Chương 735: Bức tường ánh sáng
Ngày hôm đó, nếu có người tại thị trấn Va’stopol có nhìn về phía khu rừng, sẽ thấy được rất nhiều vệt sáng theo nhiều góc độ chiếu thẳng lên trời, rực rỡ trong nền trời nhàn nhạt của 1 ngày âm u, rồi dần mờ đi và tan biến. Sau đó, sẽ là chim chóc tán loạn bay lên, cất tiếng kêu khóc vang khắp trời.
Rừng rậm Ocellote.
Cả 1 vùng cây cối um tùm đã bị san thành bãi hoang. Đám linh cẩu chầu chực xung quanh hoặc bị chùm sáng khuếch tán ra xung quanh bắn chết, hoặc đã hoảng hốt bỏ chạy.
Kar’gan bị đẩy lùi về phía sau hơn 100m, Khí lực phân tán, lông trên 2 cánh tay cháy trụi, để lộ ra những vết thương không hề nhẹ.
“Dám dùng tay không để đỡ Minh Quang Xạ Tuyến sao?”, phía xa, Quang cũng kinh hãi. Tên Kar’gan này có lẽ chưa thể hiện ra sức chiến đấu quá áp đảo, nhưng chỉ riêng lượng Khí lực khổng lồ mà hắn tỏa ra, cách tên này dùng Khí lực để trực tiếp đối kháng với Minh Quang Xạ Tuyến, lượng Khí lực này dễ chừng đã gấp đôi, gấp ba so với hắn!
Lượng Khí lực hùng hậu như vậy chẳng nhẽ cũng là ưu thế trời ban của Dị tộc hay sao?
Đạn chỉ kịp sạc được 1 lần, món vũ khí này muốn khai hỏa lần 2 cũng phải chờ đợi, thời gian làm nóng càng lâu, uy lực bắn ra mới càng lớn. Quang tách khẩu pháo làm đôi, buông xuống, chúng rơi vào ngăn chứa của Oath, tự động bị hút về. Sau đó, 2 ngăn chứa khác lại bật ra, Quang rút từ trong đó ra 2 thanh đoản kiếm bằng kim loại, bật người nhảy xuống mặt đất.
Hắn lại lao tới đối thủ.
Kar’gan còn hơi choáng váng vì uy lực của đòn tấn công vừa rồi, nhưng nhìn thấy con mồi xông tới nạp mạng, hắn chẳng chút e sợ mà chồm người dậy.
Móng vuốt vung lên trong không trung, xen hòa với ánh kiếm, Khí lực của 2 Siêu Cường giả va chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc.
Tiềm năng của đối phương của khủng khiếp, Quang nghĩ, thật may mắn vì con quái thú này bị giam hãm trong rừng rậm Ocellote, chưa có nhiều kinh nghiệm đối chiến với Cường giả thực thụ, nên ngoài sức mạnh thể chất và lượng Khí lực mạnh mẽ tới mức vô lí, khả năng vận dụng những thứ ấy vào trong cuộc chiến lại vô cùng thô kệch và thiếu hiệu quả.
Đó là lí do mà Quang có thể chính diện đối kháng ngang hàng. Đối thủ tuy ra đòn nhanh, sức công phá mạnh, nhưng hắn lại có những tiểu xảo của võ thuật để né đi điểm mạnh, tấn công vào điểm yếu. Kar’gan lại là kẻ hữu dũng vô mưu, luôn thích đôi công sòng phẳng, hắn không ngại trúng đòn chỉ để có thể trả lại đòn.
- Hự!!!
Sau chừng vài phút giao chiến, Kar’gan đột ngột khụy xuống.
- Biết đau rồi sao?
Quang cười. Tới tận bây giờ, đòn thúc gối mang theo Ám Kình ban nãy của hắn mới phát huy hiệu quả hay sao? Sức chống chịu của dị tộc quả thực đáng sợ. Cú thúc gối ấy mang theo xảo kình của Tỏa Mạch Quyền, âm thầm cấy lực vào sâu trong cơ thể đối thủ, phá hủy các cấu trúc từ trong ra ngoài. Kar’gan ban đầu có thể ngây thơ không để tâm tới, nhưng đoán chừng từ nãy tới giờ, xảo kình đã gây ra những tổn thương không hề nhỏ lên mạn sườn trái của hắn, nhưng hắn vẫn có thể chịu đau mà giao đấu kịch liệt tới tận bây giờ.
Chớp lấy cơ hội này, Quang lách người xông vào khoảng hở, lưỡi kiếm chếch lên nhắm thẳng vào cổ họng đối thủ.
Đúng lúc này, Kar’gan cúi đầu xuống, cuồng nộ hét lên 1 tiếng.
Chỉ là 1 tiếng hét, mang theo bá khí hung bạo của loài thống trị thảo nguyên, dồn nén hàng ngàn năm thịnh nộ và căm phẫn. Quang cuống quýt thu 2 tay về, giương 2 lưỡi kiếm ra để đỡ đòn. 2 thanh kiếm rung lên bần bật, 1 phần vì tính năng vốn có được cài đặt ở chuôi kiếm, phần còn lại do uy lực từ tiếng gầm. 2 tay Quang cũng gần như tê dại. Thổ Hành Bộ chẳng giữ hắn bám trụ trên mặt đất được nữa, hắn bị thổi bay về phía sau như con diều đứt dây.
Âm Ba Công của nhân loại đã coi vào đâu chứ? Đây là Sư Tử Hống trong truyền thuyết, là tuyệt chiêu trấn áp mọi loài sinh vật chỉ bằng 1 tiếng gầm.
Khi Quang vẫn còn đang quay cuồng giữa không trung, Kar’gan đã vồ tới. Trảo phải lại chém xuống.
“Bên trái, sơ hở của hắn nằm ở bên trái”, trong lúc quay cuồng, Quang vẫn ý thức được sườn trái của đối thủ đang chịu thương tổn. Hắn tính toán quỹ đạo rơi của mình, nhắm rất chuẩn thời điểm mà vung kiếm lên đón đỡ. Kiếm của hắn bị đáng văng đi, nhưng Quang vừa kịp thuận đà xoay người, đưa tay còn lại chém thẳng về phía sườn trái của đối thủ.
Cuộc chiến này đã khiến con quái thú tiến hóa, kẻ săn mồi đã kịp thích nghi với con mồi. Cú xoay người này còn xa mới tinh tế và hoa mĩ như cách nhân loại tung cước, nhưng đã quá đủ. Bàn chân phải của Kar’gan đá tan lớp phòng ngự Khí lực của Quang, đạp thẳng vào bụng hắn, khiến trong khoảnh khắc ấy Quang chẳng còn biết đâu là thiên đường đâu là địa ngục. Hắn văng mạnh vào 1 thân cây cổ thụ, khiến cái cây ấy bật cả gốc mà đổ xuống.
- Khụ!!!!
Máu tươi ồ ạt trào ra từ miệng hắn. Xem chừng nội tạng của mình không ổn rồi, Quang nghĩ. Chỉ là… chẳng lẽ phải dùng tới “thứ đó” thật?
Chiếc thùng Oath vẫn còn 1 chiêu bài cuối cùng, chỉ cần hắn đủ hơi để thều thào ra lệnh, nó sẽ bay tới đối thủ và tự kích nổ. Bản thân Oath là 1 thiết bị được vận hành bằng lò phản ứng hạt nhân siêu nhỏ, trước khi phát nổ, nó sẽ bắn về phía Quang 1 thiết bị lá chắn có thể giúp hắn sống sót. Chỉ là… mất Oath còn chưa nói, kích hoạt 1 quả bom nguyên tử ngay đất Cận Tây đúng là chẳng hay ho gì về mặt chính trị, và còn làm tiêu tùng mọi dự định của hắn trong chuyến đi này, nhưng để giữ tính mạng mình thì còn cái giá nào không thể trả?
Tính mạng của bản thân là thiêng liêng nhất, ít ai ngờ rằng 1 kẻ mang danh phận Ám Hành Sứ Giả lại có chấp niệm ích kỉ tới vậy.
- O…oath… - Hắn thều thào.
- Dừng tay!!!!
Đúng lúc ấy, giọng của Leila cất lên thất thanh. Cô đang phóng ngựa chạy nhanh về phía này.
“Cô ngốc này, tôi đã bảo cô chạy cho thật xa cơ mà?”, Quang cay đắng nghĩ. Nếu để bảo vệ tính mạng bản thân mà đang tâm giết chết người đang lo lắng cho mình, hắn… chắc là không làm nổi. Hắn từ nhỏ đã không có được sự quan tâm đầy đủ mà mọi đứa trẻ đều nên có, hắn nhận từ mẹ mình đòn roi và huấn luyện khắc khổ nhiều hơn sự quan tâm, hắn mờ nhạt và dễ bị quên lãng. Vậy nên, với bất kì ai quan tâm tới hắn, nhớ tới sự tồn tại của hắn trên đời, hắn kì thực vô cùng cảm kích, anh Hoành, thằng Văn, chị Thanh, ông anh Itou, Bích Như… kể cả kẻ luôn chực chờ cắn trộm hắn như… Cầm Dạ Nguyệt…
Haizz, sao gần tới lúc chết lại nhớ tới con khốn đó…
Ôi cô nàng Người Bướm ngốc nghếch, cô đã quay lại đây, khéo chúng ta phải chết cùng nhau mất thôi…
Hắn thấy 5 móng vuốt sắc nhọn của Kar’gan đã bao trùm tầm mắt mình.
Đúng lúc ấy, tầm mắt của hắn đột nhiên nhòa đi vì ánh sáng bùng phát. Vô vàn những điểm sáng chẳng biết từ đâu bay lên, chẳng mấy chốc đã dệt thành 1 bức tường ánh sáng.
Là bướm, rất nhiều những con bươm bướm.