Chương 701: Nhặt đá
Thịnh Hỏa Lâm, tuy là 1 cánh rừng nóng như lửa đốt quanh năm, nhưng không vì vậy mà không có sinh vật sinh sống. Ngược lại, đây lại là địa điểm trú ngụ lí tưởng của rất nhiều hung thú truyền kì.
Có 1 loài rắn lớn ưa thích quấn mình quanh thân của Phần Thiên Mộc, không ngừng hấp thụ hơi nóng của cây mà sinh trưởng. Lớp vảy của chúng cũng mang màu đỏ sậm, và gần như hòa làm 1 với thân cây. Loài rắn này có vẻ ngoài dữ tợn đáng sợ, nhưng kì thực lại rất ôn hòa, không bao giờ chủ động tấn công người. Cả cuộc đời chúng sử dụng để ngụy trang trên thân cây, không ngừng sinh trưởng tới kích thước khổng lồ. Phần Thiên Mộc càng lâu năm, con rắn quấn trên cây lại càng to lớn. Chừng nào vẫn còn nhiệt lượng tỏa ra từ Phần Thiên Mộc, con rắn vẫn còn có thể sinh tồn, bất chấp trải qua bao nhiêu thế kỉ. Loài rắn ấy được gọi là Phần Thiên Xích Huyết Mãng.
Dù không chủ động tấn công người, nhưng nếu chủ động để Phần Thiên Xích Huyết Mãng, nọc của chúng sẽ truyền vào cơ thể như dung nham thiêu đốt, kẻ có tu vi thấp kém thậm chí có thể bốc cháy ngùn ngụt mà chết. Bù lại, đây lại là tài nguyên tu luyện quý hiếm của 1 số Tu giả đi theo những trường phái đặc thù. Nếu được chế luyện bởi 1 Luyện Dược Tông Sư, nọc rắn cũng có thể trở thành nguyên liệu cho những đan dược cao cấp.
Có giá trị cao là vậy, nhưng tìm kiếm được Phần Thiên Xích Huyết Mãng lại vô cùng khó khăn. Chúng ngụy trang quá hoàn hảo trên Phần Thiên Mộc, và hơn vài chục ngàn cây mới xuất hiện 1 con. Lang thang trong Thịnh Hỏa Lâm trong nhiều canh giờ lại không phải 1 điều khôn ngoan, đối với những phần lớn Tu Tiên Giả trên đỉnh Trúc Lâm, hành động này tương đương với tự sát. Càng vào sâu trong rừng, nhiệt lượng bốc lên càng khủng khiếp, có thể xuyên phá bất cứ lớp phòng ngự nào của kể cả đại năng Thiên Nhân Cảnh. Hơi nóng này còn tự có linh trí riêng, khơi gợi nỗi điên loạn cuồng bạo, càng dễ khiến người ta thần hồn không tỉnh táo, đảo điên lạc lối để rồi vĩnh viễn biến mất trong rừng.
Nhiệm vụ của Văn là thu thập Thịnh Hỏa Thạch đem về. Hắn đương nhiên đã được Trương Đại Vệ căn dặn không đi sâu vào trong rừng, và hắn cũng không hề có ý định làm vậy. Thịnh Hỏa Thạch có vô vàn ngoài bìa rừng, đủ để Trương Đại Vệ tắm thêm 10 kiếp cũng chưa hết.
Lá cây Phần Thiên Mộc rơi xuống, trải đỏ cả thảm rừng. Từng bước chân Văn bước lên, đều phát ra những tiếng lạo xạo nhỏ, nối tiếp bởi tiếng xì xèo. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy 1 đường mình đi tới, đã để lại những vết chân ẩn hiện, khói vẫn còn từ đó bốc lên.
Hắn dừng bước, cúi xuống, đưa bàn tay khẽ gạt lớp lá trên mặt đất. Tay hắn chạm tới đâu, lá cây giòn tan vỡ vụn ra tới đó, bốc cháy thành 1 ngọn lửa nhỏ đỏ vàng, rồi tan thành khói.
Lá cây của Phần Thiên Mộc, được gọi là Phần Thiên Diệp, cũng là 1 nguyên liệu quan trọng trong luyện đan. Lá cây có vô vàn trong rừng, nhưng để thu thập lại đòi hỏi kĩ thuật cao siêu. Nếu cứ hàm hồ dung tay, chân hay bất cứ thứ gì chạm vào lá, chúng đều sẽ tự động bốc cháy rồi tan biến. Chỉ những bậc Đại Năng có thể vận dụng Linh Khí để nhẹ nhàng bao bọc lấy chiếc lá, dung hòa những năng lượng hỗn loạn khiến chúng tự bốc cháy, mới có thể mang Phần Thiên Diệp nguyên vẹn về chế luyện.
Văn đương nhiên chưa biết điều này. Hắn cũng chỉ cảm thấy có đôi chút tò mò. Từ ngày bước vào lãnh thổ Bắc Hà, thật sự có quá nhiều điều lạ lẫm mà hắn chưa từng đọc được trong sách. Vốn biết biển tri thức luôn luôn bao la rộng lớn, nhưng những hiện tượng sự vật ở Bắc Hà thực sự quá khác biệt về nguyên lí vận hành với Đại Nam, khiến Văn hoàn toàn không thể dựa vào những điều đã biết để liên tưởng ra được chút manh mối.
Nhưng Văn cũng không chấp nệ vào những điều đã biết. Hắn lại tự coi mình như 1 tờ giấy trắng để trải nghiệm Bắc Hà, giống đứa nhóc năm nào lang thang trên bãi biển ở Hải Thành, giương cặp mắt không chút định kiến để ngắm nhìn thế giới.
Bàn tay hắn khẽ quét nhẹ qua lớp lá, chạm tới 1 hòn đá nóng rực như vừa được nung trong lò.
Đây hẳn là Thịnh Hỏa Thạch. Văn nghĩ.
Hự!!!
Vừa chạm tay vào viên đá, điều khiến hắn giật mình không phải sức nóng gần như bỏng da mà nó phát ra, sức nóng này hắn chịu được, mà là vì 1 lí do nào đó, cơ thể vốn chưa hồi phục lại đầy đủ sức lực của hắn đột nhiên trở nên nặng nề như muốn sụp xuống.
Nhiệt lượng trong người hắn dường như đều theo cánh tay mà trút xuống ào ạt, còn khí lạnh trong người thì lại cuồn cuộn bốc lên não, làm khắp vùng đầu cổ hắn lạnh buốt như vùi trong băng hàn.
Văn giật mình kinh hãi. Hắn không hiểu nổi thứ nghịch lí gì đang xảy ra trong cơ thể. Khí nóng bay lên, khí lạnh trầm xuống, đây vốn là lí thuyết cực kì sơ đẳng trong thuyết Âm Dương. Ấy thế mà hiện giờ, nhiệt khí như thác đổ mà trút xuống, hàn khí lại cuồng bạo bốc lên, sự nghịch lưu đột ngột này khiến hắn không kịp thích nghi. Nếu nhiệt hàn trong cơ thể bất đồng đã đủ gây ra sự nôn nao khó chịu, thậm chí lên cơn sốt li bì, thì việc âm dương đảo lộn này càng như muốn xé toạc hắn ra làm đôi.
Nói là xé đôi cơ thể, cũng chỉ là 1 cảm giác. Trên thực tế, cơ thể đang bị xé toạc ở đâu, hắn cũng chẳng rõ nữa. Nơi mà âm dương tách biệt, hẳn là nơi đau đớn nhất. Nhưng hiện giờ, hắn đau toàn thân. Nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, không cố định ở 1 vị trí nào trên cơ thể, hoặc hắn hiện thời không thể xác định rõ ràng vị trí, nhưng quả thực ở 1 “nơi chốn” nào đó, diễn ra sự phân tách ghê rợn này, và ở nơi đó, có 1 thứ gì đang vùng vẫy muốn thoát ra.
Văn lúc này gần như đã sụm người xuống sát đất. Hắn đang trong 1 tư thế nữa quỳ nửa bò, mồ hôi chảy nhễ nhại xuống lớp Phần Thiên Diệp bên dưới, làm chúng xèo xèo bốc hơi. Hơi nóng bay lên phả vào gương mặt hắn hầm hập, càng làm mồ hôi tuôn trào.
Bàn tay Văn vẫn cương quyết không buông viên Thịnh Hỏa Thạch dưới đất. Chỉ là nhặt viên đá này lên, bỏ vào cùi. Công việc cỏn con như vậy, hắn đương nhiên không vì chút đau đớn khó chịu này mà bỏ cuộc. Hắn dung hết sức cánh tay mà kéo viên đá lên, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Sức lực trên cánh tay hắn, dường như đều theo nhiệt khí mà thất thoát ra ngoài.
Khí lạnh ngày càng tích tụ làm đầu hắn buốt giá. Vẫn trong 1 đầu gối chạm đất, 1 chân duỗi thẳng, 2 bàn tay chống xuống, hắn ngửa đầu lên trời mà gầm 1 tiếng. Hơi thở của hắn mang theo hàn khí rát lạnh chạy qua cổ họng, bốc thẳng lên không trung. Thở được 1 hơi này ra, cơ thể hắn vô thức mà hít lại nhiệt khí trong khu rừng. Hơi nóng tràn lên xoang mũi hắn, xoa dịu cái lạnh đang buốt tới tận xương.
Cơ thể đã bớt nhộn nhạo vì âm dương phân tách. Văn dồn hết sức lực bình sinh mà nâng viên Thịnh Hỏa Thạch lên. Chỉ là 1 hòn đá to hơn đá cuội 1 xíu, nặng có vài lạng, mà khiến hắn như muốn chết đi sống lại. Hắn dung chút sức còn lại quẳng nó vào gùi.
1 viên.
Sau đó, Văn nằm lăn ra nền đất mà thở hồng hộc.