Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 766: Khi xem hoa nở, lúc chờ trăng lên




Chương 766: Khi xem hoa nở, lúc chờ trăng lên

“Cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa?”

Eric kì thực không biết trả lời câu hỏi này ra sao.

- Còn… còn không thể tính là quen biết - Hắn ngập ngừng - Chỉ vài lần chạm mặt ngắn ngủi mà thôi. Chỉ là nhìn thấy người ta… em lại thấy bồi hồi khó tả… khi thấy người ta gần gũi với nam nhân khác… em lại thấy bực tức khó chịu…

- Ha ha! - Diệt Vô Sắc cười phá lên - Vậy chẳng phải là yêu hay sao?

- Em… em không biết nữa, còn anh, anh thì sao?

- Ta ư? - Hắn trầm ngâm - Yêu ai đó ư? Ta đã từng chưa nhỉ? Ta chưa hề, kiếp này chưa hề rung động vì bất kì ai… Nhưng tại sao… cứ như 1 dòng thời gian khác, 1 thời đại khác, 1 kiếp sống khác… cớ sao ta cứ đau lòng như thể đã để mất đi người quan trọng nhất… mà ta lại chẳng thể nhớ ra?

Diệt Vô Sắc nhìn về phía xa xôi, như cố nhớ lại thứ cảm giác đau đớn của sự mất mát mà chính hắn cũng mơ hồ. Bất chợt, Eric nhìn thấy những giọt nước mắt từ khi nào đã lăn dài trên má hắn.

===

Kim Hành Kinh là thành phố giàu có nhất nhì Bắc Hà, chỉ thua mỗi Thổ Hành Kinh mà thôi, cố nhiên các loại hình ăn chơi vô cùng phong phú.

Nói là đi chơi gái, kì thực sở thích của Diệt Vô Sắc vẫn khá tao nhã. Hắn không lựa những chốn trần tục thô bỉ. Phải là nơi có đủ ngón nghề cầm kỳ thi họa, phải có ca kỹ hạng ưu, phải có sân thượng để ngắm trăng đón gió.

Diệt Vô Sắc không phải lần đầu tới Kim Hành Kinh, dù chưa hẳn quen thuộc như người bản địa, nhưng cũng rất dạn dày kinh nghiệm mà dẫn Eric băng qua các khu phố đèn đỏ, tìm tới địa điểm hợp nhãn hắn.

Diệu Thế Kim Quang.

Cái tên nghe cũng đủ chất ngông cuồng phách lối. Là 1 tòa nhà dát vàng ánh kim sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm. Tòa nhà có thiết kế giống 1 cây trụ vàng chọc thẳng lên trời cao, càng xuống dần lại càng thấy những nhánh vàng kim ngoằn nghoèo uốn lượn bao lấy cây cột trụ, càng xuống dưới càng phình to. Tới gần chân tòa nhà, những nhánh vàng được tiếp nối đan xen bởi những đường ống bạc nối dài tới nền đường. Những ống bạc này rõ ràng là Linh Thiết, chia ra 2 nhành vòng cung lại với nhau thành 1 cổng vào tráng lệ.

Nếu không được Diệt Vô Sắc giới thiệu, Eric còn chẳng thể nghĩ rằng đây là 1 câu lạc bộ, không khéo còn cho rằng đây chính là cung điện của Bắc Hoàng.

- Diệt đại ca… Chỗ này có vẻ hơi sang trọng quá…

- Tiểu đệ, lần trước đại ca muốn chiêu đãi tiểu đệ mà bị phá đám, 2 tháng vừa qua đệ lại làm bạn với ta trong cảnh thanh u tịch mịch, thật là quá thiệt thòi cho đệ rồi. Đi nào, cứ để ca ca lo hết!

===

Diệu Thế Kim Quang quả thực không hổ thẹn với cái danh xưng bá đạo của nó. Độ sang trọng của nơi này khiến cho Nguyệt Phong Lâu ở Mai Sơn Quận chẳng khác gì cái chuồng heo. Sự sang trọng không chỉ đến từ hoang kim lấp lánh, mã não kim cương, không phải chỉ bởi những vật liệu cao quý nhất. Sự sang trọng của nơi chốn này toát ra từ chiều sâu văn hóa, từ những bức thư pháp phượng múa rồng bay, những nét trạm chổ tinh mỹ đến cực độ, những cách bài trí từ cây cảnh, bình phong, tràng kỉ, đến từng cây cột gỗ chắc mập, từng viên gạch lót nền…

Mọi thứ bên trong Diệu Thế Kim Quang lấp lánh tranh huy nhưng không vì thế mà xô lệch vào nhau, chúng tôn nhau lên như 1 tổ hợp cao quý của nghệ thuật, khiến toàn bộ tòa nhà như 1 bức phù điêu đa chiều tuyệt mỹ.

Ca kỹ nơi đây đều thướt tha như tiên nữ giáng trần, gương mặt trắng ngần bẽn lẽn sau nan quạt lụa, để lộ làn thu thủy trong trẻo khẽ khàng liếc ngang, mà như khiến cả thế gian phải chao đảo.

“Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.”

Họ lả lướt trong những bộ váy lụa mềm tựa suối chảy, bước chân như lướt trên mặt đất, cử chỉ nhẹ nhàng tựa cánh hoa nhẹ rơi trong gió xuân. Tiếng cười của họ trong trẻo tới mức có thể xuyên phá tâm hồn lạnh băng của bất kì kẻ máu lạnh nào.

Giá như chưa từng được gặp mặt Cầm Dạ Nguyệt, Eric đã ngỡ rằng những cô gái này là những tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp nhất vũ trụ.

===

Diệt Vô Sắc vẫn theo thói quen muốn vung tiền bao trọn lầu thượng, nhưng dường như danh tiếng của hắn chẳng mấy có sức ảnh hưởng ở chốn Kim Hành Kinh này. Diệu Thế Kim Quang cũng không phải nơi cứ vung tiền là muốn làm gì thì làm.


Diệt Vô Sắc tính phóng túng phong lưu, chứ không phải kẻ xằng bậy làm bừa, không bao được lầu, thì cần 1 phòng riêng yên tĩnh là được. Những phòng như vậy kì thực không thiếu. Ngoại trừ 1 số lầu dưới là không gian sinh hoạt chung cho những khách quan thích huyên náo sôi động, thì gần như toàn bộ tòa nhà đều là những phòng riêng phục vụ tầng lớp thượng lưu.

Chỉ 1 gian phòng này mà Eric cảm thấy còn rộng lớn hơn toàn bộ sân thượng của Nguyệt Phong Lâu hồi trước.

Diệt Vô Sắc hôm nay không gọi nhiều cô em gái vào hầu như lần trước. Không phải bởi vì tiền bo ở đây xa xỉ tới mức hắn không kham nổi. Chỉ là, có vẻ như hôm nay hắn có tâm trạng gì đó. Hắn chỉ gọi 1 người hầu rượu, và 1 nhạc công gảy đàn. Lại là đàn Nguyệt.

Tiếng đàn văng vẳng trong đêm trăng, còn Diệt Vô Sắc đã 1 mình ra ngoài ban công, dựa tay lên lan can mà nhìn ngắm xa xăm. Từ nơi đây nhìn ra Kim Hành Kinh, như đang ngắm nhìn 1 mô hình chằng chịt mạng lưới, những vòm cong cao vun vút trồi lên khỏi mặt đất, kết nối với nhau thành những hình thù kì quái, lấp lánh phản chiếu ánh sáng đô thị.

- Đêm trăng sáng thế này, dường như thiếu… 1 tiếng ca.

Hắn lẩm bẩm.

- Diệt đại ca - Eric bước ra ngoài ban công với hắn - Thứ lỗi nếu đệ hỏi điều này không phải, nhưng dường như… đại ca có vẻ e ngại tiểu nữ hài đi cùng Cầm Dạ Nguyệt?

2 tháng nay, ra sau núi tịnh tu, dường như cũng là để không phải gặp Cầm Dạ Nguyệt và cô bé đi theo. Vừa hạ cánh xuống Kim Hành Kinh, Diệt Vô Sắc cũng ngay lập tức tránh mặt.

- Aaaaa… - Diệt Vô Sắc quay đầu lại, thở dài 1 tiếng - Cũng chẳng biết vì sao nữa. Đời ta bao nhiêu phụ nữ đều đã chinh phục, chẳng lẽ lại e sợ 1 cô bé hay sao? Vậy mà… chẳng hiểu sao ta sợ tiếng hát ấy, bài hát ấy… Tiểu đệ, chẳng giấu gì đệ, cái hôm ta nằm ngất trong rừng mà đệ cứu được, cũng là sau khi nghe bài hát của tiểu nữ hài ấy.

- Kì thực hiện tượng này cũng không hiếm gặp. Có thể cơ địa đại ca không hợp với loại giai điệu ấy. Mỗi người thường bị ảnh hưởng bởi 1 nhịp điệu khác nhau mà.

- Ừm… có lẽ vậy.

- Đồ tôn chớ xàm ngôn. Diệt Đương gia bản lĩnh cao cường là vậy, chẳng lẽ chỉ vì chút nhịp điệu ca từ mà chóng mặt buồn nôn hay sao?

- !!!!!

Cả Diệt Vô Sắc và Eric đều giật mình nhảy lùi về phía sau.

Chẳng biết từ bao giờ, ngồi vắt vẻo trên lan can đã là 1 người. Kẻ này ăn mặc chắp vá chẳng biết là thời trang Bắc Hà pha trộn qua bao nhiêu thập niên, nửa kim nửa cổ, đều là đồ đắt tiền nhưng không biết phối, như muốn khoe mẽ 1 cách kệch cỡm sự lố lăng của mình. Đoán chừng hắn dạo 1 vòng quanh phố quần áo, cứ thấy đồ gì đắt nhất là khoác lên mình.

- Hắc Kê? - Eric ngỡ ngàng, sau đó hắn chợt nghĩ ra điều gì - Ông gọi ai là đồ tôn?!

- Ngươi là học trò của Plea. Plea lại học từ ta. Tính ra ta là Thái sư phụ của ngươi còn gì? - Nguyễn Bạch đưa tay nhấp ngụm rượu, cất giọng lè nhè nói.