Chương 750: Khốc tiếu vô thường
- Tiền bối thua rồi.
- Á! Không tính, không tính!
Nước đi vào điểm Thiên Nguyên ban nãy chỉ là Hắc Tu trong cơn xúc động muốn tái hiện lại Vu Linh Đại Chiến mà thôi. Đúng như lão nói, trên đời này ngoại trừ Vương Lập Đế ra, còn ai dám đi 1 nước đi xấc xược mà hung hiểm tới vậy? Mất 1 nước đi vào điểm Thiên Nguyên, là hở sườn ra cho đối thủ công kích, hình cờ đang từ thế giằng co dữ dội chẳng mấy chốc đã tan rã kiệt quệ.
- Tiểu tử, mi cũng khá đấy, lại ván khác, lại ván khác!
- Suỵt! - Nguyễn Thanh Phong bất chợt đưa ngón tay lên miệng - Tiền bối, có nghe thấy tiếng gì không?
- Hả? Ta không…
Hắc Tu vểnh tai lắng nghe. Bốn bề vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Nhưng nhìn thần sắc ngưng trọng của Thanh Phong, lão không khỏi không đề phòng.
- Tiếng khóc… - Hắn nói - Từ đâu đó vọng tới.
Và rồi, bất thình lình, Thanh Phong bật người đứng dậy, tay phải che ô, phăm phăm lao thẳng về ngã rẽ bên phải.
“Lại nữa hả?”, Hắc Tu méo mặt. Lại chơi đuổi bắt với thằng oắt này nữa sao? Nhưng phải cay đắng thừa nhận 1 điều là nó có vẻ còn thông thuộc khu rừng này hơn cả mình, mình không theo chân nó thì cũng lạc lối giữa ngã ba xa lạ này. Hơn nữa… hiếm lắm mới tìm được 1 người biết chơi cờ, phải bí mật giữ lại làm đối thủ để nghiền ngẫm các thế cờ, để chơi trên cơ Bạch Tu mới được.
Vậy là Hắc Tu lại chạy theo Thanh Phong.
Lần này không còn khó nhọc như trước. Không gian không còn bóp méo vặn vẹo. Lão chỉ đơn thuần đuổi theo sau Thanh Phong, duy trì 1 khoảng cách cố định. Thằng nhóc cũng không chạy nhanh, chỉ đi bộ nhanh hơn bình thường đôi chút, vừa đi vừa vểnh tai lắng nghe. Hắc Tu cũng không lên tiếng.
Đi được 1 chốc, trời đã hửng sáng. Mặt trời còn chưa xuất hiện. Sương sớm bắt đầu len lỏi tràn lên từ mặt đất. Sương không quá dày, nhưng vẫn khiến trúc lâm thêm phần ma quái.
Nguyễn Thanh Phong không nhanh không chậm, vẫn chẳng chút nao núng tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, họ đã… trở lại ngã ba. Lần này, lấy bụi trúc lớn làm chuẩn, họ đã trở về bằng chính con đường đã đi, tức là ngã rẽ bên phải của bụi trúc.
“A, chết tiệt”, Hắc Tu chửi thầm. Nếu trở lại ngã ba từ đường bên tay trái, lão còn có thể suy đoán mình vừa đi đúng 1 vòng. Nhưng nếu nãy giờ chỉ đi tới, lại trở về đúng lối mình đã đi, chỉ có thể là trò quỷ quái của khu rừng. Dân gian kể rất nhiều câu chuyện rùng rợn về hiện tượng “Quỷ đưa đường”, dù rằng khoa học hiện đại đã chứng minh rằng trong rừng rậm, do độ dài ngắn của bước chân không đều nhau, nên rốt cuộc chúng ta sẽ đi 1 đường vòng. Nhưng dân Bắc Hà vốn không quá tin vào thứ Khoa học bịp bợm của Đại Nam. Ví dụ như tình huống này, liệu có Khoa học nào có thể giải thích được?
Nguyễn Thanh Phong cũng đứng yên tại chỗ. Mắt hắn nhìn lom lom bụi trúc, tai vẫn dỏng lên lắng nghe.
- Tiền bối, ngài có nghe thấy…
- Tiếng khóc sao? Chưa hề nghe thấy…
- Không, là tiếng cười. Lần này là tiếng cười.
Nói rồi, Thanh Phong lại cầm ô lao phăm phăm về phía con đường bên trái.
Hắc Tu thật sự muốn lao tới túm quần thằng này năn nỉ “hay thôi mình quay về đi ông cháu ơi”, nhưng giờ đường về ở phương nào, chính lão cũng không chắc.
Chẳng còn cách nào khác, Hắc Tu lại theo Phong đi tiếp con đường. Lần này con đường dài hơn trước. Lão theo Phong dẫn lối tới hết 1 canh giờ, ban mai chẳng những không ló rạng, mà sương mù lại ngày càng dày đặc. Cuối cùng, như Hắc Tu đã lo ngại, họ lại gặp ngã ba.
Vẫn là bụi trúc khổng lồ sừng sững nơi đó, ẩn khuất sau màn sương. Lần này, họ lại đi tới nơi đây từ con đường đầu tiên, đối diện với bụi trúc.
- Chết tiệt!
Hắc Tu sớm đã mất kiên nhẫn. Nếu tình huống này còn lặp lại vài lần nữa, chắc chắn lão sẽ phát điên.
“Chẳng thà tao chặt phăng bụi trúc khốn nạn này đi!”
Lão phăm phăm bước tới trước. Nếu đằng nào cũng táng thân nơi yêu ma quỷ quái này, lão thà làm ra hành động huy hoàng còn hơn tuyệt vọng chờ chết. Nguyễn Thanh Phong lơ ngơ phải mất 1 lúc lâu mới nhận ra người đồng hành đang muốn làm gì, có kịp cản lão cũng đã muộn. Đối diện với bụi trúc, Vu Thuật cuồn cuộn bốc lên, nhiều năm công phu dù mai một ít nhiều, vẫn chưa đến nỗi hữu danh vô thực. Xú Khí và Tử Khí tuôn tràn trên lòng bàn tay, lão giơ chưởng 1 vỗ vỗ xuống bụi trúc.
!!!!!
Đúng lúc ấy, từ trong bụi trúc, 1 cánh tay trắng bệch trương phình như xác chết trôi đột ngột thò ra, năm ngón tay dài lêu nghêu lộ từng mảng xương thịt nham nhở bóp chặt lấy cánh tay lão. Từ bên dưới, vô số cánh tay cũng thò ra chộp lấy 2 chân lão. Lão bị kéo ngã xuống mặt đất. Lão cố vùng vẫy, nhưng những cánh tay đã ghì chặt lấy cơ thể lão, xềnh xệch kéo lão vào bên trong bụi trúc.
===
- Tiền bối! Tiền bối!!!!
- !!!!!!!
Giật mình choàng tỉnh, Hắc Tu những tưởng đã chui qua Quỷ Môn Quan. Người lão ướt sũng mồ hôi lạnh.
Trời đã sáng. Họ vẫn đang ngồi đối diện nhau dưới tán ô. Ván cờ vẫn còn dở dang. Lão đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nhưng cớ sao giấc mộng vừa rồi lại chân thật tới đáng sợ như vậy? Trên cánh tay lão vẫn còn cảm giác lành lạnh, trơn ướt, nhầy nhầy của bàn tay ma quỷ kia bám lên. Cảm giác ấy khiến lão rợn người.
- Giấc mộng vừa rồi… ngươi nghe thấy tiếng khóc, ngươi dẫn ta đi lối bên phải… sau đó lại trở lại nơi đây… ngươi bảo nghe thấy tiếng cười… rồi lại dẫn ta đi lối bên trái… rồi chúng ta lại quay lại…
Hắc Tu vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng, lời lão nói cũng không lưu loát, nhưng Thanh Phong vẫn nghiêm túc lắng nghe. Chẳng ai biết trong đầu tên này đang xuất hiện những suy nghĩ gì.
1 lúc sau, hắn cầm ô đứng dậy. Hắn dùng tay phải giơ cao cây ô lên trên, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn nó.
- Ta đã luôn nhìn thấy những sắc màu. Nhưng sắc màu vì sao luôn trống trải? Từ khi được tấu chung 1 bản hợp tấu ấy, vì sao ta luôn khao khát những thanh âm? Ta muốn được nghe thanh âm ấy, có thanh âm đang gọi ta, ta không thể thu mình dưới tán ô được nữa…
Lẩm nhẩm những điều khó hiểu ấy, rồi bất thình lình, hắn gập ô lại.
- Ê… - Hắc Tu hoảng hốt kêu lên, dợm đứng dậy.
- Tiền bối… kệ ta… - Hắn đã giơ tay ngăn lão lại.
- U u uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngay khoảnh khắc ấy, sự hiện diện của 1 sinh vật dương thế đột ngột xuất hiện trong U Linh Trúc Lâm, đã lôi kéo vô vàn Oán Linh ùa tới. Dưới tán ô, kể cả Hắc Tu cũng nhìn thấy lờ mờ những trận gió xoáy, xoắn vặn không gian tạo ra những đường nét mờ ảo. Lão không dám tưởng tượng cảnh tượng kinh tởm ghê rợn nào mà Nguyễn Thanh Phong đang trực tiếp nhìn thấy. Đàn đàn lũ lũ những “thứ ấy” tuôn ra như ong vỡ tổ, nhắm thẳng vào phía Nguyễn Thanh Phong.
May mắn làm sao, Nguyễn Thanh Phong không phải kẻ sợ ma như đám hậu duệ Vương tộc. Đổi lại là Vương Thành Văn nếu phải đối mặt với số lượng Oán Linh ở mật độ thế này, trong bối cảnh này, hẳn đã sợ hãi tới chết ngất. Nói vậy cũng khá oan uổng cho hắn, vì kể là những Cường giả trong Tiên phái, cũng chẳng ai dám bước chân vào U Linh Trúc Lâm nếu không có Hộ Linh Tán.
Hắc Tu nín thở theo dõi. Lão không rõ Nguyễn Thanh Phong đang có dự định gì, và chuẩn bị sẵn sàng tinh thần lao tới che ô cho nó nếu có gì bất trắc xảy ra.
Chỉ thấy thằng này vẫn ung dung tự tại chẳng chút nào luống cuống. Đối diện với đàn đàn lũ lũ Oán Linh ùa tới như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn chỉ… rút ra cây bút.