Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 116: Mất Hồn




"Cái người siêu cấp biến thái này — —"

Lời nói nguyền rủa của Thất Dạ chỉ nói tới đây, đôi môi đỏ mọng liền bị Gia Mậu chặn lại. Lần này, Gia Mậu mãnh liệt hôn cô, mạnh mẽ hơn so với trước. Hàm răng của anh cứ như lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh môi cô, xâm nhập vào trong miệng cô, mỗi một lần tiến vào đều mạnh mẽ như cuồng phong, trêu đùa da thịt Thất Dạ đau đớn tê dại, khiến cho đáy lòng cô sinh ra loại cảm giác kích động, hận không thể nhổ hết răng của anh, để thỏa mối hận trong lòng.

Nhưng Gia Mậu lại coi hành động cắn răng nghiến lợi của cô chỉ giống như phương thức trả thù anh nên anh hoàn toàn phớt lờ. Anh tìm thời khắc thích hợp, thời điểm cô muốn cắn lên môi dưới anh, thì đầu lưỡi anh né tránh. Sau đó, hướng cái meenjg nhỏ nhắn của cô bị anh chơi đùa, tấn công mạnh mẽ đầy ác ý hơn trước!

Cho đến khi đầu lưỡi Thất Dạ nếm được vị tanh của máu tươi, vô lực phản kháng thì lưỡi dài của anh mới chậm rãi lùi ra. Đôi mắt anh phát sáng, con ngươi sâu kín lóe ra hàn băng, lại còn mang theo chút tối tăm trêu tức. Trạng thái này như sóng tràn bờ, mênh mông vô hạn!

Trên đời này, chỉ có ác ma mới dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tội nhìn chằm chằm và ức hiếp đối phương như vậy, Gia Mậu nhận là thứ hai, khẳng định không có ai dám nhận là thứ nhất!

Không cần soi gương cũng biết miệng cô đã bị anh tổn hại đến mức nào, ngọn lửa trong lòng Thất Dạ đã lan tới não. Cô trực tiếp nhổ ngụm nước miếng đầy vị ngọt ngấy của máu lên người Gia Mậu, nhìn thấy áo anh xuất hiện đóa hoa mai nở rộ, đáy lòng sảng khoái, nụ cười lan đến tận tim, độ cong hoàn mỹ tuyệt đẹp.

Hành động trêu đùa này khiến mặt mày Gia Mậu tối sầm lại, đáy mắt, phát ra ánh mắt sắc lạnh.

Dĩ nhiên, tiêu điểm cuối cùng của ánh sáng kia là hai má xinh đẹp của Thất Dạ!

Thất Dạ thầm kêu một tiếng không ổn, tự biết tai họa sắp rơi xuống đầu cô, liền co cẳng bỏ chạy.

Ba bước. . . . . . Có lẽ chỉ hai bước. . . . . . Không, phải là nửa bước, cái eo mảnh khảnh của cô đã trở thành tù binh của người đàn ông!

"Em sai rồi." Thất Dạ cho rằng đạo lý "Biết sai có thể sửa, tốt hơn trước", loại người có trình độ như Gia Mậu lẽ nào không hiểu được. Vì vậy, để tránh ình lại bị trừng phạt nặng hơn, cô biết nhậ sai trước, cũng không quên hướng về phía người đàn ông cười chân chó, tận lực thể hiện thái độ của mình, vẻ mặt cực kỳ lễ độ - thành khẩn, nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, xin tha cho em lần đầu đi!"

"Tha cho em?" Gia Mậu nhếch môi cười, đáy mắt sáng lấp lánh, thoải mái - ung dung, trạng thái cuộc trào mãnh liệt! .

"Ừm." Thất Dạ liều mạng gật đầu, để tránh cái eo nhỏ của cô bị cánh tay dài của anh nắm gãy, chỉ có thể cố gắng hít sâu một hơi, hoàn toàn không dám có chút động tác nào.

"Có thể!" Cánh tay Gia Mậu đang nắm eo cô rất hợp tác mà buông lỏng, cười như không cười, ngưng mắt nhìn cô, đồng tử tối đen, nhàn nhạt lóe ra tia sáng thanh tĩnh và đẹp, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em phục vụ tôi vừa lòng!"

"Phục vụ cái gì?" Thất Dạ cảnh giác nhìn anh, thời điểm hỏi lại càng cẩn thận hơn, sợ mình không để ý, sẽ mắc mưu.

"Thử trang phục!" Đầu ngón tay Gia Mậu dọc theo chỗ bị cô nhổ bẩn trên áo kéo nhẹ xuống, giọng điệu dịu dàng như làn nước: "Mục đích mà chúng ta đến đây."

Đánh chết Thất Dạ cũng không nghĩ tới, Gia Mậu thế nhưng lại nói ra yêu cầu đơn giản như vậy. Gần như không có chút do dự nào, cô vội không gật gật đầu, vui vẻ đón nhận "Trừng phạt" của anh, trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Tốt, em giúp anh, ân oán trước đó, xóa bỏ hoàn toàn!"

"È hèm. . . . . ." Gia Mậu gật đầu, bổ sung một câu: "Chỉ cần tôi hài lòng!"

"Cam đoan anh hài lòng!" Thất Dạ thẳng thắn khiến Gia Mậu cực kỳ hài lòng, hai tay cô hợp thành hình chữ thập, nói cười một câu: "Tiểu nhân cam đoan nhất định không để cho thượng tướng đại nhân chịu thiệt hại!"

Trên thực tế, nếu như chỉ coi như vậy là xong, thì thua thiệt tuyệt đối không phải là cô! Dù sao, Gia Mậu là người cực kỳ thích sạch sẽ, hôm nay cô lại dám cả gan phun nước miếng lên người anh, anh không phát biểu, thật ra thì cô cũng đã kiếm được lời rồi (lãi). So sánh với hành động trừng phạt chết đi sống lại của anh, việc giúp anh thử trang phục chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến!

Mắt Gia Mậu nhẹ giơ lên, nhàn nhạt liếc xéo cô, môi mỏng cong cong, đáy mắt xẹt qua một tia u ám thần bí.

Tiểu gia hỏa kia, bị người bán còn muốn giúp người khác kiếm lời. Đợi lát nữa, cô liền biết như thế nào là giúp anh thử trang phục, anh mới có thể hài lòng.

Đương nhiên, anh muốn làm hiệu quả, hiển nhiên là. . . . . . Để cho cô làm trò tiêu khiển của anh!

Cùng nói chuyện dưới nhà trong lòng đất. Mà kết quả để đạt được những thứ này, điều kiện tiên quyết là . . . . . . Dụ cô nhập vào trong!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Ai cho cô lấy tay hả?"

"Sợ?"

"Miệng!"

"Cái gì?"

"Tôi nói, dùng miệng." Lông mày người đàn ông nhẹ rủ xuống, ánh mắt màu hổ phách sâu kín nhìn vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của cô gái, cánh tay dài hơi nâng lên, đầu ngón tay dọc theo cằm cô nhẹ nhàng bóp một cái, giọng điệu dịu dàng lại êm tai: "Dùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cùng với đầu lưỡi ngọt ngào của em, giúp tôi cởi áo ra."

Thất Dạ nghe vậy, cả khuôn mặt từ hồng chuyển sang tái xanh, sau đó biến thành đen, màu đen của tro, lại chuyển thành trắng, trong nháy mắt, biến đổi không ngừng. Cuối cùng, cô nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Gia Mậu, theo hướng đâm của đầu ngón tay anh, áp chế không run rẩy: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh đang trêu chọc tôi sao?"

Người đàn ông này sao có thể dễ dàng tin tưởng? Sao cô lại đần như vậy chứ, cư nhiên tin tưởng anh thật sự sẽ không làm khó cô. Nhưng trên thực tế, anh đùa dai đối với cô, vĩnh viễn đều có trò gian trá. Nhìn xem lúc này, ở trước mặt anh, cô lại trở thành người thua!

Có lẽ, cô nên chấp nhận: so sánh với anh, cả đời này cô chỉ có thể là người thất bại!

Nếu không thì tại sao lần nào cô cũng bị anh gắt gao ăn như vậy?

Nghe, lời nói ác liệt của người đàn ông này, không phải lại tới nữa sao?

"Nếu như em không làm theo phân phó của tôi, tôi sẽ không hài lòng! Đúng rồi, mới vừa rồi chúng ta thảo luận thời điểm hôn cùng hôn, hình như có nói đến, toàn thân .... . . . . . Tôi nghĩ, tôi không hài lòng thì kết quả chính là. . . . . ."

Gia Mậu rất biết giày vò người khác như thế nào, âm cuối của anh hơi kéo dài, đủ để cho Thất Dạ có không gian tưởng tượng!

Nếu như nói, thật sự không có không gian lựa chọn, Thất Dạ tình nguyện dùng môi lưỡi của mình giúp anh cởi nút áo, cũng không muốn bị anh đè xuống đất, cắn lên miệng nhỏ của cô như vừa nãy, lưu lại những vết tích mờ nhạt trên người cô! Nếu không, anh lại giống như lần trước, xát muối lên vết thương thối rữa của cô, nếu vậy thì cô thật sự phải đi gặp Phật tổ Như Lai trình diện sao?

Mấu chốt là, trong quá trình kia đầy đau đớn, cô sợ đến mức không dám tưởng tượng!

"Gia Mậu, anh thật ti tiện!" Cho dù biết mình không thể tránh được chuyện này, nhưng cái miệng của cô vẫn phải đòi lại ình một chút tiện nghi. Cô cắn răng, đầu ngón tay nắm bả vai Gia Mậu, gương mặt tinh xảo dọc theo lồng ngực Gia Mậu tiến lại gần, đầu lưỡi non mềm dò xét ra ngoài, cố gắng quấn lấy nút áo, cố gắng đem nó từ trong khe nhỏ hẹp đẩy ra ngoài.

Nhưng mà, đầu lưỡi chỉ có một, không được tự nhiên cũng không linh hoạt như mười đầu ngón tay. Thất Dạ giằng co hồi lâu, cũng chẳng những không có cởi ra được nửa nút áo của người đàn ông, mà ngược lại còn làm cho áo trước ngực anh ươn ướt một mảnh — —

"Chậc chậc. . . . . ." Cô cố gắng muốn dùng đầu lưỡi cởi nút áo, lại đổi lấy tiếng cười nhẹ của Gia Mậu. Đương nhiên, anh thích cô dùng đầu lưỡi trêu đùa nút cài áo của mình hơn, không để tâm đến da thịt bên trong quần áo của anh bắt đầu có cảm giác. Đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng đụng chạm lại mang đến cho anh cảm giác hưởng thụ, mà chữ “hồn bay phách lạc” vẫn không thể hình dung ra được. Anh nghĩ, nếu như có ngày, thời khắc cô không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh, cam tâm tình nguyện của anh thân mật, thì đó chính là loại khoái cảm cực hạn. Nhưng mà giờ phút này, ngó thấy gương mặt ảo não của cô, tâm tình của anh cũng không tệ. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào gò má phấn nộn của cô, môi mỏng cong lên, cười nhẹ, thanh âm nhạt nhẽo tán dóc, nói: "Hình như em rất thích làm chuyện này!"

"Tôi cho là, hạ thân của anh, thích bị người khác làm chuyện này hơn đó!" Thất Dạ không chút mềm yếu phản bác lại.

"Thật sự là Dạ của tôi!"

"Cái gì?" Không ngờ anh lại cư nhiên thừa nhận như vậy, Thất Dạ sửng sốt, còn có chút không phản ứng kịp.

"Tiếp tục đi!" Sống lưng Gia Mậu dọc theo vách tường khẽ dựa, ánh mắt sắc bén, lấy khí thế bễ nghễ thiên hạ, nhìn chằm chằm cô.

Giống như, muốn thu phục cô hoàn toàn!

Thất Dạ nhìn thấy gương mặt hả hê dương dương tự đắc kia, lửa giận trong lòng đã đốt tới cực hạn!

Lông mày nhíu lại, khóe miệng xẹt qua nụ cười lạnh quỷ dị.

Một giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng dựa lên lồng ngực Gia Mậu, lấy hai hàm răng cắn nút cài áo, dùng sức lôi kéo sang bên cạnh.

"Bịch — —"

Bởi vì hàm răng sắc nhọn của Thất Dạ giúp một tay, các nút cài áo của Gia Mậu, từng viên từng viên nối tiếp nhau rơi xuống!

Rất tự nhiên, quần áo mặt trên người anh, cũng liền trực tiếp bỏ đi!

Này không, vị trí gắn mấy nút áo, bật ra lỗ thủng nhỏ, người cao quý như anh, đương sẽ không mặc nữa!

Đối với áo bị rách hỏng, Gia Mậu cũng không quan tâm, ánh mắt thâm sâm lại vẫn trước sau như một nhìn chằm chằm Thất Dạ.

"Nhìn cái gì? Nút cài áo tôi đã giúp anh lấy ra, chẳng lẽ anh muốn quỵt nợ?" Thất Dạ không vui khi thấy anh ngưng mắt nhìn cô, lông mày nhíu chặt, “hừ” lạnh nói: "Anh muốn đổ thừa, tôi sẽ không thừa nhận đấy!"

"Tôi không muốn quỵt nợ." Gia Mậu ngược lại còn mỉm cười, đầu ngón tay sờ đầu cô mấy lần: "Nam Thất Dạ, em thật là một cô gái thông minh!"

Anh đang khen ngợi cô sao? Hay là lại có âm mưu mới?

Thời khắc Thất Dạ đang suy nghĩ xem trong lòng Gia Mậu có phải đang muốn làm chuyện xấu hay không, thì người đàn ông kia đột nhiên khạc ra một câu khinh đạm, trực tiếp tiến công cô dễ dàng, muốn ngã xuống mặt đất.