Chương 787: Ván bài lật ngửa
Ngón trỏ và ngón cái hơi duỗi thẳng, 3 ngón kia hơi khum lại, khi Khí lực vừa truyền tới gan bàn tay thì hơi lắc nhẹ cổ tay, lật ngửa bàn tay lên, 2 ngón giữa và áp út chạm vào ngón cái, ngón trỏ vẫn duỗi về phía trước. Linh khí sẽ theo đà mà phóng về phía trước.
Văn không có khả năng điều tiết Linh khí, nhưng hắn hiện tại chưa ý thức được rằng thứ mình đang sử dụng là Long khí. Linh khí vốn là loại Khí vô cùng mẫn cảm với bất kì 1 pháp tắc nào, khiến cho nó trở nên rất hỗn loạn khó đoán. Long khí lại ngược lại, nó hoàn toàn bỏ qua mọi loại quy tắc, nên cũng cho ra kết quả khó đoán khá tương tự.
Choang!
Tiên Nhân Chỉ Lộ vừa phá được mũi tên thứ 3, Văn đã xoay người. Nãy giờ hắn vẫn giữ trạng thái di chuyển bằng Tiên Du Thuật, giờ mượn bước chân mà xoay người, cú xoay này vừa vặn bắt kịp đà phi ngựa của Tiêu Hoa. Tay phải vừa thu về, tay trái đã đưa lên.
Lại là Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Tiêu Hoa không quá am hiểu về Tiên Pháp, nên chỉ thấy đây là 1 cách ra chiêu vô cùng khó chịu mà thôi, nhưng chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ bằng tay trái này chính là lý do khiến Hà Chí Thương từ phía trên cao kia phải chú ý.
Vòng tuần hoàn của Trúc Sơn Tâm Pháp chỉ có 1 chiều xuôi, Tiên Nhân Chỉ Lộ nếu vận hành theo cách thông thường chỉ có thể xuất ra từ ngón trỏ tay phải. Sử dụng tay trái không phải không thể, nhưng tuyệt không dễ dàng như cách Vương Thành Văn vừa làm, vừa dùng tay phải, lại xoay người dùng tay trái.
- Hí!
Luồng Khí này đánh thẳng vào khoeo chân ngựa, khiến nó ngã gục xuống đất, đồng thời hất văng Tiêu Hoa lộn nhào. Chỉ thấy Tiêu Hoa lăn 1 vòng sau khi tiếp đất, tay chẳng biết từ khi nào đã thủ sẵn 3 mũi tên.
Pặp! Pặp!
Lần này chỉ 2 lần bắn. Lần đầu tiên là 2 mũi tên đồng thời, chia thành 2 đường cong có quỹ đạo khác nhau mà bay tới.
Cùng thời điểm ấy, Vương Thành Văn cũng đã lao tới rút ngắn khoảng cách.
2 mũi tên chia 2 đường bay tới, ép cho hắn phải tránh né vào vùng không gian mà Tiêu Hoa đã tính trước, vừa đúng lúc mũi tên thứ 3 xé gió lao tới.
Mũi tên này hẳn là sát chiêu của Tiêu Hoa, nó thấm đẫm Khí lực nóng rực như lửa. Khí lực đẩy mũi tên xoay với tốc độ chóng mặt, đồng thời ma sát với không khí, bừng lên những luồng lửa đỏ.
Mũi tên ấy như sắp sửa xuyên phá khuôn mặt của Văn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Vương Thành Văn bước chéo 1 chân về phía trước, cả người nghiêng ngả như sắp ngã rạp xuống đất, ngón trỏ tay trái vừa lúc sát rạt với mũi tên, Tiên Nhân Chỉ Lộ đã xuất ra.
Đây chính là chiêu thức mà Vân Như Tài để ý thấy.
Tiên Nhân Chỉ Lộ vừa xuất ra đầu ngón tay, đã va chạm với luồng Khí lực xoắn ốc rực lửa của Tiêu Hoa, tạo ra lực đẩy đẩy mạnh cơ thể Văn rơi nhanh xuống mặt đất. Mượn lực đẩy này, hắn lại vặn người, ngay khi cơ thể vừa chạm đất, cánh tay phải đã kịp vươn về phía Tiêu Hoa.
Lại là Tiên Nhân Chỉ Lộ, bắn thẳng tới Tiêu Hoa còn đang trong tư thế thu cung.
Hự!!!!
Linh khí, lại có sức công phá kinh khủng bậc này? Tiêu Hoa vừa bị đánh bay về phía sau, vừa kinh ngạc sững sờ. Này là Linh khí sao? Sao có cảm giác như hỗn loạn mọi loại Khí đều bị kéo theo luồng Tiên Nhân Chỉ Lộ này?
Tiên Nhân Chỉ Lộ, là ý như thế này sao? Là chỉ ra 1 con đường, khi có con đường ấy rồi, mọi loại Khí khác đều theo đó mà lũ lượt ùa theo sao? Nhưng 1 tên tu sĩ từng ấy tuổi, lại có lượng Khí lực liên miên bất tận thế này sao?
Thắc mắc còn chưa kịp có lời giải, Tiêu Hoa đã đập mạnh vào biên giới của đấu trường 1 - 1. 1 Kỳ của hắn đã văng ra ngoài, như có linh tính mà bay thẳng vào tay của đối thủ.
- Mi… cũng mạnh đấy… Nếu gặp Tiêu Thần… hự…
Biên giới đấu trường đã tan biến. Cuộc chiến giành Kỳ này Vương Văn A của Trúc Sơn Phái được phán định chiến thắng.
===
Đến cả Vân Như Tài, kẻ tự nhận đã tìm hiểu rất sâu về Tiên Đạo, cũng sửng sốt.
- Tiên Du Thuật.
Hà Chí Thương sau 1 giây suy ngẫm, như thể ngay cả với trí tuệ của 1 Chí Tôn Cường giả, hắn vẫn cần kiểm định lại, rồi chầm chậm nói ra.
- Thưa, xin Điện hạ chỉ giáo.
- Tiên Du Thuật của Trúc Sơn Cư Sĩ, có nguồn gốc từ Ngự Long Thuật. Trúc Sơn Cư Sĩ thành danh với Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhưng thực ra chỉ pháp của ông ta là cả 1 bộ chiêu thức, lấy Tiên Du Thuật làm gốc. Kết hợp các bước di chuyển để tung ra Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhờ việc chuyển động cơ thể mà điều tiết Linh khí theo các hướng mà bình thường khó có thể thực hiện. Các bước xoay người đó chính là lợi dụng Tiên Du Thuật để chuyển Tiên Nhân Chỉ Lộ sang tay trái.
- Kỹ thuật lợi hại như vậy… tại sao đã lâu vi thần không được nghe nói…
- Xác thực lợi hại - Hà Chí Thương cười - Nhưng là cực kì lợi hại trong thời đại của Trúc Sơn Cư Sĩ, cũng là 5000 năm về trước rồi. Sau này khi các kỹ thuật mới ra đời và phổ biến, các tu sĩ Tiên Đạo cũng không còn tha thiết nhiều với Tiên Du Thuật nữa, Tiên Nhân Chỉ Lộ cũng chỉ còn là chiêu thức đơn lẻ dễ sử dụng, thỉnh thoảng được xen vào giữa các thuật pháp phức tạp để bù khuyết mà thôi.
- Chuyện này…
Vân Như Tài không biết phải nói sao. Thuật pháp hiện đại đã bác bỏ thứ kĩ thuật kia, vì còn nhiều thứ mạnh mẽ mà đáng sử dụng hơn sao? Nhưng tại sao Tiên Du Thuật kết hợp với Tiên Nhân Chỉ Lộ của Tạp Vụ kia thể hiện ra lại mạnh mẽ tới vậy, còn đánh bại cả 1 hạt giống của Thiết Thương Viện?
Là may mắn sao? Cũng chỉ là 2 kỹ năng cấp thấp, là Tạp Vụ không học được nhiều thứ mỹ miều, nên đem 2 loại kỹ năng này ôn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh sao? Tên kỵ binh người Mông kia vì chủ quan nên bị xuất kỳ bất ý mà bại sao? Thẳng thua dù sao cũng chỉ trong 1 đòn, kẻ thua cuộc cũng vẫn còn cơ hội đi tiếp khá cao.
Vân Như Tài lòng đầy ngờ vực, bởi hắn còn chưa hề có chút thông tin nào cho thấy Trúc Sơn lại có môn sinh thâm tàng bất lộ như vậy. Còn Hà Chí Thương thì lại đã đoan chắc.
- Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tiểu tử mi lại xuất hiện ngay trước mắt ta sao? - Hắn lẩm bẩm, mà 2 người bên cạnh chẳng thể nào nghe ra.
===
- Đúng thế, phải lộ bài trước mặt mi, vì đến đây là hết đường lẩn tránh rồi.
Đâu đó trong Kim Hành Kinh, Nguyễn Bạch vừa theo dõi Ngũ Hành Kỳ Hội, vừa lầm bầm. Cờ bạc mà, phải có lúc ngửa bài, chẳng thể nào giấu giếm được mãi.
- Mi sẽ không động tới Vương Thành Văn ngay đâu, nếu ta tính toán không nhầm. Mi không phải kiểu vồ vập như vậy, ta hiểu mi rõ quá mà - Hắn rít 1 hơi thuốc lá, tiếp tục tự thoại - Nhưng nên nhớ, lá bài này không chỉ ngửa cho mình mi nhìn thấy. Dưới trời Bắc Hà, nhưng chưa chắc mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay mi đâu, tiểu Hà ạ.
Đúng thế, lá bài Vương Thành Văn này, cùng thời điểm ấy, kẻ khác cũng đã nhìn thấy.