Trong một căn nhà nhỏ. Mâm cơm vẫn đậy lồng bàn từ đêm hôm trước. Chiếc ghế đổ xuống đất. Đôi dép vẫn xếp ngoài cửa. Cảnh cửa mở toang. Nhưng nhà, đã không còn ai.
- Nghe nói tay Vũ Đinh Kiên này là sát nhân hàng loạt.
- Đã thực hiện mấy vụ rồi, nạn nhân đều bị đấm nát nội tạng, ghê rợn thật.
- Không!! Các người nhầm rồi!! Con tôi vô tội!! Hãy tin lời tôi, làm ơn!!
- Lần này lại giết chính người mình yêu à? Có thật là sát nhân hàng loạt không thế?
- Đồ ngu! Gọi là sát nhân hàng loạt, nhưng tên này rõ ràng là sát thủ, chuyên đi thanh trừng cho các băng nhóm! Mấy vụ trước, nạn nhân đều là dân giang hồ còn gì?
- Sợ thật! Làm giáo viên mà còn đi làm sát thủ cho bọn xã hội đen, xã hội này không còn luân lý đạo đức gì nữa.
- Thật đáng ghê tởm.
- Không!! Các người im đi!! Con tôi vô tội!! Nó vô tội!! Một con kiến nó không dám giết mà!! Nó vô tội......!! Hự!!
- Cụ à!! Cụ làm sao thế!! Này ai gọi cấp cứu đi!!
- Anh Kiên à, chúng tôi có một tin buồn cần báo cho anh biết.
- Sao thế anh cảnh sát, tôi bị oan mà!
- Chuyện đó chúng tôi đang điều tra, nhưng mẹ anh... đã đột quỵ mà chết. Chúng tôi xin chia buồn với gia đình...
- Không phải chứ? Chắc là có nhầm lẫn gì... Không thể nào đâu... Không!! Là tại các người, là lỗi tại các người!! Tại các người bắt tôi vào đây!! Không!! Thả tôi ra, tôi phải gặp mẹ! Toàn là lừa dối, các người là lũ dối trá!! Mẹ ơi!! Mẹ!!
- Phạm nhân mất kiểm soát rồi, các anh giữ anh ta lại.
- Không... Mẹ ơi...
"Sao mày làm gì cũng vụng về thế?"
"Vẽ tranh tặng cô Vân chứ gì? Mày vẽ như vậy đến Tết cũng chưa xong. Haizzz, để mẹ giúp cho".
"Đây, mặc bộ này đẹp này. Để mẹ là qua cho"
"Tóc tai sao để lù xù thế này. Gặp cô Vân, nhớ nói năng cho lưu loát"
"Đứng lại, mẹ sửa cái cổ áo một chút. Được rồi, con mẹ bảnh bao lắm rồi"
"Nhớ về nhà sớm đấy, mẹ chờ"
Thầy Kiên nấc nghẹn, gục xuống, cả người run lẩy bẩy từng cơn.
Phan Thành ngồi tại trụ sở mới. Trụ sở vẫn còn ngổn ngang bừa bộn, chưa kịp sắp xếp gì. Hắn thật sự đau đầu.
Mấy ngày nay đã lắm chuyện phiền toái rồi. Từ Ám Hành Sứ Giả xuất hiện, rồi chỉ thị của thầy Phương, nay lại vụ giết người này.
Người khác có thể không biết, nhưng Phan Thành thì biết. Thủ phạm chắc chắn là Trần Thiên Anh. Dù là không biết bằng cách nào, có thể khiến một người đã bị đánh nát nội tạng đi bộ ra công viên, nhưng chiêu này rõ ràng quá độc. Gắp lửa bỏ tay người.
Thằng oắt con này, đang trưởng thành sao?
Hắn thấy hơi có chút đe doạ. Nhưng sự thật, là Trần Thiên Anh quá hữu dụng. Một kẻ hữu dụng như vậy, bỏ đi thì thật đáng tiếc.
Chưa bỏ được, vậy thì phải giữ. Muốn giữ, thì phải giúp.
“Trần Đinh Kiên, trại giam số 5 à”.
Ngay chiều hôm đó, toàn trường Kình Ngư lại xôn xao tin tức.
- Thầy Kiên tự tử rồi!!
- Treo cổ. Rõ ràng là nhục quá không chịu nổi nữa. Quả thực, loại như vậy sống làm gì cho chật đất!
- Giết người rồi tự tử. Mẹ nó, chết thì chết mẹ mày đi, còn gây thêm án mạng!
- Làm giáo viên mà còn bị thần kinh như vậy, tao sợ phải đi học quá mày!
- Chỉ khổ thân cô Vân, cô xinh như vậy mà chết.
- Đúng thế, tao còn thầm mến cô ấy bao lâu nay.
…
Những lời xì xào vẫn lan tràn. Thằng Cường cứ nghe thấy ai nói xấu thầy Kiên, nó lại đi gây gổ với người đó. Mặc kệ là người đó nhỏ yếu, hay là mạnh hơn nó. Nó không còn thích lấy mạnh hiếp yếu nữa. Giờ nó chỉ đơn thuần là muốn gây gổ. Nó đã không còn bình tĩnh nữa rồi.
Rốt cuộc, nó bị đánh một trận bầm dập, quăng vào lớp.
Linh đến đỡ nó dậy. Thằng Cường khóc. Đã rất lâu rồi nó mới khóc. Vì nó đau. Cũng vì nó buồn.
Linh không khóc nữa. Cô bé an ủi thằng bạn, đưa nó lên phòng y tế.
Cô bé không tiếp tục buổi học nữa. Có người đến đón cô bé về sớm.
Có lẽ, cú sốc này, thật sự rất lớn.
Văn nắm chặt nắm đấm.
Tất cả những chuyện này, chẳng có chút ý nghĩa nào. Nó cảm thấy vậy. Sự thật, chỉ có một. Nhưng sự thật, đôi lúc rất khó nhìn, đôi lúc, cần rất nhiều nỗ lực mới nhận ra. Mọi người, tại sao lại thích những điều dối trá. Là vì, những điều dối trá, rất dễ dàng tiếp nhận sao?
Chỉ vì thầy ấy đáng ghét, nên thầy ấy là tội phạm? Suy nghĩ như vậy, nghe rất có lý, nghe rất dễ dàng, đỡ phải suy nghĩ nhiều sao?
Nghe chẳng có lý chút nào.
Nhưng, có một thứ, còn vượt qua tư duy lý trí. Một thứ gì đó, cứ ám ảnh trong lòng nó, cứ bóp nghẹt trái tim nó, mà nó không hiểu được.
Tan học, Linh bỗng nhiên xuất hiện ở cổng trường. Cô bé cầm theo một cái túi lớn.
- Văn, đi với mình một chút nhé.
- Đi đâu?
- Đi thăm cô Vân.
Xác cô Vân, vẫn nằm trong nhà xác, thủ tục điều tra đã xong. Ngoài những tổn thương do Bộc Phá Quyền, người ta không tìm thấy điều gì bất thường trên cái xác.
Trong nhà xác, một chiếc quan tài sơ sài đã được đặt. Cô đang nằm trong đó. Ở Hải Thành, cô không có họ hàng thân thích. Nghe nói, người nhà cô ngày mai sẽ mang cô về quê an táng.
Hôm nay là ngày cuối cùng mọi người có thể đến viếng cô. Ở quanh quan tài có rất nhiều lẵng hoa, từ rất nhà trường, từ những tổ chức xã hội trong thành phố.
Không có một cá nhân cụ thể nào. Tức là, không có một người bạn.
Mà, có khác gì chứ. Người chết, luôn nằm đơn độc trong chiếc quan tài.
Có một vòng hoa của một cá nhân cụ thể. Trần Thiên Anh.
Nhà xác, thật lạnh.
Linh rút từ trong chiếc túi ra, một bức tranh. Không to lắm, và có một màu đỏ chủ đạo. Vẽ những bông hoa hồng. Hoa hồng hơi thô kệch, nhưng vẫn có thể nhận ra. Đây đó lại có vài chỗ màu bị nhoe nhoét.
- Đây đáng lẽ là chứng cứ vụ án, nhưng sau khi điều tra người ta lại thấy nó không liên quan gì. Thầy Kiên đã... chết, nên thứ này được coi như di vật của thầy. Mình, đã phải nhờ, một ít mối quan hệ của ba, để lấy lại nó.
Linh cố gắng bình tĩnh nói. Cô bé không muốn khóc nữa.
Hai đứa tới gần cỗ quan tài. Có một ô kính, nhìn vào gương mặt cô Vân.
Trắng bệch, tiều tuỵ, nhưng, cũng rất thanh thản.
Linh đặt bức tranh lên chiếc quan tài. Những bông hoa hồng đỏ thẫm.
- Đáng lẽ thầy Kiên mới là người tặng cô bức tranh này. - Linh khàn giọng nói - Bọn em chỉ có thể giúp thầy, thực hiện tâm nguyện này.
- Có lẽ, có hai người biết chắc chắn thầy Kiên không phải hung thủ. - Văn đột nhiên nói.
- Là ai?
- Người thứ nhất, là chính hung thủ.
- Hừm! - Linh hừ một tiếng. Nói chuyện với thằng này, rất là mất hứng.
- Người thứ hai, chính là cô Vân.
- A! - Câu nói này, khiến Linh ngạc nhiên. Cô Vân dù gì, cũng, đã chết.
- Cô Vân là người bị hại, lại bị tấn công trực diện, cô chắc chắn biết, hung thủ là ai. Chắc chắn cô biết, người đó không phải là thầy Kiên.
Người chết thì không thể nói ra. Nhưng, ý nghĩ này, lại khiến Linh nhẹ nhõm đi không ít.
Thầy Kiên, thích cô Vân tới vậy. Cô Vân... chết trên tay thầy. Khi thầy chết đi, và bị tất cả mọi người sỉ vả, nghi ngờ, cũng chỉ có mình cô Vân, hiểu được nỗi oan ức của thầy.
Tại sao những điều ao ước khi còn sống, lại chỉ thực hiện được khi đã chết? Có vô nghĩa quá không? Có trớ trêu quá không?
Chiều tháng 7, mây mù kéo tới. Hai đứa dẫn nhau ra khỏi nhà xác, bước đi trên con đường nhỏ ra khỏi cổng.
Hạt mưa, bắt đầu rơi xuống.
- Mình vào trú mưa đi.
Linh vẫn đi sau Văn. Cô bé cúi thấp mặt, chợt nói.
- Cố chịu ướt một chút, sắp tới xe của bạn rồi còn gì?
- Mình trú mưa đi. - Linh vẫn kiên quyết.
Văn không phản đối nữa. Không biết vì sao, nó cũng muốn trú mưa.
Một mái hiên chuyên bán hương, vàng mã, nhưng hôm nay, đã đóng cửa. Hai đứa chạy tới trú dưới mái hiên.
Đâu đó, văng vẳng lên những câu hát.
Hãy nói về một ngày,
Khi tôi không còn nữa.
Sẽ lấy được những gì,
Ở bên kia thế giới.
Ngoài trống vắng mà thôi?
…
Giọt mưa nặng hạt, rơi ào ào.
Mưa hắt lên người hai đứa trẻ, lành lạnh, ướt ướt.
Linh níu chặt lấy tay Văn.
- Bạn... có tin vào, thế giới bên kia chứ?
- Mình... không biết.
- Ở thế giới đó, những linh hồn người chết, sẽ bay đến, sẽ quy tụ.
- Vậy à?
- Ở nơi đó, kí ức của họ tại thế giới này, sẽ tan biến. Họ sẽ hoà vào một vùng tâm linh. Mẹ mình nói vậy.
- Hình như, mẹ mình, cũng từng nói vậy.
- Liệu, ở nơi đó, thầy Kiên và cô Vân, có gặp lại được nhau không?
- Mình không biết. - Đây là Văn thành thật. Thế giới nó không nhìn thấy, làm sao nó biết được.
- Nhất định bọn họ phải gặp lại nhau. Những kí ức tại thế giới này, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ cần bọn họ gặp lại nhau, và ở bên nhau.
- Mong là vậy.
Linh không nói nữa. Cô bé bấu chặt lấy cánh tay Văn. Đầu cô bé, gục vào vai nó. Cô bé, đã khóc.
Cơn mưa rào rào, rơi lộp bộp lên bờ hiên, cùng với sấm chớp đùng đoàng.
Văn đứng yên lặng. Một lúc sau, nó mới nói.
- Những bông hồng đỏ.
- Sao vậy? - Linh giật mình.
- Những bông hồng đỏ. Màu sơn đỏ. Thầy Kiên rất vụng về, lóng ngóng, lại vẽ màu nước như vậy, cuối cùng màu dây hết ra tay. Mình đã nghe người bán hàng nói, loại màu này, sản xuất ở Đại Nam, rất rẻ tiền, dây vào đâu là 3 ngày sau cũng không phai.
Linh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nó. Nó vẫn tiếp tục.
- Nhân chứng trong công viên đã nói, lúc đó tay thầy Kiên dính đầy máu. Người đó đã nhầm. Đó không phải là máu, đó là dấu sơn đỏ. Trên vai áo cô Vân, cũng có dấu tay màu đó, chính là sơn dây ra từ tay thầy Kiên. Bạn nghĩ xem, nếu lúc đó, sơn vẫn còn có thể dây ra vai áo của cô Vân, vậy bất cứ thứ gì thầy động vào, đều sẽ có vết sơn đỏ.
Linh gật đầu. Cô bé đang cố bắt kịp dòng suy nghĩ của nó.
- Lúc thầy đưa tay ra chào bọn mình, lúc sáng nay, bàn tay thầy, vẫn còn những vết sơn đỏ ấy. Rõ ràng không phải là máu. Vì màu đỏ rất tươi. Nếu là máu, nó sẽ đen lại. Nhưng điểm quan trọng nhất, khiến mình nhận ra, thầy không thể nào là thủ phạm, chính là vị trí những vết sơn trên bàn tay thầy.
- Là sao?
- Mười đầu ngón tay, đều dây vết sơn. Và lấm tấm một vài chỗ trên bàn tay nữa, nhưng, mình không nhìn thấy dấu vết đó.
- Dấu vết gì?
Văn quay sang nhìn Linh.
- Dấu vết nắm bàn tay lại. Và phải nằm ở ức bàn tay. Nắm đấm trong Võ thuật, cần phải nắm ngón tay lại trên phần đệm thịt của bàn tay, rất khác với cách nắm tay bình thường. Nếu thầy là người tung nắm đấm, trên phần đệm thịt ấy, phải có... 4 dấu sơn đỏ!
Linh há hốc miệng nhìn nó.
- Nhưng, mình đã quan sát rất rõ. Không có dấu vết nào như vậy trên bàn tay thầy, vì vậy, đêm đó, thầy không hề nắm tay lại, cũng không hề đấm ai. Mình... đã cố nói điều đó với những chú cảnh sát, nhưng mình... mình không kịp tìm ra từ ngữ để diễn tả lại. Và, cũng không ai... nghe mình nói.
Nó cay đắng nhìn mưa rơi. Nó nhớ tới hình ảnh khi Nam Đế Vương Vũ Hoành tuyên chiến Vrahta.
Lời ông ta muốn nói, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe. Vậy tại sao, lời của ta, không ai lắng nghe? Làm thế nào để người khác lắng nghe mình. Rốt cuộc, phải làm sao?
Câu hỏi này, vậy mà phải rất rất lâu về sau, nó mới tìm ra câu trả lời.
Mưa đã dần tạnh. Trời lại bắt đầu hửng nắng.
Linh lau nước mắt, nắm lấy tay nó, dắt nó đi.
- Mình về thôi.
- Ừm.
- Văn à, cám ơn bạn.
- Tại sao lại cám ơn mình chứ?
- Không có gì. Cám ơn bạn.
- Rốt cuộc là sao?
- Đã bảo không có gì. Không được hỏi nữa. Nhưng mà, cám ơn bạn.
Ngày đầu tiên bước vào Sơ trung của hai đứa, cứ như vậy mà trôi qua.