Chương 711: Gia tộc họ Phạm (Phần 2)
“Đội quân thực sự của Phạm Viết Phương không phải Phạm thị.”
Qua sự việc ấy, Linh càng thêm ý thức được điều này. Sức ảnh hưởng thực sự mà Phạm Viết Phương mang tới, là 1 khái niệm vô hình và khó kiểm soát hơn rất nhiều. Suy cho cùng, Phạm thị cũng chỉ là 1 công ty hữu hình. Đội quân đáng sợ hơn cả của Phạm Viết Phương, là vô vàn những kẻ cùng lưu của xã hội, 1 tập thể vô pháp vô thiên, được tập hợp lại chỉ bởi 1 tư tưởng.
Ngay tại Long Thành này, có lẽ cũng có thể dễ dàng tìm ra những kẻ như vậy, nếu ta thật lòng muốn tìm kiếm. Những kẻ lẩn khuất trong đám đông hèn kém đang phải dạt mình để tránh đường cho 2 con ngựa sang trọng và ngang ngược kia, những kẻ sẵn sàng trở mình thành mối đe dọa lung lay tới thành lũy 3 ngàn năm này.
Linh không muốn tìm kiếm họ, không muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của họ. Cô không muốn đứng về phía ông ngoại, không muốn đứng về phía Phạm thị, không muốn đứng về bất kì phe phái nào. Cô không tới Long Thành để chơi trò chơi chính trị. Cô muốn giúp đỡ những người thân yêu của mình. Cô muốn giúp ông ngoại.
Hay đúng hơn, là cứu rỗi ông.
Con đường ông đang đi, ván cờ ông đang chơi, cô không thể nào hiểu hết, nhưng cô tin rằng đó là 1 ván cờ hoàn mỹ tới chết người. Đó là 1 đại kết cục mà ông sắp đặt sẵn để đối phó với cả Vương tộc hùng mạnh. Nhưng chính vì nó quá hoàn mỹ, tới độ Linh có 1 dự cảm thực sự không lành. Cái giá của sự hoàn mỹ đó, cái giá của việc thách thức cả 1 Đế quốc, rất có thể chính là tính mạng của ông ngoại. Bất kể con đường ông đang đi dẫn tới đâu, nó vẫn là con đường diệt vong.
Thứ bi kịch không thể tránh khỏi vì quá hoàn mỹ ấy, ngoại trừ chính Phạm Viết Phương, chẳng ai có thể ngăn cản. Vương Vũ Hoành không thể, các vị Chí Tôn cũng không thể. Liệu Vương Thành Văn… Linh lắc đầu. Cô càng không bao giờ muốn Văn phải vướng vào câu chuyện bi đát này. Cô chỉ có thể tự dùng sức mình mà cứu rỗi Phạm Viết Phương, thay đổi ông ngoại, để ông ngoại từ bỏ con đường diệt vong ấy.
Nhưng, phải làm thế nào? Cô còn không hiểu rõ về ông. Cô còn không hiểu vì sao ông lại là Phạm Viết Phương của hiện tại, hay thứ ma lực nào đã kết nối hàng chục triệu con người lại với nhau, hay vì sao ông lại căm ghét thế giới hiện tại tới vậy.
Cô cần phải tìm về khởi nguyên của mọi chuyện, về vụ án huyết tẩy gia tộc họ Phạm cách đây hơn 100 năm, thậm chí, là bí mật của dòng họ này. Không có bằng chứng rõ ràng, cũng không phải nhờ tài suy luận sắc bén, tất cả chỉ đến từ linh cảm. Một thứ Cảm Thức Siêu Nhiên mà không 1 lý thuyết khoa học hiện tại nào có thể lý giải.
===
Cũng chính nhờ Cảm Thức Siêu Nhiên ấy, mà Linh chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại có thể nép người rất kịp thời để né tránh cuộc đụng mặt với Phạm Viết Thái, cùng người thanh niên đang song song cưỡi ngựa cùng với ông ta.
Trịnh Minh Toàn. 1 thế gia công tử cũng có chút tiếng tăm đất Long Thành. Đồng thời là bạn thân thiết từ thời cởi truồng của Phạm Viết Tuệ. Thậm chí, so với Phạm Viết Tuệ tuy có thiên phú đặc biệt về Khí nhưng lại tương đối ngây ngô ấu trĩ về mặt chính trị, Trịnh Minh Toàn lại già dặn khôn khéo trước tuổi và đặc biệt có cảm quan vô cùng nhạy bén về những vấn đề này.
Cũng bởi vậy, Trịnh Minh Toàn càng hợp cạ hơn với Phạm Viết Thái, người từ lâu hắn đã coi như cha nuôi, và ngược lại cũng vậy. Trong những năm tháng Phạm Viết Tuệ phải xa Long Thành để làm nhiệm vụ cho Vương Thụy An, Trịnh Minh Toàn rất thường xuyên ra ngoài cùng Phạm Viết Thái, cả 2 đều rất tâm đầu ý hợp mà bàn luận về nhiều đề tài, không khác gì 1 cặp cha con thực sự.
Sau sự suy tàn của Trần gia, cũng chính Phạm Viết Thái đã mở đường để Trịnh gia từng bước trở thành Tam gia thay thế khoảng trống này.
Về lý mà nói, Linh đương nhiên ngàn vạn lần không muốn đụng mặt 2 con người này trên đường, đặc biệt là trong giai đoạn này, khi ông ngoại đang bị nhốt trong nhà lao và đám người của Phạm thị thì nhởn nhơ không liên đới, thiếu điều còn mong chờ tới ngày xử tử ông ngoại để mở champaigne ăn mừng.
Không còn Phạm Viết Phương, sẽ không còn mối e ngại cuối cùng mà Vương tộc dành cho Phạm thị. 2 gia tộc này rốt cuộc sau 100 năm, lại có thể kết minh thành 1 khối hùng mạnh, cùng nhau tận hưởng tột cùng quyền lực và giàu sang. Còn trong mắt Linh, cô chỉ thấy 1 đám người vô ơn và bất hiếu, những kẻ sẵn sàng bán đứng bậc cha mẹ sinh thành đồng thời cũng là người sáng lập nên cơ đồ mà chúng đang hưởng, không chút mảy may áy náy ăn năn.
Đồng thời, không còn ông ngoại, sẽ không còn ai che chở cho mẹ con cô nữa. Vị thế của 2 mẹ con trong tập đoàn lẫn gia tộc đều là con số 0 tròn trĩnh. Phạm Phương Linh, nếu vẫn muốn nương nhờ gia tộc này, sẽ phải chấp nhận trở thành con rối chính trị, 1 món hàng cho các cuộc hôn nhân, nếu không phải Trịnh Minh Toàn, thì sẽ là 1 tên thiếu gia nào đó đến từ Vương tộc. Đương nhiên, Linh chẳng lo sợ gì viễn cảnh ấy, cùng lắm thì 2 mẹ con lại trở về Hải Thành, bỏ lại đằng sau tất cả phú quý vinh hoa, tất cả âm mưu thủ đoạn. Cô sắp sửa hoàn thành chương trình Cao trung dù chỉ mới lớp 10, và như vậy thì chẳng ngại gì việc tìm kiếm 1 công việc để 2 mẹ con có thể nương tựa qua ngày.
Cùng lắm thì… vẫn có thể xin việc phụ bếp mà nhỉ? Nghĩ tới đây, Linh tự nhiên lại đỏ mặt và tủm tỉm cười. Nếu mình không còn là 1 Đại tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa, liệu “hắn” có còn để mắt tới mình hay không? Tài bếp núc của mình những năm qua cũng tiến bộ đáng kể rồi, tiền tiết kiệm cũng không thiếu, cùng lắm thì, cũng có thể cùng cô Thanh mở riêng một quán ăn nhỏ… Sau này dư dả rồi, mình lại tranh thủ viết lách xem có thể xuất bản được hay không…
Càng nghĩ tới viễn cảnh ấy, Linh lại càng cảm thấy nhẹ nhõm. Phải rồi, âu đó mới chính là sự thanh thản mà cô hằng mong ước. Tâm trí cô như được trở về mảnh đất ấy, nơi có sóng biển vỗ rì rào, có chợ cá tanh mùi hải sản, với căn biệt thự nhỏ nhỏ xinh xinh với hàng hoa sữa, và 1 tên nhóc đần vô cảm và vô tâm… Nơi ấy đã xảy ra thật nhiều chuyện thảm khốc, nhưng cũng không phải không có những kỉ niệm thật đẹp.
Có lẽ sẽ là vậy đi, sẽ tới lúc ấy. Còn hiện tại, cô không thể bỏ rơi ông ngoại của mình.
Để tâm trí đi chơi hơi xa một chút, Linh chợt sực nhớ ra vì sao lại xuất hiện 1 luồng linh cảm khiến cô đột ngột phải náu mình như vậy. Cô nhìn 2 con người đang ngông nghênh trên yên ngựa đang đi xa dần. 1 thứ Cảm Thức Siêu Nhiên vốn từ lâu đã mơ hồ nay lại bất ngờ rõ nét. Nó không còn gây cho cô những cơn đau đầu dữ dội như ngày thơ bé, nhưng vẫn là 1 cảm giác khá khó chịu. Nhưng đồng thời, nó cho cô hiểu lý do cho sự bất an của mình.
Bằng Cảm Thức Siêu Nhiên, Linh luôn nhận ra sự tồn tại của các linh thể, lớn có nhỏ có, mạnh có yếu có, vảng vất xung quanh không gian sống của những người dương thế. Chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi, tản mát, vô định, đôi lúc lại bị lôi cuốn bởi linh lực hơi mạnh của 1 ai đó (mà người ta vẫn gọi là vong theo). Ấy là chuyện rất bình thường và không có mối nguy hại gì rõ rệt.
Nhưng… đằng sau lưng 2 con người đó…. không, chính xác hơn là sau lưng Phạm Viết Thái, số lượng Linh thể vảng vất sau lưng ông ta… ngày hôm nay… đặc biệt nhiều, nhiều tới mức đáng sợ!