Chương 786: Tiên Nhân Chỉ Lộ
Tiên Nhân Chỉ Lộ.
1 loại Thuật Pháp sơ cấp rất phổ biến, vô cùng dễ học, nhưng uy lực lại tăng dần theo trình độ của người sử dụng.
Đây cũng là thuật pháp đã làm nên tên tuổi của Trúc Sơn Cư Sĩ. Dựa theo Trúc Sơn Tâm Pháp, vận hành Linh Khí theo vòng tuần hoàn, sau đó dẫn Linh Khí đi qua cánh tay, rồi đầu ngón tay. Từ đầu ngón tay, phát xuất Linh Khí ra ngoài.
Đối với Văn hiện tại, việc luân chuyển Khí trong vòng tuần hoàn nhỏ đã chẳng còn là vấn đề khó khăn. Sử dụng cách hành Khí của Trúc Sơn Tâm Pháp, đưa phần Khí ấy qua đầu ngón tay.
Choang!
Khí lực của Tiên Nhân Chỉ Lộ vừa vặn đánh trúng đầu mũi tên phóng tới, khiến nó lệch đi vài độ, bay sượt qua người hắn, cắm xuống đất.
===
Đối thủ là 1 kị binh người Mông. Không cao lớn như mọi người vẫn hình dung, hoặc kẻ này cũng thuộc hàng thấp bé trong đồng tộc. Mái đầu cạo trọc chỉ để lại 3 chỏm tóc tết, gương mặt rất trẻ, lại có phần ngổ ngáo. So ra, con ngựa to lớn mà hắn đang cưỡi lại khiến tổng thể cả người cả ngựa trở nên khá buồn cười.
- Chỉ là 1 chiêu thức sơ cấp, nhưng Xạ thuật của ngươi rất giỏi - Hắn ghìm cương ngựa lại, lên tiếng tán thưởng - Ta tên Tiêu Hoa, ngươi tên gì?
Đáp lại lời chào hỏi đầy hào sảng ấy chỉ là sự im lặng.
- Lũ phương Nam, khinh người vừa thôi.
Tiêu Hoa cau mày quát. Trong mắt hắn, tu sĩ Tứ Vân Sơn hay bất kì nơi nào khác thì đều là người phương Nam, từ lâu đã nghe nói lũ này đầu óc phức tạp, cư xử khó hiểu, đặc biệt là rất khinh người, không nghĩ lần đầu tham gia Kim Tinh Hội đã có cơ hội trải nghiệm.
Tiêu Hoa năm nay 15 tuổi, không chỉ là thiên tài trẻ tuổi tại Thiết Thương Viện, Học viên Quân sự nổi tiếng nhất Bắc Hà, mà còn được đặc cách tham gia đội Kỵ binh Hỏa Luân.
Đội Kỵ binh Hỏa Luân từng là cơn ác mộng của toàn cõi Bắc Hà, khi năm xưa chỉ 1000 kỵ sĩ từ phương Bắc theo chân Hãn tràn xuống phương Nam, quét tan toàn bộ các phòng tuyến của Bắc Hà Lãnh thổ. Khi ấy, sức mạnh của Chí Tôn Cường giả chưa hùng mạnh như hiện tại, Hãn của dân tộc Mông lại là thần võ vô địch, cũng đã từng vào sinh ra tử nơi Đại Thế chiến. Bắc Hoàng đời thứ 3 khi ấy còn chưa kịp có được Chiến lực vượt trội, đã bay đầu dưới lưỡi đao của Hãn. Họ đã chạm rất gần tới việc chinh phạt đất Bắc Hà, san phẳng Thổ Hành Kinh, vây công Kim Hành Kinh, nơi vó ngựa người Mông tràn qua, cỏ cây không thể mọc, Mẫu Hà đỏ màu máu.
Chỉ tới khi Nam Đế chấp nhận lời cầu viện của Bắc Hoàng đời thứ 4, đích thân xuất chiến, đổi lại món lợi là toàn bộ vùng trung gian giữa 2 Đế quốc sẽ thuộc toàn quyền kiểm soát của Đại Nam, mà ngày nay chính là 21 nước chư hầu. Cuộc chiến giữa Nam Đế và Hãn năm ấy cũng là 1 trận đấu kinh thiên động địa, và phần thắng thuộc về ai thì Lịch sử đã ghi lại rõ ràng. Người Mông từ ấy bị sáp nhập vào Bắc Hà Lãnh thổ, kinh đô của họ nay đã trở thành Hỏa Hành Kinh. Thứ mà họ giữ gìn được, không chỉ 1 nền văn hóa và lịch sử kiêu hùng, còn có niềm tin mãnh liệt vào sự uy dũng vô địch của Hãn. Họ tin rằng, trận chiến năm xưa nếu không có sự nhúng tay của Ám Hành Sứ Giả, Hãn của họ tuyệt không thể bại trận.
Mang niềm tin và sự cao ngạo ấy trong mình, tộc Mông từ 3 nghìn năm nay đã luôn là đội ngũ thiện chiến và đáng sợ nhất của Bắc Hà. Chễm chệ trên 50 vị trí đầu của Phượng Hoàng Bảng suốt 5 năm qua, quá nửa đều đến từ Thiết Thương Viện.
===
Tiêu Hoa còn trẻ. Hắn lần đầu tham gia Kim Tinh Hội, cũng rất háo hức được so tài với những kẻ đồng trang lứa. Ban tổ chức cho phép mỗi thí sinh được mang theo tối đa 3 loại công cụ hỗ trợ. Trong đó, phương tiện di chuyển cũng là hạng mục được cho phép. Đối với tu sĩ Tiên Đạo, đó là các loại phi hành khí cá nhân, đối với người Mông, họ chọn ngựa.
Trẻ con Mông khi lên 5 tuổi, đều sẽ được chọn ngựa cho mình. Kể từ thời điểm ấy, người và ngựa sẽ luôn như hình với bóng.
Tiêu Hoa từng nghe kể rằng Tiên Nhân Tứ Vân Sơn có thể ngự khí phi hành, lúc lâm trận quả nhiên được mở mang tầm mắt. Nhưng ngựa của hắn vẫn nhanh hơn. Đám nít ranh kia cưỡi kiếm xem chừng còn non kém lắm, tốc độ như vậy chẳng nhanh hơn chạy bộ là bao.
Ô?
Có 1 đứa chạy bộ thật.
Tiêu Hoa là người đầu tiên tới điểm lấy Kỳ, nhưng kẻ đó lại đến sau hắn không lâu.
Thật thú vị.
===
Muốn giao lưu với đối phương, không ngờ lại bị hắn khinh khi như vậy. Tiêu Hoa thúc ngựa, hai bắp đùi kẹp chặt vào hông ngựa, người rướn về phía trước, cung cầm chắc trên tay.
Hắn sử dụng loại cung ngắn, lấy tốc độ và độ chính xác bù cho sức mạnh. Hắn chưa phải kẻ có khả năng xạ tiễn chuẩn xác nhất Học viện, nhưng là kẻ rút tiễn nhanh nhất.
Pặp! Pặp! Pặp!
Cầm sẵn 3 mũi tên trên tay, lần lượt bắn từng mũi, chỉ trong chưa đầy 1 giây đồng hồ.
Đối thủ của hắn, Vương Thành Văn, cũng đang trong trạng thái tập trung cao độ. Không chỉ né tránh bằng tốc độ bình thường, hắn còn đang cố gắng áp dụng Tiên Du Thuật vào bước di chuyển.
Tiên Du Thuật vốn là thuật pháp giúp Tiên Nhân di chuyển nhẹ nhàng hơn, bằng cách điều chuyển Khí lực trong cơ thể, cũng là 1 thuật pháp vô cùng sơ cấp. Nhưng từ khi hình thức phi hành khí trở nên phổ biến và dễ dàng, đã chẳng còn mấy ai chuyên tâm tu luyện thứ thuật pháp “đi bộ” này nữa.
Nếu Bộ Pháp của Đại Nam dựa trên cơ sở sử dụng nhiều Khí lực để bộc phát ra tốc độ di chuyển siêu cao, thì Tiên Du Thuật lại thiên về điều hòa Khí lực để có được tốc độ không quá cao, nhưng duy trì được lâu dài. Nếu Bộ Pháp thiên về bộc phát, nên đòn tấn công đều phải kết hợp với nhịp bộc phát ấy, số lượng có hạn, thì Tiên Du Thuật lại cho phép người sử dụng thoải mái hơn trong việc sử dụng thuật pháp.
Nói cách khác, Bộ Pháp khiến người ta nghĩ tới những đòn tấn công, Tiên Du Thuật lại khiến ta nghĩ tới… những điệu múa.
Vận dụng vòng tuần hoàn Khí nhỏ, điều chuyển cơ thể, lách người, né.
Ban đầu, những mũi tên của Tiêu Hoa tuy nhanh và chuẩn xác, nhưng đó lại là yếu tố mà Văn ít e ngại nhất. Việc mà thế nhân tưởng khó, là nắm bắt được đường bay của mũi tên, hắn lại thực hiện dễ dàng. Cử động cơ thể theo Tiên Du Thuật mới khiến hắn chật vật. Không chỉ là cố gắng luyện tập thứ lĩnh vực mình chưa thuần thục, mà còn phải kiềm chế không để bản thân theo thói quen mà sử dụng thứ mình thuần thục đã nhiều năm, ấy là Võ thuật Đại Nam.
Lão Đường đã dặn dò hắn, để lộ dù chỉ 1 chút manh mối về Võ thuật, người ta sẽ ngay lập tức nghi vấn cả hắn và lão, nhưng lão cũng thật lòng nói rằng, trong tình huống nguy hiểm, đừng quá lo lắng mấy chuyện ấy, nếu Tiên Thuật khiến mi bị ăn đòn, cứ dùng Võ Thuật mà táng vỡ mồm đứa nào đánh mi.
“Như vậy chẳng phải sẽ bị loại phải không ạ?”
“Nếu đánh không lại, đằng nào chả bị loại? Nhưng ta cũng không nỡ để mi vì ta mà ăn đòn. Cứ đánh cho sướng tay đi rồi tính sau.”
Nhưng Văn không định làm như vậy. Hắn cần phải trả ơn Đường Thái Nguyên tới nơi tới chốn. Dù rằng mỗi lần vận dụng Tiên Du Thuật, hắn lại thấy hơi khuyết thiếu Khí lực, cứ như người tập bơi cố nhịn thở dưới nước vậy, nhưng sau vài lần né tránh, hắn rốt cuộc đã quen.
Đúng lúc ấy, mũi tên của Tiêu Hoa lại xuất hiện biến dị.
Là do cấu tạo khác lạ của mũi tên, hay do cách sử dụng Khí lực để kéo cung có sự bí ẩn?
Giây phút ấy, Văn không kịp phân tích. Chẳng còn có thể né tránh, trong giây phút nguy cấp, hắn lại phóng ngón tay trỏ về phía trước.
Tiên Nhân Chỉ Lộ.