Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 102: Loạn Phóng Ánh Mắt Quyến Rũ Đàn Ông




Thiết yến tại cung điện hoa lệ, ở bên ngoài không đâu có thể so sánh được. Thất Dạ từng sợ hãi với sự xa hoa của đại điện Kaloka, lại chưa từng nghĩ đến, bữa tiệc giữa cung điện trong hoàng thành, so với Kaloka không biết hào hoa gấp bao nhiêu lần, quả thật có thể nói là tráng lệ đến mức thiếu chút nữa cũng khiến ắt của cô chớp đến mù luôn rồi.

Trang hoàng bên trong hội trường lấy sắc vàng làm chủ đạo, diện tích có thể so với một sân bóng. Bên trong ngoại trừ được làm đẹp bằng hoa tươi, còn có rất nhiều món ăn ngon. Những phục vụ trẻ tuổi đia qua đi lại, nhiều không kể xiết. Mà tân khách có thể vào đến đây, không ai là không ăn mặc trang trọng, hóa trang tinh xảo, giống như mỗi người, đều rất sợ mình sẽ bị coi thường vậy.

Bước chân của Thất Dạ, vẫn luôn theo sát bên người Gia Mậu, khi anh ta đang cùng người khác trao đổi qua lại, cô và Đường Na liền chia ra đứng cách anh ta không tới nửa thước. Mặc dù, thỉnh thoảng sẽ nhận được không ít ánh mắt u oán của các mỹ nữ, nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ cảm giác có ánh mắt hứng thú của trai đẹp liếc mắt nhìn qua, đáy mắt của bọn họ, cũng toát ra anh sáng đầy ý vị sâu xa, giống như cảm thấy hứng thú với bộ dáng của cô!

Đoán chừng, là bởi vì khuôn mặt của cô tương đối có sức sống, so sánh với đại bộ phận trong hoàng thành Lạp Ma này, có vẻ vô cùng thon nhỏ một chút, mới khiến ọi người chăm chú thôi. Nếu không, một hộ vệ nho nhỏ như cô, ăn mặc không ăn nhập chút nào, sao có thể khiến cho bọn họ lau mắt mà nhìn?

Thất Dạ cũng không so đo chú ý của những người đó, dù sao dung mạo của cô vốn cũng coi như là mỹ lệ thậm chí thuộc về thượng thừa. Nói tóm lại, nhìn lên chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống cũng là chẳng ai bằng mình, huống chi, từ trước đến giờ cô cũng sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác, càng thêm chưa bao giờ từng lo lắng, lúc bị người ta nhìn thì nên làm như thế nào, cô trước sau như một duy trì thong dong trấn định, không có chút ý tứ khiếp sợ nào!

Đối với biểu hiện của cô Gia Mậu hình như rất là hài lòng, con mắt của anh ta thỉnh thoảng lại nhàn nhạt liếc cô một cái, về phần cái ly rượu anh dùng để xã giao, không phải là tự mình đắn đo, thì chính là giao vào tay Thất Dạ để cho cô giúp một tay coi chừng. Kể từ đó, hai người bọn họ tương hỗ lẫn nhau, thuận theo tự nhiên xen kẽ ở bữa tiệc, ngay lập tức liền nhận được rất nhiều sự chú ý của người khác!

"Thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc, lần trước bên cạnh ngài xuất hiện thêm thượng úy Đường Na • Mạc Nại tôi liền cảm thấy tò mò, lần này, bên cạnh ngài lại nhiều thêm một vị người hầu tiểu cô nương như hoa như ngọc. Chẳng lẽ là, từ trước đến giờ thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc của chúng tôi không gần nữ sắc bắt đầu thay đổi tính tình, muốn trái ôm phải ấp?" Mang theo tiếng cười trầm thấp nhạo báng, đột nhiên xen vào, một than hình thon dài dừng chân ở trước mặt, người đàn ông môi mỏng mỉm cười, mặt mày tuấn lãng, chòng chọc mà nhìn vào Thất Dạ nhìn lên nhìn xuống đánh giá, không hề có chút cố kị, ngược lại có vẻ tương đối xuồng xã.

Ánh mắt Thất Dạ chạm phải ánh mắt của người đàn ông, tầm mắt chiếu thẳng vào mắt của anh ta, cùng tầm mắt anh ta, chính diện giao phong.

Trong một cái chớp mắt kia, cô có loại ảo giác, dường như người đàn ông này, giống như đã từng quen biết ——

Chỉ là, tất cả cảm giác này, đều ở vào cái lúc anh ta hướng cô cười nhẹ một cái xong, liền biến mất không còn tăm hơi!

Thật ra thì, dáng dấp của ngườig đàn ông này không có chỗ nào chê được, ngũ quan của anh ta tinh mỹ, lông mày như ngọn núi vẽ, hình dáng khắc sâu mà hoàn hảo, nhất là tia sáng ở đáy mắt kia, sắc bén tựa như kiếm, rồi lại giống như mê hoặc, thật giống như giấu giếm vô hạn khả năng! Chỉ là sau khi anh ta nở nụ cười, liền có mấy phần cảm giác du côn rất khó hiểu. Cho Thất Dạ cảm giác, mơ hồ như đang có ý đùa bỡn, khiến cho cô, thiếu một phần hảo cảm đối với anh ta.

Theo cái liếc mắt của cô, người đàn ông này mặc một bộ quân trang chính thống, từ huy chương trên bả vai anh ta là nhìn ra được, địa vị người này không thấp. Hơn nữa dám ở trước mặt Gia Mậu nhả ra lời nói nhẹ nhàng mà có phần trêu chọc như vậy, rõ ràng, anh ta, cũng không phải quá mức sợ sệt Gia Mậu, như vậy có thể tưởng tượng được, lai lịch người này tất nhiên không nhỏ.

"Anh có ý kiến sao?" lòng bàn tay Gia Mậu hướng ra trước mặt Thất Dạ, ý bảo cô nâng ly rượu trình qua.

Thất Dạ hất cái cằm lên, ánh mắt từ trên thân người đàn ông rời đi, theo ý của Gia Mậu nói đi làm.

Dường như bị cử chỉ có chút khiêu khích này của Thất Dạ làm cho có chút thú vị, môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng nhếch lên, sau khi cụng ly với Gia Mậu, bàn tay hướng ra trước mặt Thất Dạ: "Thư Đặc• Bác Đốn, hi vọng có cơ hội biết tiểu thư!".

"Nam. . . . . . Hi!" khóe mắt Thất Dạ lóe lên liếc về phía Gia Mậu, nhưng thấy đầu lông mày người đàn ông kia nhàn nhạt giương lên, đầu ngón tay hướng về phía lòng bàn tay của Thư Đặc, rất nhanh, khi đầu ngón tay anh ta muốn cong lên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, liền chếch đi thoát ra rồi.

Cô đồng thời, hiểu thân phận của người đàn ông này.

Khó trách khi cô vừa mới thấy anh ta liền theo bản năng cảm thấy quen thuộc, thì ra là, anh ta là anh em của bác sĩ gia đình Mã Đinh . Bác Đốn của Gia Mậu! Mặc dù quân hàm của anh ta chỉ là Trung tá, cách Gia Mậu một khoảng cách không nhỏ, nhưng gia tộc Bác Đốn ở hoàng thành Lạp Ma, là một trong tứ đại hào môn Quý tộc, thực lực không phải có thể xem thường, huống chi anh ta là thuộc hạ dưới quyền Tư Á, nghe nói quan hệ mấy con em đại gia tộc của bọn họ rất tốt. Đại khái, đây chính là một trong những nguyên nhân anh ta dám ở trước mặt Gia Mậu trêu ghẹo cô.

"A Nhĩ Bá Đặc, dạo này, mỹ nữ cũng rất cao ngạo, tôi thật rất muốn tìm hiểu, ngài làm thế nào khiến ỹ nhân này ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh" Thư Đặc cũng không ngại hành vi nho nhỏ kia của Thất Dạ, khẽ nhấp một ngụm rượu Kê Vĩ, vui vẻ cười nói với Gia Mậu: "Có cơ hội, truyền thụ cho tôi mấy chiêu."

"Tôi nghe nói, ngày ngày có mặt trên trang bìa tạp chí danh nhân chính là cái người có tên Thư Đặc • Bác Đốn!" Gia Mậu lạnh nhạt liếc anh ta một cái, trong con ngươi, bắt đầu lóe lên ý giễu cợt.

"Không có biện pháp trêu chọc ngài dù chỉ một chút, coi như tôi thất bại rồi" Thư Đặc cười đến có chút không tim không phổi, cặp mắt kia, lại một mảnh trong trẻo, tựa như một viên chân châu lạc trong đại dương mênh mông, tinh khiết đến không ai bằng: "Tôi tự phạt một ly!"

Cái ly của anh ta, giơ về phía Gia Mậu, ngẩng đầu lên, đem dung dịch rượu Kê Vĩ đựng bên trong, một hơi cạn sạch.

Thời khắc anh ta uống ly rượu kia, Thất Dạ rõ ràng thấy, tầm mắt của anh ta, nhàn nhạt liếc về phía cô —

Mà Gia Mậu hình như cũng không có coi thường hành động nho nhỏ đó của anh ta, thân thể khẽ xoay qua, trùng hợp cản đi tầm mắt của anh ta.

Sau khi uống xong ly rượu, Thư Đặc bước đến đổi một ly khác trong khay trên tay một nữ phục vụ đứng gần đó, hướng về phía Gia Mậu cười nói: "A Nhĩ Bá Đặc, một ly này, cùng chúc cho chúng ta chiến thắng trở về được chứ?"

"Rất tốt!" Gia Mậu chạm cốc với anh ta, nhìn anh ta uống một hơi hết ly rượu, mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Anh không phải là nên qua chỗ Ngõa La Luân chúc mừng một chút sao?."

"Vậy không làm phiền các vị nữa." Lông mày Thư Đặc khẽ nhướn lên, ánh mắt xuyên qua bả vai Gia Mậu, dừng một cái trên bóng dáng gần như đã bị che khuất hết của cô, vết nhăn trên mặt thể hiện vẻ tươi cười, như ẩn như hiện.

Thất Dạ hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

Thư Đặc thật không có dây dưa tiếp nữa, xoay người, hướng về phía Tư Á đang đứng đi đến.

Gia Mậu xoay thân, tầm mắt rơi vào trên gương mặt Thất Dạ, con ngươi màu hổ phách ám trầm, liên tiếp phát ra ánh sáng mênh mông.

"Nhìn tôi làm gì, là anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi đâu có hứng thú gì với anh ta." Không vui cho anh ta một cái nhìn như nhìn yêu quái, đôi mày thanh tú của Thất Dạ nhẹ ngưng, lạc giọng nói: "Đầu óc đều có vấn đề!"

Trong không gian tràn ngập ánh sáng. Người đàn ông nhìn cô mấy giây, mới nhàn nhạt bật thốt một câu: "Không cần loạn phóng ra ánh mắt quyễn rũ đàn ông!"

Mũi chân Thất Dạ vừa mới cân nhắc, muốn phản bác, vừa lúc vô tình bị một thanh âm giòn dã ngăn chận cổ họng.

"Dương!"

Một tiếng "Dương" này, làm lòng của Thất Dạ cũng mất kiểm soát mà khẽ run lên một cái.

Người bình thường khi gọi Gia Mậu, không phải gọi "Thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc", Thì cũng gọi anh ta là "Quan lớn" gì gì đó ..., cô cũng từng nghe Tư Á kêu anh ta Gia Mậu, nhưng lại chưa từng nghe qua người nào kêu anh ta là "Dương". Mà người có thể gọi một tiếng này, quan hệ với anh ta, tất nhiên sẽ không đơn giản! Huống chi, gọi tên anh ta như vậy, còn là một người phụ nữ.

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, chỉ nhìn một cái, liền có bản lãnh khiến cho người ta hít thở không thông, như một tiên nữ trẻ trung!

Ngũ quan của cô ta, tinh xảo như được dùng dao đẽo gọt tỉ mỉ. Lông mày lá liễu, con mắt như một vì sao sáng, mũi thanh, môi mỏng như hai cánh hoa. . . . Còn có má phấn nổi lên nụ cười ấm áp hòa nhã như nước, không chút nào là không bày ra sức quyến rũ của cô ta! Mà cách ăn mặc của cô ta cũng không giống như cô gái tham dự yến hội khác, một thân quân trang đẹp đẽ gọn gàng, khiến người ta nhìn cô như một sinh vật không nhiễm chút bụi trần. Thân hình của cô ta, thon dài đẹp đẽ, mặc dù là cô gái, nhưng lại có mấy phần ngọc thụ lâm phong.

Cô gái xuất sắc như vậy, chỉ riêng điểm này thôi, liền có thể làm cho người ta thích!

Thất Dạ cũng không phải ngoại lệ.

Nhìn Gia Mậu cư nhiên cũng không chút nào kiêng kị đưa tay kéo cô ta vào ngực, thậm chí còn chủ động hôn một cái lên trán cô gái kia, lòng của Thât Dạ, khẽ co rút. Còn cô gái kia sau khi lui ra khỏi ngực Gia Mậu, tầm mắt, đúng lúc đối diện với tầm mắt Thất Dạ. Thời khắc kia, Thất Dạ liền có cảm giác hô hấp của mình cũng lỗi nhịp. Cho đến khi cô gái kia đưa tay đến trước mặt cô, cô mới có thể tỉnh lại từ trong kinh ngạc, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy tay cô gái.

"Tắc Tây Lợi Á • Ngõa La Luân, xin chỉ giáo nhiều!"

"Nam Hi!" Ánh mắt tập trung vào nụ cười nhè nhẹ lại diễm lệ như hoa kia của cô gái, Thất Dạ khẽ nhấp cánh môi một cái, nhỏ giọng nói: "Rất hân hạnh được biết cô!"

"Tôi cũng vậy." Buông tay đang bắt tay Thất Dạ ra xong, Tắc Tây Lợi Á không có quên đưa tay về phía Đường Na: "Thượng úy Mạc Nại, đã lâu không gặp!"

"Trung tướng Ngõa La Luân khỏe chứ ạ!" Đường Na vội đưa tay ra bắt tay cô ấy, đáy mắt xoẹt qua vẻ hưng phấn.

Thất Dạ hiểu biết không nhiều về cô gái này, nhưng lại rất rõ cô ta có bao nhiêu năng lực, vì vậy nhất thời giữ vững trầm mặc.

Cô biết, quan hệ của Tắc Tây Lợi Á và Gia Mậu, tất nhiên không tệ, nếu không, Gia Mậu sẽ không biểu hiện cưng chiều cô ta đến thế. Mà một cô gái thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, cũng lại là một nữ quân nhân kiệt xuất uy nghiêm, lãnh khốc, vô tình trong truyền thuyết, nói ra, ai mà tin cho nổi chứ?

"Không ngại đem thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc của các vị giao cho tôi một chút chứ?" Tắc Tây Lợi Á buông tay đang bắt tay Đường Na ra xong, cánh tay khẽ vịn lên vai Gia Mậu, bên môi nở một nụ cười tinh khiết.

"Dĩ nhiên không rồi!" Đường Na vội chặn trước Thất Dạ, cấp tốc nói: "Hai vị xin mời!"

Ánh mắt Gia Mậu khẽ liếc Thất Dạ một cái, con mắt sắc như biển sâu thẳm, xoay người liền cùng Tắc Tây Lợi Á rời đi.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, anh vừa mới xoay người, Thất Dạ liền xảy ra chuyện lớn.