Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 132: Kim sí trùng




Du Tiểu Mặc bày tỏ, mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng tin rồi.

Chắc chắn là Lăng Tiêu không đời nào tin tưởng câu chuyện bịa nhảm nhí kia rồi, nhưng y cũng buông tha cho Du Tiểu Mặc, đã bị y uy hiếp mà cũng không chịu nói thật, thậm chí còn không sợ chết mà vẽ ra một câu chuyện để lừa y, giỏi lắm!

Xét thấy đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Du Tiểu Mặc nói dối để lừa y, Lăng Tiêu quyết định không bắt ép hắn nữa.

“Tiểu sư đệ, tìm một cơ hội mua một viên đá khảo nghiệm, rồi kiểm tra lại màu sắc linh hồn của ngươi, cũng không đáng mấy kim tệ, chẳng qua nếu như ngươi nhờ ta mua giúp thì ta cũng rất vui lòng.” Lăng Tiêu cười híp mắt, vỗ vỗ vai hắn.

Tuy cái nụ cười này, cái nét mặt này ấm áp biết bao, nhưng Du Tiểu Mặc hiểu được chuyện này không thể thương lượng được nữa, đành phải kiên trì nói: “… Hay là để ta tự mua đi.”

Nhìn khuôn mặt uể oải của hắn, khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, đột nhiên biến sắc, đôi mắt sắc bén thoáng cái đã nhìn sang hướng cửa sổ, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Du Tiểu Mặc cảm giác được khí thế của Lăng Tiêu thay đổi, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt u ám của y, rõ ràng không có cái gì, vậy mà y vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Đúng lúc hắn đang định hỏi, Lăng Tiêu đột nhiên giơ tay lên, giữa lòng bàn tay như có một lực hút, sau đó hình như có thứ gì đó bị y hút vào trong tay.

Du Tiểu Mặc nhìn kỹ nhìn vào trong tay Lăng Tiêu, hoàn toàn không có gì, chỉ là chưa tới một giây sau nơi trống không kia đã xảy ra một cảnh tượng kinh người, một con côn trùng toàn thân trắng như tuyết, gần như tàng hình từ từ hiện ra trong tay Lăng Tiêu, to gần bằng nắm tay hắn, tám cái chân bé xíu không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay y.

“Đây là?” Du Tiểu Mặc giật mình nhìn con côn trùng kia.

“Đây là yêu thú cấp sáu Thất Tinh Ẩn Hương trùng, không có sức chiến đấu, nhưng chúng có một đặc điểm lớn nhất, chính là truy tìm tung tích, hơn nữa cũng khó bị phát hiện, bình thường có một con đực và một con cái, con cái sẽ phát ra một loại ẩn hương, chỉ có con đực mới nghe thấy được.” Lăng Tiêu nheo mắt giải thích.

“Nó… Không phải đang theo dõi tung tích của ta và ngươi đó chứ?” Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng.

“Ngươi nói thử xem?” Lăng Tiêu cười híp mắt, hỏi ngược lại.

Còn phải nói sao, nếu như đã ở trong phòng hắn, thì không theo dõi hắn chính là theo dõi Lăng Tiêu, chỉ là ai lại cố tình thả Thất Tinh Ẩn Hương trùng để theo dõi họ? Hình như hắn nhớ là mình chưa từng đắc tội với ai mà, nhưng mà nếu tính người đắc tội bọn họ thì thực ra cũng có nha.

Du Tiểu Mặc không khỏi nhớ tới khoảng thời gian trước xảy ra ở thành Hồn Cực và Vô Phong trấn, nếu muốn nói có ân oán với bọn họ, đại khái là bang Lang Nha, nhưng mà với thực lực của bang Lang Nha, căn bản không có gan làm điều này.

“Lăng sư huynh, vậy phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc hỏi.

Lăng Tiêu hứng thú nhìn hắn một cái rồi nói: “Mặc dù Thất Tinh Ẩn Hương trùng chỉ là yêu thú cấp sáu, nhưng sau khi chúng trải qua ba lần lột xác, sẽ tiến hóa thành Kim Sí trùng, bản lĩnh theo dõi của Kim Sí trùng cực kỳ lợi hại, hơn nữa cách một đoạn thời gian chúng sẽ nhả ra một sợi tơ vàng, chỉ cần mười sợi có thể chế được một bộ giáp mỏng, ngũ hành bất xâm, sấm gió không lay, là bảo pháp hộ thân cực phẩm, nhưng quan trọng nhất là, Kim Sí trùng có thể cắn nuốt vạn vật.”

“Lợi hại như vậy sao!” Du Tiểu Mặc hoảng sợ thốt lên.

“Lợi hại thì cũng lợi hại, nhưng không phải tất cả Thất Tinh Ẩn Hương trùng đều có thể lột xác thành công, theo ta biết, trong ngàn vạn con Thất Tinh Ẩn Hương trùng chỉ có một con tiến hóa thành công, tuy rằng…” Lăng Tiêu tiếc nuối nói.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, tỉ lệ này thấp đến thái quá rồi đó, rồi lại nghe tới y dừng giữa chừng, liền vội vàng hỏi, “Tuy rằng làm sao?”

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia dị sắc, có phần suy nghĩ mà cười: “Thất Tinh Ẩn Hương trùng là một loại yêu thú khá đặc biệt, chúng chỉ ăn thất linh thảo, bởi vì chỉ có thất linh thảo mới khiến chúng lột xác được.”

“Thất linh thảo là cái gì?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, con mắt lòe lòe sáng.

Hắn đã đọc qua không ít điển tịch về linh thảo, cũng xem đến cấp sáu rồi, nhưng không hề thấy nội dung có liên quan tới thất linh thảo.

Lăng Tiêu liếc hắn một cái mới nói: “Thất linh thảo là một loại linh thảo cấp sáu, nhưng nó không có dược lực, cho nên cũng không thể dùng để luyện đan, nhưng nó lại là đồ ăn của Thất Tinh Ẩn Hương trùng…”

Nói tới Thất Tinh Ẩn Hương trùng, có lẽ cũng không được biết đến rộng rãi ở đại lục Long Tường, nhưng nếu nhắc đến Kim Sí trùng, phải nói là danh tiếng cực kỳ lừng lẫy, gần như không ai không biết, chỉ là có rất ít người biết Kim Sí trùng chính là Thất Tinh Ẩn Hương trùng tiến hóa mà thành thôi.

Mặc dù có rất nhiều người đều thèm muốn sở hữu một con Kim Sí trùng, nhưng bất luận là Thất Tinh Ẩn Hương trùng hay là Kim Sí trùng, đều không phải là loại yêu thú mà người bình thường có thể chăn nuôi được, kể cả môn phái lớn như phái Thiên Tâm cũng không thể.

Đầu tiên là Thất Tinh Ẩn Hương trùng, mỗi lần nó lột xác đều cần ăn thất linh thảo, lần lột xác đầu tiên cần ăn một trăm cây, hơn nữa chất lượng càng cao càng tốt, như vậy mới có thể tăng cao khả năng lột xác thành công, lần thứ hai lột xác cần bốn trăm cây thất linh thảo, lần thứ ba thì cần tới những một ngàn cây thất linh thảo.”

Dù số lượng ấy nếu áp dụng cho những linh thảo khác có lẽ không là gì, nhưng nếu là đan sư thì sẽ biết, bởi vì thất linh thảo không thể luyện đan được, đã rất lâu rồi không còn ai trồng nó, hơn nữa thất linh thảo cũng không nhiều lắm, cho nên loại bảo bối như Kim Sí trùng có lẽ đã tuyệt tích rất nhiều năm rồi.

Tuy rằng, dù cho Kim Sí trùng không tuyệt tích, cũng chưa chắc đã có người nuôi nổi nó.

Bởi vì mỗi lần Kim Sí trùng nhả ra một sợi tơ cần ăn những một trăm cây thất linh thảo thượng phẩm, nhưng vừa cho ăn thì sau này không thể dừng lại, nếu không tơ nhả ra sẽ có chất lượng kém, có thể nói đây là một loại yêu thú phải chiều chuộng tới phá sản luôn.

“Tiểu sư đệ, có lẽ người khác không có khả năng nuôi, nhưng ngươi thì khác, muốn thử nuôi một đôi Thất Tinh Ẩn Hương trùng không?” Sau khi phổ cập kiến thức cho Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu liền đặt con Thất Tinh Ẩn Hương trùng vào trong tay hắn.

Da đầu Du Tiểu Mặc lập tức tê dại, bàn tay đỡ lấy con Thất Tinh Ẩn Hương trùng kia khẽ run, không phải hắn sợ hãi đâu, tuyệt đối không phải, chỉ là nghe Lăng Tiêu nói xong, hắn cũng có vài phần động tâm, nhưng mà hắn làm gì có thất linh thảo.

Dường như Lăng Tiêu biết rõ băn khoăn của hắn, nói: “Chuyện thất linh thảo ngươi không cần lo, dù đại lục Long Tường không có, thì chưa chắc Thiên Đường Cảnh đã không có, đến lúc vào đó đi tìm, nhất định sẽ tìm được.”

Du Tiểu Mặc ngẫm lại cũng thấy có lý, “Vậy con Thất Tinh Ẩn Hương trùng còn lại thì làm sao đây?”

Khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên lộ ra một nụ cười bỡn cợt, nhìn hắn nói: “Mẫu đã trong tay ngươi, còn sợ công chạy mất sao?”

Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ mãi mới phản ứng được, lúc này mới giận dữ lườm y một cái, đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi mà, ngươi mới là mẫu, cả nhà ngươi đều là mẫu!

Buổi tối, Lăng Tiêu cũng không cường thế đòi ở lại qua đêm như trước, chưa tới giờ hợi y đã về rồi.

Du Tiểu Mặc thở mạnh một hơi, đương nhiên hắn biết rõ vì sao Lăng Tiêu không ở lại, nếu như chưởng môn đã có lời, đương nhiên y không thể biến mất quá lâu dưới tầm mắt lão được, bằng không sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Hôm sau, Du Tiểu Mặc vẫn tới phòng ăn như bình thường, sau đó lại luyện đan hết cả buổi sáng, tới giữa trưa mới đi ra ngoài.

Lúc tới ăn cơm trưa, Du Tiểu Mặc đã gặp được Triệu Đạt Chu, còn đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn không có ở Đô Phong.

Thái độ của Triệu Đạt Chu đối với Du Tiểu Mặc đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, lúc nhìn thấy hắn cũng không phớt lờ như trước kia, sau khi rủ hắn qua ngồi cùng còn nhắc tới yêu cầu hai tháng phải thành đan sư cấp ba của Khổng Văn.

Du Tiểu Mặc còn tưởng là chuyện này lại bị đồn ra ngoài rồi, nói nửa ngày mới biết hóa ra là tin tức độc nhất vô nhị của Triệu Đạt Chu, cũng vì có một người cha địa vị cao, cho nên những chuyện không ai biết, trên cơ bản Triệu Đạt Chu đều có thể nghe được.

Sau khi Triệu Đạt Chu nghe được chuyện này, vẫn muốn tìm Du Tiểu Mặc, hắn cũng không nghĩ Du Tiểu Mặc có thể đạt được điều kiện của sư phụ, không phải là hắn không tin tiểu sư đệ, mà là trong hai tháng muốn từ cấp hai lên cấp ba, chỉ nghe thôi đã thấy không thể tưởng tượng nổi, là một người từng trải, Triệu Đạt Chu hiểu rất rõ ràng.

Bởi vì bản thân hắn cũng dừng lại một năm mới có thể lên được cấp ba, cũng biết rõ khó khăn nhường nào, hai tháng lên cấp ba là chuyện bất khả thi, cho nên Triệu Đạt Chu liền đề nghị cha mình ra mặt, chỉ cần cha xuất mã, chắc chắn sư phụ sẽ nể mặt cha hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị Du Tiểu Mặc từ chối.

Cũng như Lăng Tiêu nói, Khổng Văn đúng là đang làm khó Du Tiểu Mặc, không muốn cho hắn đi.

Nếu như Triệu sư bá cũng vì hắn mà tới yêu cầu Khổng Văn, Du Tiểu Mặc tin rằng Khổng Văn càng ghét hắn, chẳng ai lại thích có người luôn đối nghịch với mình, đặc biệt còn là những người thân cận mà mình vẫn tin tưởng, cho nên dù Triệu Đạt Chu có ý tốt, hắn cũng không thể nhận được, nhưng hắn vẫn rất cảm động, ngũ sư huynh là điển hình của kiểu người ‘nhận ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp’, người như vậy bình thường đều phân biệt ân oán rõ ràng, có thể làm bạn.

Du Tiểu Mặc lo lắng ngũ sư huynh thật sự sẽ bảo Triệu sư bá đi nói với sư phụ, cho nên phải dặn đi dặn lại, mãi cho tới khi Triệu Đạt Chu gật đầu cam đoan tuyệt đối không nói cho cha mình biết mới yên tâm.

Sau khi cáo biệt ngũ sư huynh, hắn liền đi thẳng về phòng, nhưng cũng không luyện đan, mà đi vào không gian, linh thảo cấp hai gieo xuống mấy ngày trước đều đã chín, đây cũng là đám linh thảo cấp hai cuối cùng, sau khi thu hoạch xong Du Tiểu Mặc không có ý định tiếp tục trồng linh thảo cấp hai nữa, hiện tại thì hắn đã là đan sư cấp ba rồi, cho nên cần dùng tới linh thảo cấp ba là chính.

Đầu tiên phải thu hoạch hết mười hai mảnh ruộng linh thảo, sau đó lại gieo hạt giống cấp ba, tưới nước xong xuôi hắn mới đi vào trong nhà gỗ nhỏ, không lâu lắm đã bưng một cái chậu gỗ ra.

Trong chậu gỗ đựng đầy linh thủy, bên trong cũng ngâm rất nhiều hạt giống, đều là hạt giống linh thảo trung cấp, bởi vì cấp bậc khá cao, cho nên phải ngâm nước trước mới dễ dàng nảy mầm, chỉ là đây cũng là một trong số những nguyên nhân đó mà thôi.

Sau khi trở về, Du Tiểu Mặc có xem qua những hạt giống kia, không phải hạt nào cũng no đủ mượt mà, có những hạt đã khô quắt, nhìn rất thê thảm, nếu như trực tiếp trồng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới linh thảo, sau này cũng cần phải chăm sóc cầu kì.

Cho nên hắn mới nghĩ ra cách ngâm hạt giống trong linh thủy, mà những hạt giống kia được uống linh thủy, mỗi hạt đều nhìn tươi mọng hơn nhiều, vớt hết hạt giống ra, Du Tiểu Mặc liền đi tới ruộng linh thảo.