tiếp theo đã là sáng ngày hôm sau rồi, bản thân hắn lại cứ có cảm giác chỉ mới tu luyện một lúc thôi.

Du Tiểu Mặc sợ sẽ có người tới tìm mình, cho nên vừa tỉnh dậy liền lập tức rời khỏi không gian, quả nhiên, đúng là có người sẽ tới tìm hắn, mà người này chính là Phương Thần Nhạc.

“Đại sư huynh, huynh tìm đệ có việc gì không?” Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu một cái.

Phương Thần Nhạc nhìn cái vẻ mặt mờ mịt của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Tiểu sư đệ, đừng bảo ngươi quên hôm nay là ngày mấy rồi nha?”

Ngày mấy?

Du Tiểu Mặc ngơ ngác một lát, rồi lại cẩn thận suy nghĩ một lát.

Nếu như chuyện liên quan tới đại sư huynh, có vẻ là… chỉ có sự kiện kia rồi…

Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy cực kỳ khó xử, từ sau khi xác định kết quả với Lăng Tiêu, hắn đã không thèm để ý chuyện này nữa rồi, cho nên trong hai tháng này hắn quên béng mất.

“Đại sư huynh, đệ…” Du Tiểu Mặc trù trừ cúi đầu xuống, rồi lại chột dạ liếc lên.

Vừa thấy cái bộ dạng này của hắn, nụ cười trên mặt Phương Thần Nhạc cũng dần mờ đi, hàng lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, vẻ mặt này, chẳng lẽ là không thành công?

Trong một khoảnh khắc Phương Thần Nhạc cũng không biết nói sao cho phải, đương nhiên trong lòng hắn hy vọng tiểu sư đệ có thể đạt được yêu cầu của sư phụ, việc này lúc trước hai người đã ước định cẩn thận rồi, bây giờ xem ra, trong hai tháng mà phải trở thành một đan sư cấp ba đúng là miễn cưỡng, lúc trước hắn nên vì tiểu sư đệ mà cầu xin thêm cơ hội mới đúng.

Phương Thần Nhạc không kiềm nén được mà thở dài một tiếng: “Tiểu sư đệ, thật sự không được sao?”

Du Tiểu Mặc lắc đầu nhưng không nói gì.

Sau nửa ngày im lặng, Phương Thần Nhạc than thở: “Đành vậy rồi, tiểu sư đệ, vậy sau này ngươi có ý định gì không?”

Hắn cũng vô thức nghĩ đến việc mình lại tới khẩn cầu với sư phụ, nhưng làm đại đệ tử của sư phụ, từ thuở nhỏ đã đi theo sư phụ, hắn cũng hiểu được kha khá về tính cách của người, lần này nếu như lại cầu xin cho tiểu sư đệ chỉ sợ không những chọc tức sư phụ, mà càng khiến sư phụ không thích tiểu sư đệ.

“Đại sư huynh không cần lo lắng cho đệ đâu, đệ sẽ nghĩ cách khác được mà.” Du Tiểu Mặc thấy đại sư huynh thở dài, liền vội vàng an ủi.

Phương Thần Nhạc há miệng, trong lòng cũng không cho rằng tiểu sư đệ có cách nào khác, trừ khi…

Phương Thần Nhạc không tự chủ được mà nghĩ đến Lâm Tiếu, quan hệ của vị thiên tài Võ Hệ này và tiểu sư đệ dường như còn thân thiết hơn sư huynh đệ bọn họ, nếu như tiểu sư đệ thực sự có cách, tám chín phần là liên quan tới y.

Nghĩ đến những tin đồn gần đây, Phương Thần Nhạc cũng không biết phải làm sao.

Với tính cách của tiểu sư đệ, hẳn là chẳng thể nào có liên quan tới nhân vật thiên tài như Lâm Tiếu được, vậy mà quan hệ của hai người lại tốt tới mức ai cũng bất ngờ, không chỉ một lần hắn nghe được tin hai người cùng nhau xuống núi, mượn chuyện sáng nay mà nói, lúc hắn vừa trở về đã nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện của Lâm Tiếu và tiểu sư đệ rồi.

Dường như Lâm Tiếu năm lần bảy lượt ra mặt bảo vệ tiểu sư đệ, thậm chí còn không quan tâm tới việc đắc tội người khác, đây là chuyện mà lúc trước Lâm Tiếu tuyệt đối sẽ không làm, tuy giữa Phương Thần Nhạc và Lâm Tiếu không thân quen lắm, nhưng cũng nghe được không ít tin đồn về Lâm Tiếu, ai cũng nói y là một người lạnh lùng, người lúc nào cũng đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy sao có thể để ý rồi che chở cho tiểu sư đệ chứ.

Phương Thần Nhạc nghĩ mãi không ra, mà rất nhiều người trong phái Thiên Tâm cũng không thể hiểu nổi.

Chỉ là việc quan hệ của hai người này rất tốt là chuyện rõ như ban ngày, nếu muốn nói là diễn trò thì hình như diễn cũng quá chân thật rồi.

“Tiểu sư đệ, là đại sư huynh vô năng, không giúp được ngươi rồi.” Phương Thần Nhạc cười khổ vỗ vỗ vai Du Tiểu Mặc.

Hắn còn tưởng mình có thể giúp được tiểu sư đệ, hiện tại xem ra là bản thân mình quá chủ quan, chuyện sư phụ đã quyết định rồi, ngay cả hắn và Tử Lâm cũng không thể thay đổi được.

Du Tiểu Mặc vội lắc đầu: “Đại sư huynh, huynh đừng nói vậy, huynh đã giúp đệ rất nhiều đó.”

Phương Thần Nhạc đáp: “Đệ không cần an ủi ta, đại sư huynh hiểu mà, có lẽ đại sư huynh không giúp được gì ngươi trong chuyện này, nhưng nếu sau này có gì muốn nhờ, đại sư huynh nếu có khả năng nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.”

Du Tiểu Mặc cười gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ đại sư huynh có thể giúp hắn, đôi mắt to đảo một vòng, lựa lời: “Đại sư huynh, đúng là đệ có chuyện cần nhờ huynh giúp, chỉ là sợ làm huynh khó xử.”

“Nói cái gì vậy, khó xử với không khó xử cái gì, nếu đại sư huynh có thể giúp thì nhất định sẽ giúp, nói đi, đến cùng là chuyện gì?” Phương Thần Nhạc mỉm cười, gõ nhẹ vào đầu hắn một cái.

Du Tiểu Mặc cười hì hì, trong lòng nghĩ một lát, rồi cẩn thận nói: “Đại sư huynh, bình thường huynh làm việc gì ở Vân Thủy Phong, có phải là chăm sóc linh thảo trung cấp cùng Diệp sư thúc không?”

Phương Thần Nhạc cũng không nghi ngờ, chỉ cho rằng hắn đang tò mò, liền trả lời: “Cũng không hẳn, đúng là lúc đầu Diệp sư thúc để cho ta và nhị sư huynh của ngươi tiếp xúc với linh thảo trung cấp, nhưng giờ thì ngẫu nhiên cũng sẽ để chúng ta giúp chăm sóc linh thảo cao cấp, chỉ là số lần cũng không nhiều, đại khái là bốn năm ngày mới làm một lần, tiểu sư đệ hỏi mấy cái này làm gì.”

Du Tiểu Mặc không chút hoang mang mà nói: “Đại sư huynh đã từng thấy linh thảo cao cấp rụng ra hạt giống chưa?”

Phương Thần Nhạc sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, hắn cứ tưởng tiểu sư đệ muốn nói cái gì, thì ra là việc này, cũng không có gì khó nói cả, lại trả lời: “Đương nhiên là đã thấy, chỉ là vì số lượng linh thảo cao cấp không nhiều, cho nên hạt giống rụng ra khá ít, mỗi cây chỉ rụng hai hoặc ba hạt, nhưng mà lâu lâu cũng có hạt bị hư.”

Có là được, Du Tiểu Mặc nhúc nhích một chút, “Thế đại sư huynh có thể lấy được linh giống linh thảo cao cấp không?”

Nghe vậy, Phương Thần Nhạc rốt cục cũng kinh ngạc rồi, nhìn Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Tiểu sư đệ, có phải chuyện ngươi muốn nhờ là bảo đại sư huynh lấy hạt giống cao cấp cho ngươi không?”

Du Tiểu Mặc mất tự nhiên vội vàng nhìn qua chỗ khác, gật đầu, “Dạ…”

“Tiểu sư đệ, ngươi có thể nói cho ta biết đệ cần hạt giống cao cấp làm gì không?”

Phương Thần Nhạc cũng không ngại giúp Du Tiểu Mặc, nhưng hắn muốn biết sau khi lấy được những hạt giống này thì tiểu sư đệ muốn làm gì, khẳng định là không phải gieo trồng rồi, đầu tiên tiểu sư đệ làm gì có vườn linh thảo riêng, thứ hai là với tư chất của tiểu sư đệ thì tối đa cũng chỉ tới được cấp sáu mà thôi, bởi vậy linh thảo cao cấp vô dụng với tiểu sư đệ.

Du Tiểu Mặc cũng sớm biết đại sư huynh sẽ hỏi như vậy, trong lòng đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi: “Đại sư huynh, huynh cũng biết đệ chỉ là một tiểu đan sư nghèo, mà Đô Phong lại quy định mỗi ngày chỉ được lĩnh số lượng linh thảo đủ cho mười viên linh đan, nếu đệ muốn trở thành đan sư cấp ba thật nhanh thì chỗ linh thảo này không đủ nổi, còn lĩnh nhiệm vụ kiếm điểm thì lại quá chậm, cho nên đệ liền nghĩ, có thể lấy chút hạt giống linh thảo cao cấp rồi bán đi kiếm chút kim tệ mua linh thảo hay không…”

Nói xong hắn còn cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Thần Nhạc nữa.

Hắn rốt cục cũng nói dối đại sư huynh rồi, hắn có tội!

Bộ dạng này vào trong mắt Phương Thần Nhạc lại thành xấu hổ, sự áy náy trong lòng càng sâu hơn, tại sao lúc trước mình không nghĩ tới điểm này, thật sự là, thật sự là…

Phương Thần Nhạc cảm giác rất có lỗi với tiểu sư đệ, nghe hết lời của Du Tiểu Mặc lại càng cảm thấy áy náy, vội vàng đồng ý: “Tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó đại sư huynh được, mấy hôm nữa đại sư huynh sẽ đem hạt giống cho ngươi.”

Thực ra chuyện này đối với Phương Thần Nhạc đúng là việc nhỏ.

Hạt giống linh thảo cấp cao nhìn thì rất trân quý, thực ra cũng vô giá trị, Vân Thủy Phong thu hoạch được không ít hạt giống linh thảo, nhưng cũng không dùng tới đám hạt giống này, bởi vì thời gian từ lúc nảy mầm tới lúc thành cây của linh thảo cao cấp thật sự quá dài.

Ví dụ như linh thảo cấp bảy, nếu không tốn khoảng thời gian mấy trăm năm thì không thể thành cây được, nhưng ai có thể đợi được mấy trăm năm đây?

Cho nên kể cả môn phái lớn như phái Thiên Tâm cũng chẳng thể trồng linh thảo cao cấp trên diện tích lớn, nhiều lắm cũng chỉ trồng vài mảnh vườn mà thôi, còn lại là tìm ở bên ngoài rồi cấy ghép vào Vân Thủy Phong.

Chính vì vậy, cho nên hạt giống cao cấp ở Vân Thủy Phong bị tồn lại rất nhiều.

Mà đã không dùng tới hạt giống, đương nhiên Diệp sư thúc cũng chẳng mất công đi kiểm kê làm gì, công việc chăm sóc linh thảo hằng ngày đã đủ bận rộn lắm rồi, cho nên dù Phương Thần Nhạc có lấy một ít hạt giống thì Diệp sư thúc cũng không biết.

Chỉ là vì Vân Thủy Phong không chỉ có một mình Diệp sư thúc, ngay cả Phương Thần Nhạc cũng không thể tùy ý ra vào nhà gỗ, cho nên chỉ có thể đợi linh thảo rụng ra đám hạt giống tiếp theo mới có cơ hội đi vào.

Sau khi tiễn Phương Thần Nhạc đi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, không kiềm chế được mà nhào lên giường lăn qua lộn lại, một lát thì nhíu mày, một lát lại cười ngây ngô mãi.

Mặc dù có chút áy náy vì đã nói dối đại sư huynh, nhưng biết sao giờ, hạt giống linh thảo cao cấp quá khó tìm, mà hắn không thể bắt Lăng Tiêu xuống núi với mình mãi được, cho nên chỉ có thể dựa vào Vân Thủy Phong, mà trùng hợp là đại sư huynh còn làm việc ở đó nữa, vậy là đành phải nhờ đại sư huynh giúp thôi.

Sau khi giải quyết được chuyện về hạt giống, tâm trạng Du Tiểu Mặc hết sức vui vẻ.

Hắn lại đem mấy thứ đồ chuẩn bị luyện đan lúc trước ra, mấy ngày nay, hắn cứ có cảm giác Thiên Hồn Kinh sắp đột phá tầng thứ hai rồi, cho nên muốn thử cố gắng xem có thể đột phá trước khi Thiên Đường Cảnh mở ra không.

Nếu là lúc trước, hắn sẽ vì tốc độ này mà khiếp sợ cực kỳ, nhưng sau khi biết tư chất của mình, hắn rất tĩnh tĩnh, thậm chí là vô cùng bình tĩnh chấp nhận cái loại tốc độ biến thái này.

Nhưng hắn cũng không ỷ vào tư chất của mình rồi buông lỏng việc tu luyện, thậm chí còn cố gắng hơn trước.

Hai tháng trước, hắn vô tình nắm giữ được không gian, sau này hắn mới ý thực được, việc này Lăng Tiêu đã từng nói rồi, bởi vì hắn còn chưa chính thức nắm giữ không gian, cho nên mới không thể tùy tâm làm mọi thứ theo ý mình trong đó.

Hiện tại tâm ý đã tương thông với không gian rồi, hắn có thể dựa vào suy nghĩ của mình để điều khiển cho không gian di động, chỉ là vì bị tu vi hạn chế, cho nên khoảng cách hắn có thể di động được rất ngắn, hơn nữa còn hao phí một số lượng lớn sức mạnh linh hồn, mà chỉ cần dùng hơi lâu thì sức mạnh linh hồn sẽ cạn không còn chút nào, hắn không dám mạo hiểm cho nên cũng không thử nữa.

Gạt bỏ hết ý nghĩ lởn vởn trong đầu, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện đan.

Cùng lúc đó, sau khi rời khỏi chỗ của hắn, Phương Thần Nhạc đi thẳng tới gặp Khổng Văn.

Khổng Văn không hề lộ ra chút nào bất ngờ với tin tức này, ngược lại, đáp án này đã nằm trong dự liệu của lão rồi, chỉ là điều khiến lão ngạc nhiên là đại đệ tử không giúp thất đệ tử cầu xin nữa, lúc trước thậm chí lão còn nghĩ kỹ phải cự tuyệt thỉnh cầu của đại đệ tử ra sao.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Khổng Văn cũng không biểu hiện ra ngoài, sau khi hàn huyên với Phương Thần Nhạc mới bảo hắn đi.

Hôm sau, Phương Thần Nhạc trở về Vân Thủy Phong rồi.

Phương Thần Nhạc cũng không biết, ngay trong ngày hắn rời đi, chuyện này đã lan ra khắp Đô Phong.