Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 748: Ngã ba




Chương 748: Ngã ba

- Anh Elexa! Anh mở mắt ra đi.

Trong cơn mơ màng, Elexa nghe thấy tiếng gọi. Hắn đã vào trong Mộng bao lâu rồi nhỉ?

Khi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là 1 mô hình Tinh Mệnh Đồ nhỏ cỡ quả bóng ném đang rực sáng trong lòng bàn tay Văn. Mô hình này bao gồm 28 chòm Tinh Mệnh chầm chậm chuyển động, nhưng chuyển động của Tinh Mệnh lại không thực sự “tĩnh”, mà luôn có những dao động rất nhỏ. Đôi lúc, đồ hình ấy lại giật giật vài phát, mà trong khoảnh khắc giật ấy, các chòm Tinh Mệnh bị di chuyển đi rất xa khỏi vị trí ban đầu, nhưng sau đó lại ổn định trở lại. Quan sát kĩ hơn, đây không phải là hình ảnh của 1 Tinh Mệnh Đồ, mà là vô số các Trận Pháp đang song song tồn tại.

- Đây là ảnh chiếu còn lại sau khi “bắn phá” vô số các khả năng của Tinh Mệnh Đồ. - Văn nói - Em sử dụng vô số các hạt cát để “điền” vào các chòm sao, những hạt cát càng nhỏ li ti thì các vị trí điền càng khít, và các hạt cát không còn nơi nào để điền sẽ tiếp tục bay, tạo thành hình chiếu giống như bóng in trên nền đất vậy. Dựa theo hình chiếu đó, em chỉ cần tái dựng lại Tinh Mệnh Đồ trong thế giới thực mà thôi. Do hiện tại số lượng chòm sao quan sát được mới chỉ có 28 trong 1 hệ 60 vật thể, 32 chòm sao còn lại đang được giả định di chuyển theo quỹ đạo lí tưởng. Vì vậy mà Trận Pháp này em không dám giới hạn độ chính xác cao, chỉ mới lấy số lượng mẫu trong quãng 80%, sai số 5%. Như anh có thể thấy, biên độ dao động giữa các biến thể vẫn có thể quan sát được, và tần suất xuất hiện “dị biến” khá cao, vài giây 1 lần.

Dị biến mà hắn mô tả, hẳn là những khoảnh khắc Trận Pháp đột ngột thay đổi khác biệt hoàn toàn so với trạng thái vốn có.

Elexa lặng yên quan sát Tinh Mệnh Đồ lơ lửng trong lòng bàn tay Văn. Chỉ đơn giản là 1 mạng lưới dệt nên từ Khí lực, nhưng ẩn chứa trong đó quá nhiều bí mật của Vũ trụ. Kinh hỉ, trầm trồ, thất sắc, hay tán dương, hắn không có ý định làm những chuyện đó. Hắn có vô vàn những cảm xúc xuất hiện trong não bộ, nhưng phản ứng của hắn sẽ không giống nhân loại. Đây cũng là “tính cách” của Người Bướm.

Vừa rồi, trong quá trình trở lại thực tại từ cõi mộng, hắn đã nghĩ ra 1 ý tưởng.

- Cuộc xạ kích của các hạt vi mô à? - Hắn nói - Có lẽ vẫn có phương pháp để chú em luyện được Ngự Long Thuật.

Sau đó, Elexa giải thích cho Văn hướng tiếp cận mới mà hắn vừa hình dung ra. Tuy vậy, độ tự tin của chính hắn cũng không cao.

- Trúc Sơn Phái phải tham dự Kim Tinh Hội hàng năm. Nếu ta không nhầm, chỉ còn chưa đến 2 tháng nữa, không - Elexa vểnh tai lắng nghe tiếng rì rầm của rừng cây - Chính xác còn 6 tuần nữa mà thôi. Vậy trong 1 tháng rưỡi này, chú em cố gắng mở rộng Vòng tuần hoàn Khí theo phương pháp của Trúc Sơn Tâm Pháp càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể tăng tỉ lệ thành công lên chút nào hay chút ấy. Nhưng liệu có thể thành tựu Ngự Long Thuật ngay trước Kim Tinh Hội hay không, ta cũng không dám chắc.

===

Ngã ba.

Hắc Tu đã thám hiểm U Linh Trúc Lâm này 2 chục năm nay, cớ sao lão chưa bao giờ biết đến 1 ngã ba như vậy?

Nguyễn Thanh Phong sau 1 hồi chạy loạn đã dẫn lão tới nơi đây, 1 ngã ba. Dù rằng trong U Linh Trúc Lâm không hề có đường mòn, và mật độ trúc khá thưa thớt, nhưng nơi đây rõ ràng là ngã ba, chẳng thể có cách hình dung nào khác.

Hình bóng của Phạm Nương đã không còn xuất hiện. Giữa ngã ba này chỉ còn lại lão và Nguyễn Thanh Phong, mỗi người mang 1 chiếc ô. Không gian tịch mịch đến lạ thường. Đã đúng bán dạ. Bầu không khí chợt lành lạnh, hay do lão đang rét run trong lòng, mà toàn bộ gai ốc trên người lão đều sởn.

Trước mặt lão, chỉ cách vài bước chân, Thanh Phong đã dừng lại. Hắn đang nhìn vào bụi trúc trước mặt, 1 bụi trúc lớn chia rẽ con đường phía trước thành 2 lối, cộng với lối hắn vừa đi tới là 3.

- Lạc rồi. - Hắn đột ngột lên tiếng.

- Hả? Sao cơ? - Hắc Tu giật mình hỏi lại.


- Tiền bối, - Nguyễn Thanh Phong quay đầu lại, mặt vẫn ngây ngây ngô ngô, không phải nhân cách xã giao giả tạo, đáp trả 1 câu nói khó hiểu - Chúng ta lạc rồi.

Chẳng phải do mày chạy lung tung trong này hay sao?! Hắc Tu thực sự muốn quạu. Ta là người vào đây để cứu mi ra, ta mới là người dẫn đường để mi ra khỏi đây mới đúng, vậy mà mi lại thay ta tuyên bố là chúng ta đang lạc đường sao? Nhưng… đúng là nơi này, Hắc Tu thực sự chưa bao giờ biết tới.

Chẳng lẽ… là lạc thật sao?

Nửa đêm trong rừng trúc ma quái, giữa 1 ngã ba cũng ma quái kì dị, lại lạc lối.

Liệu chỉ quay ngược về lối ban đầu… Hắc Tu quay đầu lại, bất thình lình 1 gương mặt trắng bệch như xác chết đuối toác miệng cười xuất hiện ngay trước mắt lão!



Ấy là lão đang tưởng tượng nếu chuyện như vậy xảy ra. Hắc Tu không phải kẻ nhát gan, nhưng thú thật, giả sử là vậy, lão chắc chắn sẽ bĩnh ra quần. Thật may mắn, dưới sự bảo hộ của Âm Dương Hộ Linh Tán, trong U Linh Trúc Lâm cũng chưa xảy ra trò dọa dẫm giật gân nhau như vậy. Xung quanh 2 người, tại nơi ngã ba này, chỉ có sự tĩnh lặng đến lạnh người.

Đối với những Cường giả trong thế giới này, dù là yêu ma quỷ quái gì, thà rằng cứ xuất hiện rồi đấu 1 trận long trời lở đất, còn đỡ đáng sợ hơn những bí ẩn thần thần bí bí, nhìn như yên bình mà lại ẩn chứa vô vàn hung hiểm.

3 con đường, nếu lựa chọn sai lầm, hồn tiêu phách tán chắc đã là hiểm cảnh dễ chịu nhất. Nếu linh hồn bị mắc kẹt trong U Linh Trúc Lâm, vĩnh viễn bị giam cầm không thể siêu sinh, để rồi qua thời gian biến dị thành 1 thứ tàn hồn rơi rụng, quái thai què quặt, linh trí nửa khôn nửa đần nửa dại, ấy mới thật là ác mộng kinh hoàng.

Dựa theo vị trí chòm Đại Hùng trên bầu trời để xác định phương hướng thoát ra sao? Chuyện đâu có đơn giản như vậy? Chòm Đại Hùng đúng là luôn chỉ về hướng Bắc, về Đất tổ Rukth’Oarr, nhưng ánh sáng từ chòm sao ấy chiếu qua lớp Oán Linh dày đặc của Trúc Lâm, sớm đã bị bẻ cong. Kể cả dưới góc nhìn Khoa học Đại Nam đi nữa, thì ánh sáng bị khúc xạ cũng đồng nghĩa với việc đối với nhận thức con người, phương hướng không hề tồn tại trong Trúc Lâm.

Trong khi Hắc Tu còn đang có chút hoảng loạn, Nguyễn Thanh Phong lại chẳng để tâm quá nhiều. Không biết đi đâu, thì không đi đâu nữa. Nơi yên tĩnh như chốn này đương nhiên là nơi chốn hắn ưa thích nhất. Hắn ngồi thụp xuống đất, cắm cán ô xuống đất, rồi ngồi bó gối bên dưới tán ô. Từ khi bước vào trong rừng, vì răm rắp nghe theo lời dặn không được rời khỏi tán ô, nên hắn đã chẳng thể quan sát được khu rừng. Âm Dương Hộ Linh Tán như màng lọc che chắn mọi thứ, khiến U Linh Trúc Lâm lọt vào mắt Nguyễn Thanh Phong chỉ còn là những bóng hình nhạt nhòa như qua lớp kính dày ướt nước mưa. Đương nhiên, bằng thị lực thông thường, hắn vẫn sẽ nhìn thấy sự vật rõ ràng, vì Hộ Linh Tán không lọc đi ánh sáng nhìn thấy, nhưng những hình ảnh quang học mà hắn nhìn thấy đã mất đi rất nhiều cái “hồn”. Ngoại trừ bóng trắng ấy…

Từ khi bước vào Trúc Lâm, hắn đã không hề có bất kì cảm hứng muốn vẽ nào. Có thể chính bản thân Nguyễn Thanh Phong cũng không hề nhận ra, hắn đang bị rơi vào 1 trạng thái trống rỗng đáng báo động.