Chương 760: Chúc may mắn
Ngày hôm đó, 2 vị Hoàng tử lặng lẽ rời khỏi Thủy Hành Kinh, hướng về vùng Tứ Vân Sơn. Họ không biết rằng, có 1 thiếu nữ 16 tuổi đã lén theo chân họ.
Ngày Bích Thanh rời khỏi Thủy Hành Kinh để ngắm nhìn thế giới, chị cũng bằng tuổi thằng Văn bây giờ. Cuộc hành trình ấy đã thay đổi chị quá nhiều, nhưng chị chưa bao giờ vì quyết định ngày hôm ấy mà hối hận. Đó cũng là lí do chị không cản Văn rời nhà. Đã tới lúc nó tự ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt của nó.
Thế giới này có hiền hòa và tốt đẹp như những gì chị từng kể với nó hồi bé hay không? Với những gì chị từng chứng kiến trong đại chiến năm ấy, hẳn là không. Ngược lại mới đúng, thế gian này là địa ngục.
Rời khỏi địa ngục ấy, trái tim cô thiếu nữ năm nào đã trở nên lạnh giá. Chỉ tới khi nụ cười ngây ngô của 1 tên phế vật sưởi ấm nơi lạnh lẽo ấy…
Đột nhiên, ngọn lửa ấm áp từ sâu thẳm nơi xa xôi ấy bỗng vụt tắt!
Đó là tối ngày 29/2 Kỉ lịch 6016, ngày diễn ra kế hoạch Dooms Day.
Chỉ là 1 cơn rùng mình, không có chút dấu hiệu rõ rệt, nhưng dường như toàn bộ Tầng Vô thức tập thể đều đang gào thét vì sự thiếu vắng của 1 vị Đế vương. Trên đỉnh Đế Vương Cung nơi Long Thành, Hoàng Long gào rú rồi lao mình vào trong hư vô. Thế giới đột ngột mất đi sự hiện diện của 1 Chí Tôn Cường giả và 1 Thủ Hộ Thú. Chỉ là 1 rung động tâm linh rất nhẹ, nhưng dường như sự liên kết của Bích Thanh và Vũ Hoành quá sâu sắc tới mức nó khiến chị có thể nhận ra những linh cảm chẳng lành.
“Sa Li Khan!”
Chẳng hiểu sao chị lại nghĩ ngay tới vùng đất đó. Thằng Văn đang ở nơi đó. Chị rút điện thoại gọi cho nó.
“Đừng tới… Ngã Ba Lớn… Xẹt… xẹt…!!!”
1 giọng thều thào ghê rợn vang lên từ phía bên kia, thoạt nghe những tưởng là giọng thằng Văn, nhưng ma quái và kinh tởm đến tận tâm can, khiến chị hãi hùng đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất.
Choangggggg!!!!!!
Tiếng động đột ngột vang lên phía sau lưng khiến chị giật mình quay người. 1 kẻ mặc áo choàng đen đã đứng trong gian bếp nhà chị từ lúc nào. Hắn đeo 1 chiếc mặt nạ hình cú.
- A xin lỗi, xin lỗi, muốn trêu cô 1 chút mà thôi, cớ gì căng thẳng dữ vậy?
- Ngươi là Cú?
- Có thể thích tới thì tới, thích đi thì đi, đến cả Cầm Ma cũng không thể phát giác, ngoài tôi ra còn có thể là ai chứ?
- Ngươi muốn gì?
Bích Thanh cảnh giác nói, Linh lực đã âm thầm vận chuyển từ hư vô.
- Đã bảo cô đừng căng thẳng vậy mà? Nếu tôi muốn lấy thứ gì, chẳng lẽ tôi còn gây tiếng động cho cô biết hay sao? Thứ tôi cần, tôi đã lấy rồi. Chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận ra ư?
- Ý mi là…
- Sau khi gỡ bỏ phong ấn ở Hải Thành, xem ra Linh lực của cô cũng bị ảnh hưởng không nhẹ nhỉ? Chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận ra sao?
Uỳnhhhhhh!!!!! Húuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!
Linh lực đột nhiên nổi lên như bão tố. Man Khải Ca Nương xuất hiện với tiếng hút hét rùng rợn tâm hồn.
Bích Thanh 2 mắt trợn trừng, tóc xõa bay phần phật, mở miệng quát lớn:
- Nó ở đâu? Văn ở đâu??!!!!
Đối mặt với sự phẫn nộ ấy, Cú chỉ cười khành khạch.
- Đã xa tầm với của cô rồi. Nhưng đâu phải không có cách để tìm về chứ? Tới Long Thành, biết đâu cô sẽ tìm được Vương Thành Văn yêu dấu của mình? Tôi chỉ tới với thiện ý mà thôi, nhắc cô cẩn thận 1 chút.
Phụt!!!
Đèn trong nhà vụt tắt. Bên ngoài, từng luồng đèn pha sáng rực đột nhiên chiếu khắp nơi, kèm với tiếng huyên náo xôn xao cả về âm thanh vật lý lẫn tâm linh.
Tiếng thì thầm của Cú vang lên bên tai chị, rồi tan biến vào hư vô.
===
“Xông thẳng vào hay sao?”
“Đừng chủ quan, đối phương là Cầm Ma Hoàng Bích Thanh!”
“Ném lựu đạn vào mở đường?”
“Ngài Thụy An muốn mang ả về lành lặn”
“Tình báo nói còn 1 tên thiếu niên trong nhà cơ mà?”
“Đã mất tích rồi, cứ tập trung vào con mụ Cầm Ma trước.”
Đám bên ngoài có trình độ không hề thấp. Trong đó có những Tâm Linh Sư cấp độ khá cao. Nhưng chính vì sự chủ quan đần độn khi quá tự tin vào trình độ của mình, chúng lại nghênh ngang giao tiếp với nhau trong tầng 8 Vô thức. Những tưởng đây là hình thức giao tiếp bảo mật và cao cấp hơn nhiều so với sử dụng bộ đàm, nhưng chẳng ngờ đây lại là lý do khiến Bích Thanh có thể “bắt” được cuộc chuyện trò của chúng.
Cũng cần nói, nhờ sự xuất hiện của Cú, và việc gọi ra Linh Thể tầng 13, chị mới có sự đề phòng tới vùng không gian xung quanh mình, mới để ý được cuộc trò chuyện này.
Là lính của Vương Thụy An. Chúng có khẩu âm Hải Thành. Xem ra lão già Vương Thụy An và Giám Sát Hội của lão đã để mắt tới mẹ con chị không phải trong 1 sớm 1 chiều. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có điều, chị đang lo ngại thứ đáng sợ hơn.
Có vẻ như, Vũ Hoành đã thật sự gặp chuyện.
Đây là tình huống duy nhất có thể khiến cho Vương Thụy An hành động.
Với tình trạng hiện tại của mình, Bích Thanh khá tự tin có thể quét sạch đám bên ngoài, nhưng như vậy chỉ dẫn phát thêm nhiều sự leo thang căng thẳng. Giám Sát Hội có nguồn lực khổng lồ, và Ám Hành Quân Đoàn chưa chắc đã dám can thiệp. Hiểu biết tính cách của Vương Thụy An, vào thời điểm này, có lẽ lão cũng đã đồng thời triệt tiêu quyền lực của những người đồng tộc, bao gồm Vương Tuyết Trinh.
Thật may mắn vì thằng Văn đã sớm rời khỏi Hải Thành, và nếu may mắn hơn, có thể tới được Bắc Hà lánh nạn. Hay đúng hơn, là Nguyễn Bạch đã lường trước viễn cảnh này? Không, chị lập tức phủ định. Đây đúng là cái cớ để Nguyễn Bạch đem ra thuyết phục chị để mang Văn đi, nhưng chắc chắn hắn ta có mục đích riêng của mình. Mặc kệ, ít ra thì kết quả mà hắn mang lại, vô tình hay cố ý, đều giúp ích cho chị rất nhiều.
“Mình phải tới Long Thành.” Chị nghĩ. Vũ Hoành không chết dễ dàng như vậy được. “Nếu hắn chết, mình phải là người đầu tiên tìm thấy linh hồn hắn trong các tầng Vô thức. Hắn sẽ trở lại. Nhưng mình phải tới Long Thành. Văn ở đó. Vương Thành Văn của mẹ ở đó. Mẹ không thể để con cô đơn nữa…”
Chị chạy lên chỗ thang máy, vốn thường ngày được sử dụng để đưa đồ ăn lên tầng. Chị bấm 1 loạt các tầng như 1 loại mật mã, là thứ Quang đã để lại cho chị vào ngày hắn rời đi.
Căn nhà này từng là trụ sở của Hắc Long. Đương nhiên nó phải có lối thoát hiểm vào lúc cần thiết.
Thang máy đi xuống thật sâu dưới lòng đất, đưa chị vào cống ngầm.