Chương 753: Toan tính
Khi Thanh Phong và Hắc Tu trở lại trảng rừng trống, trời đã xế chiều. Bạch Tu nhác nhìn thấy Hắc Tu trở lại, đã mừng rỡ lao tới.
- Hắc Tu! Hắc Tu! Ta tưởng mi chết rục xương trong rừng rồi chứ? Mi biết 3 ngày qua ta đã diễn hóa ra được bao nhiêu thế cờ tuyệt diệu trong đầu, chỉ chờ mi về để thi triển hay không? Vào! Vào đây! Đấu tiếp, đấu tiếp!
2 lão già đồng hành với nhau đã gần hết cuộc đời, thấy bạn từ hiểm cảnh trở về, chẳng rõ Bạch Tu vui mừng khi thấy đồng bạn còn sống sót, hay là vì lão sắp được cứu khỏi U Linh Trúc Lâm, hay chỉ vì ván cờ sẽ được tiếp diễn. Chắc là lí do cuối cùng.
- 3 ngày? Ta đi đã được 3 ngày rồi? - Hắc Tu ngỡ ngàng hỏi.
- Chứ còn sao nữa? Mau mau, tiếp ván cờ, tới lượt ta đánh…
- Đừng có nói láo! - Hắc Tu quát lớn - Rõ ràng lượt tới là của ta.
2 lão già cứ thế xì xà xì xồ kéo nhau ngồi xuống 1 góc, vạch bàn cờ trên nền đất, chẳng ai bận tâm Hắc Tu đã chứng kiến những gì trong Trúc Lâm, hay vì sao lão mới đuổi theo Thanh Phong áng chừng mới có 1 đêm mà đã qua 3 ngày. Đối với 2 lão, ván cờ dang dở còn đáng quý hơn hết thảy.
Để trơ lại đó Thanh Phong giữa trảng đất trống, chẳng ai bảo hắn phải làm gì. Hắn cũng không có gì để làm. Vậy thì lại không làm gì nữa. Hắn ngồi xuống đất, mắt lại mơ màng trong những suy tưởng chẳng ai hiểu thấu. Hắn đã luôn như vậy và vẫn sẽ mãi như vậy, trừ phi thực tại có thứ gì đó kéo hắn trở về.
- Argghhhhhh!!!!!!!!!
“Thứ gì đó” đã xuất hiện trong thực tại, khiến kẻ mơ màng như Phong cũng giật mình quay đầu. Ấy là tiếng thét của Vân phát ra từ phía cửa hang động.
Suốt 3 ngày bị sự cám dỗ của đồng tiền vẫy gọi, Vân đã trải qua hàng trăm lần thử và sai. Sức tập trung đáng nể này chỉ bộc phát trong hiểm cảnh ngặt nghèo, mà đối với Vân là áp lực của món hời đang lơ lửng trước mũi, ngửi thấy được mà không hốc được.
Tóc tai bù xù, gương mặt hốc hác, 2 hốc mắt sâu hoắm thâm quầng, khắp người đầy mùi dược liệu nồng quánh, cô bước ra khỏi cửa hang động với ánh nhìn lom lom như muốn đoạt mạng người khác.
- Gần được rồi, gần được rồi… Mà cớ sao lại chưa thể đột phá? Đừng nói là phương pháp sản xuất đại trà, mà phương pháp siêu khó còn chẳng thể cho ra kết quả khả quan. Acid, Bazơ, kết tủa… ta sắp đạt tới Chân lí rồi mà… - Rồi cô đột ngột ngửa cổ lên trời hét lớn - Ta sắp đạt tới Chân lí rồi mà?!!!!!!!!!!
“Chân lí” của Nguyễn Hồng Vân, hóa ra chẳng phải thứ gì cao siêu, chỉ đơn giản là cách để kiếm ra tiền.
- Xèeeeeeeeeee!!!!!
Bất chợt, tiếng rắn kêu vang lên. Sau đó là tiếng rắc rắc xì xèo giòn vang phát ra từ phía xa. Từ nơi đây nhìn tới, Trúc Lâm dường như phát ra ánh sáng đỏ lừ.
Tới khi hàng trúc phân cách trảng rừng bị đè gãy rạp, hiện ra 1 cái đầu rắn khổng lồ màu đỏ quạch. Trên người nó có 2 người đang cưỡi.
- Ta tự dưng ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm như vậy, té ra trong trúc lâm lại có 1 nơi luyện dược hay sao?
Người vừa cất lên tiếng nói, cũng đồng thời nhảy xuống mặt đất, dáng diệu nhẹ nhàng khoan thai, chính là Elexa.
- Ngự Xà Vương?!
Hắc Tu Song Lão cũng dừng ngang ván cờ (cả 2 lão đều chẳng ai bảo ai len lén bôi xóa đi 1 vài quân), bật dậy, nhìn kẻ mới tới lòng đầy cảnh giác. 24 năm trước, Elexa cũng có tham chiến trong Vu Linh Đại Chiến, dù không phải hết tâm hết sức, chỉ là hóng hớt chuyện vui mà thôi, nhưng Chiến lực ông ta thể hiện ra năm đó khiến bất kì ai cũng phải dè chừng. Người ta vẫn nói “lai giả bất thiện”, đang yên đang lành lại có 1 Siêu Cường giả tìm tới nơi đây, là ý ra làm sao?
- Ồ? Các ông biết ta à? - Elexa cũng khá ngạc nhiên. Nhưng vì hiện tại số người có mặt đã hơi quá nhiều, hắn cũng kìm nén khao khát được nói của mình lại.
Hắc Tu Song Lão vẫn căng thẳng quan sát hắn. Hai lão cũng đang cân nhắc không biết nên nói những gì, dò hỏi đối phương ra làm sao.
- Văn?
Câu nói này của Hồng Vân xua đi mọi sự căng thẳng, khi cô nhìn thấy kẻ xuống đất sau Elexa không ai khác ngoài Vương Thành Văn.
===
Đã hết thời hạn 3 ngày mà Elexa giao ước, hắn cảm thấy cũng không còn nhiều thứ để chỉ điểm cho Văn, vì vậy quyết định đưa thằng này trở về với Trương Đại Vệ. Nhưng lối cũ băng qua Thịnh Hỏa Lâm lại khá xa, mà giữa trưa khu rừng rất nóng bức, vốn khiến Người Bướm như Elexa không hề thoải mái. Bọn họ ưa thích nhiệt độ mát mẻ hoặc lạnh lẽo hơn so với con người, nếu khí hậu quá nóng, họ sẽ phải dùng cánh bung ra những hạt phấn để điều hòa nhiệt độ.
Thế là, nhân tiện có thú cưỡi Phần Thiên Xích Huyết Mãng, Elexa lại nảy nòi ra ý tưởng băng qua U Linh Trúc Lâm mà trở về.
U Linh Trúc Lâm và Thịnh Hỏa Lâm đều là những mảng rừng ôm trọn 2 phía của ngọn núi, và nơi ở của Elexa rất gần với vị trí trung gian giao thoa 2 cánh rừng này. So với Thịnh Hỏa Lâm nóng bức như lò hơi, U Linh Trúc Lâm kể cả giữa trưa cũng mát mẻ như ngồi điều hòa. Có Phần Thiên Xích Huyết Mãng phát ra khí nóng Chí Cương Chí Dương, chẳng có oán hồn nào dám tới gần. Chỉ có điều, con rắn 500 năm tuổi này thân hình to lớn, lại có vẻ khá căm ghét những cây trúc u hàn ẩn khuất u linh này, nên trườn tới đâu, nó phá tan hoang tới đó, làm cho rất nhiều u linh sau hôm nay phải càng ai oán hơn vì mất nhà để ở.
Đang ung dung băng qua rừng trúc trên lưng rắn, Elexa bất chợt ngửi thấy mùi dược liệu bốc lên đâu đây. Hắn đam mê Tiên Đạo, đương nhiên chẳng thể thờ ơ với lĩnh vực Luyện Đan. Là thành viên cao cấp của Liệp Thú Hội, chế luyện thuốc trị thương cho Hung Thú cũng là 1 phần không thể thiếu.
===
Chiều tối hôm đó, 2 đoàn người nhóm lửa trại liên hoan vô cùng náo nhiệt giữa khu rừng u ám.
Con Xích Huyết Mãng dạo 1 vòng trong rừng, chưa được bao lâu đã mang về rất nhiều thú rừng, cây trái, thậm chí cả những thảo mộc để điều chế “đồ uống có cồn”. Elexa và Hắc Bạch Song Lão đều ăn chay, nhưng cũng không nỡ để 3 đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn phải kham khổ.
3 đứa nhỏ vốn đã quen biết nhau nên chẳng nói làm gì, nhưng 3 “lão già” mới tâm đầu ý hợp đến kì lạ.
Ưu điểm của Elexa chính là như vậy, vì hắn cũng là kẻ nhất tâm cầu Đạo, nên rất dễ dàng hòa hợp với những người có đam mê tương đương. Tiên và Vu trong mắt hắn chẳng hề tách biệt rõ ràng, đại chiến lại đã qua đi từ lâu. Hắn ngưỡng mộ tư tưởng của Tiên Đạo, nhưng không vì thế mà chê bai Vu Đạo. Hắn có những điểm không hài lòng với phiên bản hiện đại của trường phái này, khi sử dụng nhiều tới xác thịt Hung thú, vốn trái ngược với quan điểm của Liệp Thú Hội. Nhưng cũng chỉ tới vậy, nếu cứ thấy ai giết hại Hung Thú cũng tỏ ra đối nghịch, hẳn Liệp Thú Hội đã thù hận cả thế giới.
Nhìn chung, cả Elexa lẫn 2 lão già đều có những kiến thức rất sâu xa về Sinh học, về cơ thể của cả Hung thú lẫn con người. Họ bàn luận về rất nhiều các đề tài Y Sinh, không phải theo cách diễn giải khoa học khô cứng của Đại Nam, mà mềm mại hơn, khơi mở hơn, thiên về lối tư duy kinh nghiệm của Bắc Hà.
- Anh Elexa đó nói nhiều thật đấy - Vân nhận xét - Tôi cứ tưởng anh Aleph đã là kẻ nói nhiều rồi cơ.
- Aleph là ai? - Văn hỏi.
- Anh trai sinh đôi của anh ta. Tôi từng gặp anh ta đôi lần ở Tiên Đô Arya. Cũng khá dễ chịu, nhưng anh ta là người lịch duyệt trong xã hội loài người cũng nhiều, nên có hơi… trần tục. Trong đầu anh ta cũng có đôi chút những toan tính, chứ không thuần phác và hồn nhiên như anh Elexa đâu. À, lại nói tới toan tính - Vân quay đầu lại - Tôi muốn hỏi ý kiến cậu 1 chút.
- Sao? - Văn trả lời. Cũng đã 1 thời gian rồi cô bạn này mới tìm tới hắn nhờ “tư vấn”.
- Kẻ toan tính nhất trên cuộc đời này chắc chắn là cậu rồi. Tôi đang có 1 dự định, nhưng lại có đôi chút khúc mắc.