Chương 761: Đều đặn hàng ngày
Văn chắc không bao giờ ngờ được, mẹ hắn vốn rất quen thuộc với hệ thống cống ngầm này. Ít nhất là cống ngầm của 16 năm trước. Trước khi cống ngầm tràn đầy nhung nhúc những sinh vật thí nghiệm biến dị của Huỳnh Vĩ Thụy.
16 năm trước, để nghiên cứu thứ Trận Pháp kiềm tỏa Thánh Nữ, Bích Thanh đã từng nhiều lần khảo sát nơi này. Trận Pháp của cống ngầm là loại Trận Pháp siêu phức tạp, do đích thân Bắc Hoàng đời thứ 28, cũng là ông nội của Tiên Hoàng Hà Minh Thiên tạo dựng. Vương Hiến Đế đã tỉ mỉ cho người xây dựng không sai biệt 1 ly. Với thiên tư năm đó của Bích Thanh, nghiên cứu Trận Pháp này cũng không tới nỗi quá khó khăn. Người ta vẫn nói, thế mạnh của Tâm Linh Sư là có thể đặt bản thân mình vào vị trí của đối tượng để tái hiện lại cách họ suy nghĩ, Bắc Hoàng đời thứ 28 tính ra cũng có họ hàng với chị, khoảng cách lại càng gần gũi.
Những kí ức năm đó lại hiện về rõ mồn một trong mắt chị. 1 đứa trẻ lăng xăng chạy lại bán cho chị bản đồ, chị nhẹ nhàng từ chối. Mê cung dưới cống ngầm nói không ngoa đã nằm gọn trong não chị. Kể cả khi 16 năm đã trôi qua, kể cả việc đám vô gia cư, Người Thú và những thí nghiệm đột biến đã chiếm đóng nơi này. Đám ấy cư ngụ ở đâu, chiếm đóng chỗ nào, thậm chí những tuyến đường nào đang bị mắc kẹt, tuyến nào ngập nước, chị đều có thể hình dung ra. Bởi lẽ, tất cả đều phải tuân theo quy luật của Trận Pháp.
Chị vừa đi vừa suy nghĩ. Liệu có phương thức nào có thể di chuyển tới Long Thành mà không bị Giám Sát Hội phát giác. Những năm qua chị hằng mong sống 1 cuộc sống yên bình đạm bạc, những mối giao lưu quen biết của chị hầu hết đều là tầng lớp bình dân, và chị thật sự thoải mái vui vẻ với họ. Những kẻ có “vai vế” duy nhất mà chị biết, chỉ có Vương Minh Quang và Cầm Dạ Nguyệt, cả 2 đều đã rời Hải Thành. Chị không tài lanh như Nguyễn Bạch, nếu là hắn, dù trong bất kì hoàn cảnh này, cũng sẽ nghĩ ra 8 tỉ 120 triệu kế hoạch để đào thoát.
Hiện giờ, đừng nói đến Giám Sát Hội vốn quan liêu và kém hiệu quả, không khéo Ám Hành Quân Đoàn cũng đã chẳng rõ địch ta. So với Giám Sát Hội ngông nghênh ngoài ánh sáng, Ám Hành Quân Đoàn lại khó đề phòng hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì vậy, chị ẩn mình kín kẽ nhất có thể dưới cống ngầm, không làm ra bất kì hành động nào lỗ mãng. Dò dẫm 1 hồi, cuối cùng cũng đã tới được khu chợ.
Gian nhà hẹp trong chợ nơi Cầm Dạ Nguyệt từng sinh sống. Định Chế phủ kín khắp 4 xung quanh. Gian nhà ấy có lối thông với cống ngầm. Nói là gian nhà nhỏ, kì thực chỉ có lối vào là nhỏ. Phía bên trong cũng đủ rộng rãi tiện nghi, ấy thế mà năm đó chị cũng phải thuyết phục tới gãy lưỡi thì con bé mới chịu.
- Cô Bích Thanh ạ? Cô làm tôi hú hồn.
Trong nhà giờ chỉ còn lại bà vú già đã nuôi dưỡng Dạ Nguyệt từ nhỏ. Lúc cô nàng còn ở Hải Thành, cũng là bà vú chăm sóc cô trong căn nhà này. Ngày Thánh Nữ dỡ bung xiềng xích mà bước ra thế giới, bà vú sụt sùi chia tay cô, rồi ở lại nơi này.
- Mấy hôm nay quan binh sục sạo khắp nơi, tôi chỉ lo cô gặp chuyện không hay. Cô đã ăn gì chưa, để tôi nấu cho.
Bích Thanh phì cười.
- Bà ơi bà, con đã ở đây, thì phải nấu cho bà ăn mới phải phép chứ? Nhưng giờ con không tiện ra ngoài, vẫn phải phiền bà đi chợ giúp con rồi ạ.
- Ôi dào, ngày nào tôi chả ra chợ. Trời vẫn thương cho cái thân già này được khỏe mạnh lắm. Ấy, đừng có đưa tiền, cái cô này buồn cười nhỉ, cô với tôi có khác gì gia đình đâu, sao lại khách sáo thế? 1 mình tôi nuôi cái Nguyệt khôn lớn suốt 11 năm trời, cô đừng coi thường bà vú già này nhé!
- Dạ vâng, vậy phiền bà thêm chuyện này được không ạ? Bà tìm 1 đứa Chân Nhỏ dẫn về đây con hỏi chuyện có được không bà?
Bà vú của Cầm Dạ Nguyệt từng là 1 gia nô ở Hoàng Thành, được đích thân Tiên Đế giao phó chăm sóc Thánh Nữ. Nhiệm vụ của Tiên Đế đối với bà chỉ đơn giản là chăm sóc cho tốt Cầm Dạ Nguyệt mà thôi, những thứ như gián điệp, giám sát, hay gì gì đó, ngài không hề bắt ép bà. Ai làm việc nấy, 1 bà vú chỉ nên tập trung làm tốt nhất công việc vú em, quan điểm của Vương Lập Đế là như vậy.
Tuy vậy, trưởng thành trong Đế Vương Cung, bản lĩnh của bà vú cũng không thể xem thường. Những bàn chân nhỏ vì sự hành động gắt gao của quan binh (theo thói quen bà vẫn gọi vậy) mà im hơi lặng tiếng tới mức dường như không tồn tại nữa. Ấy thế mà chỉ sau 3 ngày, bà vẫn dắt được 1 đứa nhóc mang về nhà. Đứa trẻ chẳng có vẻ gì là bị ép buộc, thậm chí còn rất quấn lấy bà cứ như bà nội của mình.
Thằng bé có vẻ không biết Bích Thanh, nên chắc nó không phải người hay đi mua cơm. Mấy đứa mua cơm thường biết mặt chị và Văn. Bích Thanh dỗ nó bằng 1 bữa cơm ngon rụng rời, khiến thằng bé chỉ muốn òa khóc lao tới nhận chị làm mẹ mình.
Cơm vào thì lời ra. Tình hình của Những bàn chân nhỏ cũng được nó kể ra rất rành mạch.
Đại khái câu chuyện, là Những con hổ vùng Sa Li Khan đã nổi dậy thành công, đạp đổ quyền kiểm soát Quận 2 của John Pan. Thủ lĩnh của chúng mất tích, nhưng cũng đem theo đó số lượng Bit đen khổng lồ của tòa Hắc Tháp. Minh, Hùng và Vinh, 3 đứa “Tam Đầu Long” của tổ chức đã lên tàu đi tới Sa Li Khan theo lời mời của 1 vị đại ca nào đó, đồng thời Vinh Mũi Chó cũng tiên liệu như thần, sớm giao phó cho anh em lánh nạn thật sâu.
- Giờ Những bàn chân nhỏ chỉ còn lại Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường thôi ạ.
- Thằng Cường béo đó à? Giờ nó ở đâu?
- Dạ… Vẫn đang đi học ở trường Kình Ngư như bình thường thôi ạ?
- Không ai tới làm khó nó hay sao?
- À… Cháu nghe nói, Giám Sát Hội đã theo dõi Bất Tử Đại Nhân từ lâu rồi. Nhưng rồi họ đưa ra kết luận anh ấy… chỉ được cái mẽ thôi chứ không có tích sự gì, nên đã loại ra khỏi tầm lưu tâm rồi.
Bích Thanh phì cười. Đúng thế, trong tầm mắt của những kẻ chỉ quan tâm tới những vấn đề vĩ mô, Phùng Huyết Cường quả thực không đáng tốn thời gian.
===
Sân tập chạy trường Kình Ngư.
Phùng Huyết Cường không nhớ từ khi nào đã mất đi thành tích chạy vô cùng xuất sắc hồi Tiểu học. Từ hồi chơi với Vương Thành Văn, hắn bị đút cho ăn tới khi cân nặng phi mã bất kiểm soát. Được cái, bất chấp cân nặng đã vượt quá con số 150, sức khỏe của hắn lại không bị ảnh hưởng. Đến cả các bác sĩ mỗi đợt khám sức khỏe đều kinh ngạc trước thể chất kì quái của hắn. Tim mạch ổn định, trao đổi chất ổn định, thậm chí cả vòng tuần hoàn Khí cũng không chút bị ảnh hưởng.
Thực ra trên thế giới, các Đại Năng to béo mà dựa vào lượng Khí lực dồi dào của mình để duy trì Chiến lực vốn không hiếm. Ví dụ như Trương Đại Vệ của Trúc Sơn Phái. Điều kì lạ chính là, Khí lực của Phùng Huyết Cường chẳng có chút gì đặc biệt, chỉ tương đương 1 học sinh Cao trung mức Khá mà thôi. Chỉ cần 1 tên học sinh có đôi chút thiên phú, chả cần đến mức thần đồng hay thiên tài, cũng có thể dễ dàng đè hắn ra đánh.
Quen biết với Vương Thành Văn, hắn cũng đã bỏ đi ảo tưởng được trở thành Cường giả từ lâu rồi. Không còn là tài năng môn Điền Kinh như ngày xưa, nhưng các môn đối kháng hắn vẫn tỏ rõ những ưu thế vượt trội. Đừng nói Khí lực nhiều hay ít, động năng là lấy nửa khối lượng nhân với bình phương vận tốc, lại thêm thể hình to béo tạo ra lợi thế về chiều cao, có trọng lực kéo xuống, hắn chỉ cần sử dụng Trọng Chưởng và Trọng Quyền là có thể đánh gục rất nhiều đối thủ. Đương nhiên, khi gặp đối có hình thể to lớn ngang mình, hắn mất hoàn toàn lợi thế, và lộ rõ trình độ.
Dù sao thì, giống như thời Tiểu học, Phùng Huyết Cường vẫn giữ thói quen chạy bộ ngoài sân tập. Đều đặn hàng ngày.