Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 122: Thân Phận Của Cô




Mắt thấy vẻ mặt đông cứng của Gia Mậu, nhận thấy, hình như phát sinh ra chuyện trọng đại gì đó, Thất Dạ cũng không có tâm trạng tranh cãi với anh. Đầu lông mày cô nhíu lại, có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi thăm : "Có vấn đề gì sao?"

"Không có." Bàn tay Gia Mậu một nắm tay thon của cô, cầm cổ tay cô, kéo cô ra cửa.

"Gia Mậu, anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Trên người chỉ mặc quần áo ở nhà, bị người đàn ông nắm chặt tay kéo ra ngoài, trong lòng Thất Dạ lo âu, gấp giọng nói: "Này, Gia Mậu, tôi không ra ngoài nữa — —"

Gia Mậu không để ý tới cô, dẫn cô vòng qua cửa ra vào, dọc theo một dãy hành lang đi tới cửa.

Thất Dạ biết, mục đích của anh không phải là dẫn cô đi ra ngoài, ngược lại trong lòng buông lỏng. Chỉ là, càng tiến về phía trước, trong lòng cô càng sợ và nghi hoặc.

Xuyên qua dãy hành lang dài, bọn họ tới một cái cửa màu đen. Đầu ngón tay Gia Mậu dọc theo vị trí thiết bị điện tử công nghệ cao trên cửa nhập mật mã, đem năm ngón tay di động nhanh ở phía trên, Thất Dạ liền nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng "ù ù" kỳ quái, sau đó một hành lang thông xuống lòng đất hiện ra trước mắt.

Xung quanh vách tường dùng dạ minh châu tô điểm. Ánh sang lấp lánh trong suốt, chiếu rọi bốn phía như ban ngày, ngược lại làm cho hoàn cảnh tối tăm ở nơi này, có thêm mấy phần sắc điệu trơn mịn.

"Đi xuống." Lòng bàn tay Gia Mậu dọc theo sau vai cô khẽ đẩy, thời điểm cô giẫm chân vào phía cửa, vội vàng đi theo.

Cánh cửa phòng, chậm rãi khép lại.

Thất Dạ không biết hành lang dưới tầng hầm này thông tới đâu, lại không biết tình huống trước mắt rốt cuộc là sao, vì vậy trong lòng có phần ưu tư. Xét thấy Gia Mậu, người đàn ông này thường ngày mang cho cô loại đùa giỡn biến thái, nhắc nhở mười phần tinh thần của cô, xoay người, bình tĩnh ngưng mắt liếc nhìn người đàn ông, nghi ngờ hỏi: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Muốn biết chân tướng, thì tự mình tìm kiếm. Cô sợ hãi cái gì?"

Khóe miệng Gia Mậu hơi nhếch, cười giễu cợt, ánh mắt nghiêm túc, từ đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu ra, đem đồng tử thâm thúy màu đồng kia, càng phát ra lạnh lùng - mê người!

Mặc dù trong lòng có chút kinh sợ, nhưng nghe thấy người đàn ông này dùng giọng điệu đùa cợt, đáy lòng Thất Dạ lại khơi dậy một cỗ lửa giận không hiểu. Cô cắn răng, khẽ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người, hướng bậc thang phía dưới, từng bước từng bước đi qua.

Cô nghĩ, cho dù có xảy ra tình huống gì đi nữa, cô đều có năng lực xoay người nắm chặn Gia Mậu. Huống chi, hôm nay bên cạnh người đàn ông này không có mang theo bất cứ người nào, hình như cũng chỉ một thân quần áo thong dong, không mang theo vũ khí tùy thân, đoán chừng nơi này không có nguy hiểm đi?

Gia Mậu thấy cô hạ quyết tâm đi về phía trước, nhàn nhạt mím môi, nhắm mắt đi theo sát phía sau.

Khi tiến thân vào trong không gian to lớn như vậy, thời điểm thấy trước mắt đặt từng dãy tủ rượu, Thất Dạ liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ, cô đã hiểu Gia Mậu dẫn cô tới chỗ này để làm gì.

Hầm rượu!

Cái chỗ này, là dùng để chứa rượu vang.

Có đủ kiểu dáng chai rượu, rực rỡ đủ loại, quả thật giống như cửa hàng chuyên bán rượu vang. Thậm chí, so với những nơi đó, còn chuyên dụng hơn.

Nhìn xem, mặt trên cất rượu, tách biệt, dựa theo các năm, quý, nơi sản xuất. . . . . . Thậm chí, mỗi một chai, đều có một lời chú thích. Ví như, viết mùi vị rượu, uống trong khoảng thời gian nào mới thích hợp, thời gian mơ rượu là bao lâu. . . . . .

Tóm lại, muốn chế tạo ra nới này, chỉ sợ là một công trình vĩ đại đi! Thật không hiểu được, những thứ này là ai giúp anh làm!

Ánh sáng hầm rượu cũng không sang ngời như bậc thang, thời khắc cảm thấy thân thể cao lớn cửa người đàn ông tiến tới gần, một bóng mờ bao phủ lên đỉnh đầu, ánh mắt Thất Dạ lướt dọc theo khuôn mặt người đàn ông, có chút không hiểu, nâng mí mắt, hỏi: "Gia Mậu, anh đưa tôi tới hầm rượu có ích lợi gì?" .

"Chúng ta được mời đi dự tiệc, không phải sao?" Khóe miệng Gia Mậu hơi nhếch, đáy mắt hiện một tia sáng, vẻ mặt thâm sâu di động: "Chọn một chai rượu, chúng ta mang đi."

"Năm 2133, thành Đức Lan sản xuất ra loại rượu vang là tốt nhất." Khóe miệng Thất Dạ cong cong, không chút do dự mở miệng.

Sau khi nói xong, thân thể cô bỗng chốc cứng ngắc.

Ánh mắt Gia Mậu nhìn chằm chằm cô, rất lâu, cũng không nói chuyện.

Bàn tay nhỏ bé của Thất Dạ rủ xuống bên chân, nhịn không được mà nắm ống quần mình. Trái tim cô, ở trong không gian yên tĩnh, "thình thịch, thình thịch" vang dội, gần như sắp nhảy ra ngoài theo cổ họng.

Bây giờ là lịch xuân năm 2222, mà năm 2133 tại thành Đức Lan sản xuất ra rượu vang, khoảng cách so với hiện tại gần trăm năm lịch sử. Đối với những thứ này, giống như một người xuyên qua trái đất, lý nào Thất Dạ không biết những điều này. Dù sao, cô cũng không có nghiên cứu nhiều về tinh cầu Tra Phỉ. Nhưng, tại sao cô lại như thế, dứt khoát thốt ra một câu như vậy chứ?

Phòng này không lớn quá. Cảm giác này, thật là quỷ dị quá mức!

"Xem ra, cô hiểu biết rất sâu rộng đối với rượu vang!" Thanh âm Gia Mậu, ở trong không gian yên tĩnh, từ từ vang lên, âm cuối, mang theo ý vị sâu xa!

"Chỉ là. . . . . . Tùy tiện nói." Thất Dạ nghiêng người, bước chân không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, sống lưng dựa vào một giá rượu, cắn cắn môi, hương người đàn ông nhếch miệng cười nhạt một cái: "Anh không cần để ở trong lòng — —"

"Theo tôi được biết, rượu đỏ ở tinh cầu Tra Phỉ, chính xác là năm 2133 sản xuất ở thành Đức Lan là tốt nhất! Cái loại rượu đó, hương thơm ngọt dịu, nhập khẩu thuần túy, rượu vang là thượng hạng nhất. Hơn nữa, thời gian uống tốt nhất, bắt đầu từ lịch xuân năm 2222 đến 2333 năm." Thân thể cao lớn của Gia Mậu tiến về phía cô hơi nghiêng người, đầu ngón tay, dọc theo hàm ếch của cô, lạnh nhạt nói: "Tinh cầu Tra Phỉ, ở thành Đức Lan, trong gia tộc Hi có một vị thiên kim, được ca tụng trong thế kỷ này, người con gái xinh đẹp này có hiểu biết về rượu rất đỉnh cao."

Thời điểm Gia Mậu nói lời nói này, ánh mắt vẫn như trước nhìn vào mắt Thất Dạ, để cho cô, không thể trốn tránh.

Ánh mắt của anh, sắc bén mà lợi hại, trong lúc mắt vẫn còn tia u ám, phảng phất muốn đâm thủng tâm hồn cô, khiến cho bí mật của cô, không còn chỗ nào ẩn núp, hoàn toàn lộ ra!

Đối với tinh cầu Tra Phỉ, Thất Dạ hiểu biết không kỹ càng, nhưng danh gia vọng tộc, cô lại có hiểu biết nhất định. Mà theo lời Gia Mậu về thành Đức Lan và gia tộc Hi, cô nghe nói, có hai vị thiên kim xinh đẹp như hoa. Một, là Tạp Lạc Nhi • Hi, cô ấy chính là người mà Nam Tuyệt Hiêu vẫn muốn tìm kiếm, được khen là cô gái tốt như thiên sứ. Sau khi cô gái mất tích, không ai biết tin tức của cô ấy. Mà vị thiên kim kia của gia tộc Hi, nghe nói chỉ là con gái riêng mà thôi. Theo lời kể lại, cô ấy có dung mạo và tài năng xuất sắc, được ca tụng là Kỳ Nữ Tử. Về phần tin tức của cô ấy, nghe nói lưu truyền bên ngoài không có nhiều, nhưng lại để lộ ra chút tin tức, nói cô ấy chết trẻ khi chưa tròn 15 tuổi, sau đó không ai biết thi thể của cô ấy ở đâu. Cô cũng không biết, theo lời Gia Mậu vị tiểu thư Hi kia, rốt cuộc là người nào.

Mà Gia Mậu dẫn cô tới đây, rốt cuộc muốn kiểm nghiệm cái gì?

"Chuyện liên quan tới tôi sao?" Thất Dạ ngẩng mặt lên, trong đôi mắt, thoáng có chút tránh né mơ hồ.

Cô chỉ biết, cô xuyên từ trái đất đến đây, dung mạo, vóc người, bản lĩnh. . . . . . Toàn bộ sự vật, cũng không thay đổi. Cô không mất trí nhớ, đầu óc không có trì độn. . . . . . Tất cả mọi thứ đều không thay đổi. Vì vậy, cô rất chắc chắn, mình không có quan hệ với người của gia tộc Hi. Nếu không, sau khi Gia Mậu dẫn cô trở về phủ đặc cấp thượng tướng, mấy nữ bộc ở đây cũng nói tới Y Toa Bối Lạp • Hi, không có khả năng dung mạo của cô, bất đồng so với người khác mới phải!

Vì thế, cô tin chắc, mình cùng gia tộc Hi ..., không hề có quan hệ!

"Không có gì! Chẳng qua cảm thấy, cô có hiểu biết không tệ về rượu đỏ!" Gia Mậu đột nhiên buông lỏng cô, nghiêng người qua, ánh mắt lướt dọc theo phía giá rượu, nói: "Qua nơi đó!"

Lông mày Thất Dạ hơi nhíu, nghi ngờ liếc anh một cái, khẽ cắn răng, cất bước lại gần.

Phía trên để rượu đỏ, toàn bộ đều sản xuất năm 2133. Mà trong mấy chai đó, đề nơi sản xuất, là thành Đức Lan.

Thất Dạ nhìn mấy bình rượu đỏ trước mắt, đột nhiên liền có chút mơ hồ — —

Hình như là. . . . . . Cảm giác rất quen thuộc. . . . . .

"Chọn xong rồi, mang một chai tới đây."

Thanh âm người đàn ông, bỗng chốc vang lên, làm đầu óc Thất Dạ "Ầm" một tiếng, toàn bộ ý thức liền lập tức trở lại. Trái tim cô vội vàng kéo căng, xoay mặt, mắt thấy hai cánh tay người đàn ông vòng trước ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm cô, có chút tức giận: "Nhìn cái gì vậy!"

"Làm như tôi phân phó!" Gia Mậu hất cằm, bộ dáng cao cao tại thượng.

Thất Dạ cắn răng, đưa tay cầm một chai rượu đỏ, cất bước đi tới: "Này!"

Gia Mậu đưa tay nhận lấy, một chưởng khác, chợt giống như ảo thuật, mở chai rượu ra.

Mắt thấy đầu ngón tay của anh đưa chai rượu hướng tới miệng, Thất Dạ lo lắng mở miệng: "Rượu này mở ra sau ba giờ mới uống..., thời gian uống tốt nhất."

Lời vừa nói ra, khiến cô lại cả kinh.

Lần nữa, miệng lại tùy tiện nói ra, phạm vào chủy tiện, khuyết điểm nhanh mồm nhanh miệng!

Thất Dạ tự suy nghĩ lại bản thân, xoay người, vẻ mặt bực tức.

"Thật khó tưởng tượng." Gia Mậu đem chai rượu đặt xuống bên cạnh, cánh tay dài chợt đưa qua, nắm lấy bả vai Thất Dạ, hơi dùng sức lôi kéo, để cho thân thể mảnh mai của cô rơi vào trong ngực anh, đôi mắt tràn ngập ánh sang u tối, hơi thở cực lạnh từ từ trào ra. Giọng điệu của anh, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, gằn từng chữ: "Cô, là, ai?"

Cô là ai? !

Ngoại trừ cô là Nam Thất Dạ, xuyên từ trái đất đến đây, không hiểu tại sao lại trở thành sủng vật bị đem bán, thì cô còn có thể là ai?

Thất Dạ vì câu hỏi của người đàn ông mà ngây người mất mấy giây, lắc lắc đầu: "Gia Mậu, anh nổi điên gì chứ? Tôi trừ là Nam Thất Dạ, còn có thể là ai?"

"Tôi chưa hề nói, Nam Tuyệt Hiêu từng đặt cho Tạp Lạc Nhi • Hi một cái tên là Nam Thất Dạ, nhưng lại bỏ đi, cô nghĩ rằng dùng danh nghĩa Nam gia, sẽ chống lại cậu ta sao, trên thế giới này, cần tìm kiếm một chỗ đứng riêng!" Thanh âm Gia Mậu có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay của anh, lần nữa dùng sức nắm hàm ếch của Thất Dạ, cúi đầu hỏi: "Nam Thất Dạ, nói thật ra, thân phận của cô, có phải là Tạp Lạc Nhi • Hi?"