Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 6: Thi Thể Nữ




Nam Thất Dạ không biết được người đàn ông kia tại sao lại mất hồn, nhưng cô lại nắm chặt cơ hội có thể chạy thoát này.

Dùng cả tay chân, áp dụng đột nhiên tập kích đối với anh ta, đối phương như không ngờ tới thân thủ cô lại nhanh nhẹn vậy, nhất thời không đề phòng, cô liền trốn ra khỏi khửu tay cứng rắn của anh ta.

Khi lòng bàn tay anh ta vung đến thì Thất Dạ đã sớm lộn một vòng bay vọt, thân thể lưu loát nhảy đến một vị trí hơi xa. Mắt thấy lờ mờ người đàn ông kia giậm chân tại chỗ mà đến, chân dài của cô nhanh chóng dọc theo bình phong di động, khiến nó đổ về hướng người đàn ông kia, khi anh ta đưa tay ngăn cản bức bình phong, ngón tay dài nhọn kéo lại tay vịn cửa phòng, thân thể đã nhanh đi ra ngoài.

Gia tăng thân thể cao gầy đi phía trước, đầu ngón tay đáp tay vịn cửa phòng, nhìn bóng lưng mảnh mai tiêu ản ở khúc quanh hành lang, môi mỏng nhạt nhấp thành hình vòng cung lạnh lẽo, thâm ám như giếng cổ ngàn năm, giống con ngươi màu đen, nhìn không ra suy nghĩ.

“Cô gái đó, ở bên kia.”

“Mau đuổi theo...”

Chợt, tiếng bước chân tạp nham lần nữa trở lại hành lang, mấy đạo bóng dáng từ hành lang khác chạy như bay qua, đuổi theo hướng cô vừa thoát đi.

Thân hình Gia Mâu lùi về phía sau nửa bước, ủng da dọc theo cửa phòng đá một cái, cửa phòng liền “rầm” một tiếng khép lại, cánh tay dài của anh dọc theo vách tường tìm một vị trí ấn một cái, một ngọn đèn nhỏ trong phòng sáng lên.

Ngoài cửa sổ, một bóng đen hiện lên, lòng bàn tay người nọ hướng cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng vỗ.

Anh sải bước tiến lên, đưa tay kéo ra.

“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc.” Đỗ Bang - Bố Lỗ Khắc từ bên ngoài nhảy vào, ánh sáng lờ mờ, có thể thấy được trên gương mặt trẻ tuổi của anh ta mang theo chút hưng phấn: “Thuộc hạ tới không có muộn chứ?”

“Sử lý cô ấy, hành động bí mật chút.” Lòng bàn tay Gia Mâu dọc theo túi nhẹ nhàng cắm xuống, lấy ánh mắt ý bảo bình phong di động đổ xuống đè ép cái nữ thi kia.

“Cô ấy không phải là cơ thiếp làm điện hạ tức giận sao?” Bố Lỗ Khắc trợn to hai mắt, bộ mặt mang vẻ kinh ngạc.

Con ngươi tà mị nhẹ nhàng nhíu lại, cằm Gia Mâu nhẹ giơ lên, ánh mắt phát ra một chút gai nhọn lãnh tuyệt. Môi mỏng nhếch lên, giọng nói nguội lạnh mà kiên định của anh phiêu du trong không khí, lạnh lẽo lạnh lùng.

“Ngày mai, tôi muốn thấy trang đầu đưa tin xác của cô ta.”

“A.” Đỗ Bang giật mình trợn to hai mắt, lầm tưởng mình nghe nhầm lời Gia Mâu nói.

Gia Mâu cũng không giải thích, giậm chân tại chỗ rời đi.

Đỗ Bang trong lòng kinh nghi, con ngươi dọc theo xác người phụ nữ kia nghiêng mắt nhìn một cái, tâm tư ngàn vạn.

Đem xác cơ thiếp điện hạ Tát Khắc Tốn đưa tin bốn phía, hay là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc trực tiếp muốn khiêu khích Đại Vương Tử?

Ngài, có khả năng kia.

......................

“Ở trong này.”

“A......” Bị một bàn tay nắm bả vai, Nam Thất Dạ đau chau mày, quay sang liền muốn mắng, nhưng thấy người nọ chính là hộ vệ ngày trước bắt mình chạy trốn đem trở về, cắn răng một cái, nhịn.

Cô cũng không muốn chịu roi hình nữa, tư vị trầy da sứt thịt, tuyệt không dễ chịu hơn.

Cố gắng như vậy đều không thể chạy trốn, số mạng bị người làn thành vật phẩm đem bán, trong lòng cô tức giận, cắn răng nghiến lợi.

Có thể đếm được thân hình cao lớn của người đàn ông áp sát xu thế mà đến, bức bách cô không thể không tạm thời bỏ qua ý niệm chống lại.

“Xú nha đầu, dám trốn.” Người đàn ông dẫn đầu hướng bàn tay đáng một cái xuống gò má Thất Dạ, hướng về phía đám người hầu nói: “Trói cô ta lại, lôi ra với nha đầu kia cùng nhau đấu giá.”

Thất Dạ còn chưa từng giãy giụa, trong nháy mắt công phu, hai tay cô liền bị khoanh ở sau lưng, bị người dùng dây nhỏ trói lại.

Sau đó, bị áp hướng võ đài đi tới, bán đấu giá.