Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 109: Người Tranh Đoạt Vương Vị




Động tác của đầu ngón tay cô gái có chút lớn, túm lấy áo của anh, giống như hận không thể xé nát được tất cả quần áo của anh vậy, điều này khiến ặt mày Gia Mậu nhàn nhạt nhăn lại, con ngươi hẹp dài của anh nhẹ híp, ở trong bầu trời đêm, con ngươi hơi có vẻ xanh thẫm sâu thẳm, sâu kín liếc xéo về phía gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đang nhăn nhúm lại: "Những lời cô nói kia, là lời trong lòng?"

"Hả?" Thất Dạ kinh ngạc khi thấy anh ta đột nhiên hỏi một câu như vậy, không nhịn được nhanh chóng ngẩng mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông: "Cái gì?"

"Nói anh ta xách giày cho tôi cũng không xứng."

Nghe lời nói bật ra từ đôi môi mỏng của Gia Mậu, con ngươi đen lúng liếng của Thất Dạ đảo vài vòng, mới nhấp nhẹ cánh môi khẽ cười nói: "Ha ha, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Trên thực tế, độ biến thái so với anh, anh ta chỉ là bé tí mà thôi!"

"Đó?!" môi mỏng của Gia Mậu khẽ mím, một âm tiết đơn độc ngắn ngủi, tương đối lạnh lùng trầm thấp, nghiêng mắt nhìn ánh mắt Thất Dạ, giống như ác thú lúc săn mồi, có thần thái nghiêm nghị di động.

"Năng lực chịu đựng của cô không tệ."

"Quá lời?!"

"Không có gì."

"Quái nhân." Đối với lời nói hơi khó hiểu này của anh ta, Thất Dạ không nhịn được nhẹ nhàng lật mí mắt một cái, lần nữa đem gò má vùi sâu vào ngực rộng lớn của anh ta.

Ngón tay Gia Mậu đỡ ở trên vai cô, hơi dùng sức một chút.

Trong lúc cô đang nói chuyện, anh liền ý thức được, lần này dấn thân vào giữa không trung, cô không còn khẩn trương như lần trước nữa. Sau khi anh cùng cô trao đổi, tất cả tâm tình khẩn trương của cô, hình như cũng đã tiêu tán rồi. Đây là có nghĩa gì, kì thực, chứng sợ độ cao của cô, cũng không có nghiêm trọng như vậy.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"A. . . . . . Có đèn sáng!"

"Ông trời, tôi liền gấp đến sợ muốn chết!"

". . . . . ."

Sau khi ánh sáng một lần nữa tràn ngập không gian, người xung quanh cũng thở phào một cái, sau đó chính là một hồi tiếng ồn ào hỗn loạn vang lên giữa đại đường của bữa tiệc hoàng cung. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với sóng gió trong khoảng thời gian nửa giờ bị cúp điện, có những phê bình kín đáo riêng.

"Cung yến thành ra như vậy, có phải quá mức mất thể diện rồi hay không?"

"Nghe nói phụ trách tổ chức cung yến lần này là người của bên hoàng tử Phí Nhĩ Lạc, bọn họ không phải nên ăn mừng vì thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng đại nhân Ngõa La Luân ăn mừng thắng trận trở về hay sao, "hậu lễ" hoàng tử Phí Nhĩ Lạc tặng cho hai vị thượng tướng đại nhân, thật là làm cho người ta mở mang tầm mắt —"

"Vậy thì có là cái gì, hoàng tử Phí Nhĩ Lạc cùng với thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng đại nhân Ngõa La Luân đều có thể là huynh đệ tốt, đừng nói là gặp phải loại chuyện này, hai vị thượng tướng đại nhân nhất định cũng sẽ không trách cứ bọn họ đâu!"

"Nói vậy cũng đúng, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng chỉ biết bán mạng vì hoàng tử Phí Nhĩ Lạc —"

"Chỉ sợ Vua An Đức Liệt không vui . . . . ."

Nghe đám người đó, người một câu ta một câu nhiều chuyện đủ chuyện xoay quanh việc giữa bữa tiệc bị cúp điện, con măt sắc của cô gái đứng gần một cột trụ nơi cửa hơi thu lại. Đầu ngón tay của cô ta nhẹ nhàng xách làn váy, bước chân khẽ dời đi, động tác ưu nhã tự nhiên. Chỉ là, ánh mắt của cô ta, cũng không ngừng liếc về một vị trí, cho đến khi một vóc dáng thon dài khác xuất hiện, mới thở dài một cái. siết chặt ly rượu trong tay, chờ anh ta cất bước đến gần.

"Công chúa điện hạ, nơi này hình như rất náo nhiệt." Cánh tay dài của người đàn ông dọc theo bả vai của cô nhẹ nhàng khoác lên, vẻ mặt, lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt: "Tôi tìm em đã lâu, còn tưởng rằng em vẫn còn đang đi dạo ngoài đình viện."

"Anh đã đi đâu?" Đầu lông mày Mạn Ny Ti nhẹ vặn, trừng mắt giận dỗi với anh ta: "Em không nên ra ngoài đi dạo linh tinh mới tốt đó"

"Việc chiếu sáng của yến hội xảy ra chút vấn đề tôi còn tưởng là em sợ bóng tối. Không ngờ, em còn biết đứng tại chỗ này lẳng lặng đợi." Mã Tu nghiêng người, cánh môi dọc theo cái trán của cô nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn nhẹ nhàng, nói nhỏ: "Công chúa điện hạ quả nhiên không còn là cô gái nhỏ mười năm trước nữa rồi"

"Không cần luôn so sánh em với mười năm trước, khi đó em mới chỉ là một tiểu nha đầu hay bị người bắt nạt mà thôi." Mạn Ny Ti nhấm một ngụm rượu Kê Vĩ, sau lưng nhẹ nhàng nghiêng về phía lồng ngực của người đàn ông, dựa vào anh ta, nhỏ giọng nói: "Em liếc mắt qua, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đã rời khỏi hiện trường bữa tiệc. Tối hôm nay, có thể sẽ là thượng tướng Ngõa La Luân sắm một vai kịch rồi."

Mày rậm của Mã Tu nhàn nhạt giương lên, khóe miệng hình cung hàm chứa nụ cười, lóe một cái rồi biến mất: "A Nhĩ Bá Đặc luôn luôn không thích loại tiệc kiểu này."

"Nhưng thường ngày anh ta cũng sẽ không đến nỗi chưa nói với phụ vương lời nào liền đã rời đi!"

"Thời gian, đều sẽ khiến rất nhiều thứ thay đổi ."

Giọng điệu của Mã Tu, rất có ý vị sâu xa, làm chân mày Mạn Ny Ti, khẽ nhíu một cái.

Đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên sau ót của cô gái, hai con măt xinh đẹp, có ánh sáng rực rỡ phát ra: "Công chúa điện hạ, hôm nay A Nhĩ Bá Đặc có ra bất kì quyết định nào, cũng không ảnh hưởng tới em mới đúng. Lòng của em, sớm đã không còn đặt trên người anh ta nữa rồi, không phải vậy sao?"

Mạn Ny Ti cũng không đáp lời, chỉ là dùng ánh mắt trong trẻo, sâu kín nhìn Mã Tu một hồi lâu, mí mắt mới nhẹ nhàng rủ xuống.

Mã Tu lại có thể thấy được, khóe mắt đuôi lông mày của cô, cũng nhuộm mấy phần phiền muộn!

Điều đó đại biểu cái gì, anh ta rõ ràng nhất.

Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, ai nói anh ta không ở nơi này, liền không thể ảnh hưởng đến cái chỗ ngồi này đây? Không, anh ta có ở đây hay không, đều ảnh hưởng tới . . . . . Mọi người! Cho nên, sự tồn tại của anh ta, rất cần thiết và có ý nghĩa!

Dù là, có người thích, có người hận.

Có như vậy, cuộc sống mới có tính khiêu chiến, sau đó giành được thắng lợi, mới có thể làm cho người ta cảm thấy, rất hoàn mỹ!

Chuyện còn tiếp tục thế nào nữa, tất cả mọi người không ngại mỏi mắt mong chờ!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Bổn điện muốn biết, rốt cuộc đây là có chuyện gì xảy ra?"

Câu hỏi của người đàn ông, thật ra thì rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Tư Á, lại pha trộn tư vị khác nhau. Dù sao, hiện tại anh ta tự xưng là "Bổn điện" mà không phải là "Tôi”, điều đó cho thấy anh ta đang dùng thân phận hoàng tử chứ không phải thân phận bằng hữu để hỏi anh.

À, nói cho chính xác một chút, phải là chất vấn.

"Cuộc sống luôn là có thật nhiều điều ngoài ý muốn, cũng bởi thế, cuộc sống mới hoàn mỹ!" Con mắt Tư Á liếc anh ta một cái, giọng nói không nhẹ không nặng: "Điện hạ, ngài thử nói xem?"

"Ngoài ý muốn như vậy, là muốn để phụ vương tôi khó chịu sao?" Sắc mặt của Phí Nhĩ Lạc cũng không tốt, phần lưng ngón tay nắm ly rượu, có gân xanh nổi lên. Giống như lộ rõ, chỉ cần anh ta tăng thêm chút lực, cái chén kia rất có thể sẽ vỡ vụn —

Trên thực tế, cũng chỉ có chút rượu trong cái chén kia chao đảo một chút, còn lại, không có thay đổi gì.

Tư Á cũng cười cười, gương mặt lơ đễnh: "Điện hạ, Vua An Đức Liệt còn không có tới ."

"Cứ coi như ông ta không có tới, cậu cũng có thể phải cẩn thận một chút!" Vẻ mặt Phí Nhĩ Lạc có chút sắc bén, ánh mắt nâu thẫm, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cực kỳ giống một cái giếng cổ, sâu không thấy đáy, nhưng lại mê hoặc người ta muốn tới thăm dò, bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì.

Dĩ nhiên, Tư Á cũng không phải người bình thường, cũng hiểu anh ta quá rõ. Vì vậy, lúc này, anh chỉ là nhẹ nhàng nhún vai một cái, không có mùi vị gì cả mà nói: "Tiếp theo phải làm sao giảng hòa chuyện này, liền xem ý tứ của điện hạ ngài!"

"Có lẽ. . . . . ." ánh mắt Phí Nhĩ Lạc, liếc về phía người đàn ông bên cạnh đang bước tới gần, cười đến có chút lạnh nhạt, nói: "Anh ta có thể giúp chúng ta!"

Tầm mắt Tư Á, nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, liền thấy thân hình Tát Khắc Tốn đúng lúc dừng lại ở cách bọn họ không đầy hai thước, cười như không cười nhìn bọn họ.

Phí Nhĩ Lạc nắm chặt ly rượu, bước về phía trước hai bước, hướng về phía Tát Khắc Tốn khẽ mỉm cười, nâng cái ly lên, nói: "Vương huynh, anh cảm thấy sắp xếp hôm nay thế nào?"

"Nếu như không có trận mất điện này, có thể sẽ là hoàn mỹ!" Tát Khắc Tốn cụng ly với anh ta một cái, sau đó dốc cạn ly, giọng điệu bình thản như nước, thế nhưng trong đôi con ngươi nhìn chăm chăm vào Phí Nhĩ Lạc, trên mặt lại nổi lên nếp nhăn cười khi người gặp họa, nói: "Chỉ tiếc, thực tế luôn là tàn nhẫn!"

"Cũng không phải." Phí Nhĩ Lạc nhẹ nhấp một ngụm rượu, trong mắt lóe sáng lấp lánh, nói: "Mọi người đều nói rằng, phân tranh trong vương thất, giống như vĩnh viễn đều không có cách nào tránh khỏi, mà tôi cũng biết rất rõ ràng, ở trên người chúng ta, vĩnh viễn đều sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy. Vương huynh, khi đứng trong bóng tối, cũng rất nhiều người có thể sẽ không tin tưởng cái người đứng bên cạnh mình. Có lẽ, sẽ có rất nhiều ý kiến xôn xao sinh ra trong hoàn cảnh này, thậm chí là. . . . . . Âm mưu! Nhưng là, cho tới bây giờ, thế giới của chúng ta đều là gió êm sóng lặng, anh nói xem, tình anh em như chúng ta, phụ vương chẳng lẽ còn không vui mừng sao?"

Tát Khắc Tốn nghe vậy, con ngươi co rụt lại, đáy mắt có ánh sáng lưu chuyển, như ngọn lửa bị cơn gió xẹt qua, lập lòe cháy tắt.

Mà đương sự, khóe miệng ngậm cười, tâm tình tốt đến mức, giống như là nhặt được bảo bối tình cảm chân thành.

Trong lòng Tư Á thầm ủng hộ những điều Phí Nhĩ Lạc nói vừa rồi.

Mặc dù là hoàng tử thứ, về danh vọng vương vị cũng không bằng hoàng tử trường Tát Khắc Tốn, nhưng cơ trí cùng năng lực ứng biến của Phí Nhĩ Lạc, tuyệt đối là có điểm đặc sắc riêng. Đây, rõ ràng là trận hài kịch, nhưng qua lời anh ta nói một phen, chỉ sợ nếu nói đến tai vua An Đức Liệt, sẽ đảo qua một loại tư vị khác đi! Quả nhiên, không hổ là người tranh đoạt vương vị mà anh và Gia Mậu đều tin tưởng.

Trong vương tộc, kiêng kỵ nhất là đấu đá, Phí Nhĩ Lạc nói như vậy một hồi, đều nâng anh ta và Tát Khắc Tốn lên một tầm khác. Coi như đây chỉ là hòa bình giả dối, nhưng lại không thể phủ nhận, đây tuyệt đối sẽ là cảnh tượng mà vua An Đức Liệt thích nhìn thấy nhất.

Hoàng tử trong lúc này, lễ nghi tương hỗ nhau. Hơn nữa, không có bất kỳ người nào nhân cơ hội làm bừa. Coi như bữa tiệc này mất điện một chút, cũng có là cái gì?

Danh tiếng của hoàng thất, trong tương lại gần, sẽ càng ngày càng tốt. Đây cũng là điều mà vua An Đức Liệt muốn duy trì!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc." Đỗ Bang sau khi dẩy cửa ca bin ra xong, khẽ nghiêng người, hướng về phía Gia Mậu cung kính mở miệng: "Đến rồi."

"Ừ." Lông mày Gia Mậu rủ xuống, con ngươi nhìn cô gái trong ngực đã sớm ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi, trong tròng mắt có một tầng ánh sáng xoay vòng. Cánh tay dài của anh ôm ngang thân thể cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, gật đầu với Đỗ Bang một cái.

Đỗ Bang hạ bậc thang xuống để anh có thể thuận lợi một chút bước xuống mặt đất, nhỏ giọng nói: "Mã Đinh đã đợi ở bên trong, lập tức có thể khám bệnh cho tiểu thư Nam Hi."

"Tốt!" Gia Mậu gật đầu, lông mày rủ xuống, mắt thấy, cô gái trong ngực, đúng lúc này đang từ từ tỉnh lại.