Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 673: 673: Ánh Trăng






-Ồ ta thực sự không thể ngờ lóc cóc theo ngươi lại là 1 tên Chiến Nô? - Điền Quân nãy giờ vẫn núp sau Định Chế, cũng tỏ chút bất ngờ trước thiếu niên kia – Nhưng thật đáng tiếc, Chiến Nô Hồn là những sinh linh đã trải qua hàng ngàn năm đọa đày, chúng mạnh mẽ hơn Chiến Nô bình thường rất rất nhiều.

Đối đầu với chúng thì kết cục thực sự rất thảm.
-Chớ coi thường tiểu bằng hữu của ta như vậy - Diệt Vô Sắc vừa quẩy hết sức với 5 con Chiến Nô Hồn, vừa cười nhẹ - Tiểu bằng hữu này gợi nhớ ta tới Lão Tứ, đương nhiên không thể chỉ là 1 Chiến Nô tầm thường.
-Khai mở Cấm Thuật: Thần Ma Kính!
Từ trong làn khói sinh ra từ vụ nổ, hiện ra 1 lăng kính hơi hồng trong suốt, che chắn hoàn toàn cơ thể của Eric, đồng thời còn che vụ nổ khỏi phía đoàn nhạc công phía sau.
-Lại 1 Cấm Thuật khác? - Điền Quân vì 1 màn này cũng choáng váng ngỡ ngàng.

Hắn còn đang nghĩ xem liệu có phải có kẻ nào đó trong dàn nhạc đứng sau nhúng tay hay không.
-Khai mở Cấm Thuật: Thuấn Gian Di Động!
Không màng quan tâm tới sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Điền Quân, Eric lại tiếp tục thi triển thêm 1 Cấm Thuật khác.
Bang!
“Ui da!”
Ngay lập tức, Eric thấy đau điếng cả người vì va phải Định Chế.

Hắn thực sự đã quên không gian xung quanh đã bị phong tỏa.

Định luật không gian bên trong Định Chế này không còn tuân theo lẽ thường.
Nhưng Eric không vì thế mà luống cuống.

Hắn dù sao cũng là 1 Runner có kinh nghiệm đáng kể.

Hắn lại càng có động lực phải tự lực cánh sinh sau khi rời xa Mentor của mình.

-Khai mở Cấm Thuật: Thiên Nhai Khai Nhãn!
Trong khoảnh khắc, Nhãn lực của Eric bùng phát, phóng thẳng về phía trước.

Nơi ánh mắt hắn quét qua, không gian bị kéo về bởi 1 lực hút mạnh tới mức phá tan toàn bộ Định Chế, mở ra 1 con đường cho hắn thẳng tiến.
Flying Vulture!
Không gian đã bị kéo ngắn lại, Eric cảm thấy cũng không còn cần thiết phải dùng Thuấn Gian Di Động nữa.

Chỉ bằng kĩ năng di chuyển trứ danh của hội Vulture, hắn đã bay qua 1 khoảng cách dài chỉ trong tích tắc, chẳng chậm trễ hơn Thuấn Gian Di Động là bao.

Chỉ tới khi sử dụng kĩ năng không phải Cấm Thuật này, Điền Quân mới có thể cảm nhận được chút ít Khí lực phát ra từ cơ thể Eric.
-Khai mở Cấm Thuật: Tà Thần Hữu Thủ!
Xuất hiện ngay trên đầu 3 con Chiến Nô Hồn, Eric đã giơ cánh tay phải lên cao.

Càng sử dụng nhiều Cấm Thuật, xiềng xích quanh người hắn càng phát ra tiếng va đập đinh tai nhức óc, gần tới ngưỡng mà hắn không thể chịu nổi.

Cánh tay phải hắn lập tức phình to lên, biến thành 1 cánh tay quỷ gai góc khổng lồ, 5 ngón tay nắm lại thành 1 nắm đấm khổng lồ.
Nắm đấm ấy đấm thẳng xuống phía dưới, tóe ra xung quanh những luồng lửa đen sì lạnh lẽo.

3 con Chiến Nô Hồn oằn mình chống đỡ nắm đấm này, thể xác hư ảo càng như bị chia tách thành nhiều phần.

Chúng thét gào trong đau đớn tột cùng.
Eric vẫn không vì thế mà nương tay, càng gia tăng thêm lực đấm.


Lúc này, trông hắn như 1 vị thần đang reo giắc cơn thịnh nộ xuống chúng sinh.
Đúng lúc ấy, Định Chế của Điền Quân đột ngột lộ ra 1 kẻ hở lớn, giống như thể chủ nhân của nó cố tình.

Từ kẽ hở ấy, 1 con Chiến Nô Hồn phá bung mà lao ra, điên dại lao tới Eric bằng 1 cú húc mạnh mẽ.
-Khai mở Cấm Thuật: Thiên Không Lạc Thước!
Từ bầu trời cao, 1 vệt sáng trắng rọi xuống, chiếu thẳng qua người con Chiến Nô Hồn kia, găm nó lại giữa không trung.
“Hự!”
Bất ngờ, cơ thể hắn bị khóa cứng từ phía sau.

Chẳng biết từ lúc nào, Định Quân đã xuất hiện sau lưng hắn, thao tác nhanh gọn mà triển khai 1 loạt Định Chế kìm kẹp lên cơ thể Eric.

Đám xiềng xích vô hình vốn đã siết hắn tới gần mức cực hạn, giờ lại thêm Định Chế phong tỏa, Eric bất chợt cảm thấy mình như kẻ tàn tật tứ chi, không cách nào động đậy, cứ vậy mà rơi xuống nền đất.
-Không biết ngươi là thần thánh phương nào, nhưng chỉ thuần túy sức mạnh đương nhiên khó có thể sống sót trong thế giới này.

Mà thôi, lại thêm 1 thứ đem về cho Lôi Phú.
Eric lúc này đã nhận ra mình còn non.

Khi nhìn thấy Điền Quân run sợ trốn sau Định Chế, hắn đã quá vội vàng mà cho rằng đám Chiến Nô Hồn chính là mục tiêu duy nhất mình cần quan tâm.

Nghĩ kĩ lại, Chiến Nô Hồn cũng chỉ là 1 lũ quái vật vô tri.

Con người xảo trá mới luôn là kẻ thù đáng sợ nhất.

Eric bị Định Quân đè ghì xuống mặt đất, đám Chiến Nô Hồn cũng ngay tức khắc bỏ qua 2 kẻ mà chúng thấy khá mạnh mẽ này, mà lao về đám con mồi ngon xơi hơn, ấy là dàn nhạc công phía xa.
-Không…
Eric vừa cố gắng quẫy cựa vừa kêu lên vô vọng.

Bản tính lương thiện của hắn không muốn để những thường dân vô tội phải chịu nguy hiểm.
4 con Chiến Nô Hồn như quỷ đói vồ vập lấy dàn nhạc công, khiến đám người này hoảng hốt mà bỏ chạy tán loạn.

Chỉ còn cô bé ca nương nhỏ tuổi đứng đó, đôi mắt ngơ ngác nhìn 1 con ác quỷ chồm tới há rộng khoang miệng trống hoác ngoạm lấy mình.
Banggggggg!!!!!!!
Đúng lúc ấy, 1 cây đàn vung tới phang thẳng vào cái mồm đang há hốc kia.

Cây đàn ngay lập tức vỡ vụn, đồng thời thứ âm tiết nó tạo ra thì buốt óc khó nghe đến rợn người.
Âm thanh ấy khiến 1 thực thể không thuộc về thế giới này như Chiến Nô Hồn cũng phải run lẩy bẩy cả thân hình, rên rỉ mà lùi tuốt về phía sau.
Người vừa vung cây đàn ấy, còn đang đứng tạo dáng bên cạnh cô ca nương bé nhỏ, chính là nữ nhạc công chơi đàn Nguyệt khi nãy.
-Nhận vài đồng tiền của Diệt đương gia, lại phải cung cấp cả dịch vụ phát sinh thế này, nhạc cụ cũng hỏng mất tiêu, có chút hơi thiệt.
Eric ngay lập tức lại nhận ra đây là tiếng Đại Nam.

Định Quân đang đè bên trên hắn cũng lại không biết lần thứ bao nhiêu kinh ngạc vì những diễn biến không ngờ tới.
-Cao nhân giấu mặt, xin hỏi quý tính đại danh?
Điền Quân miệng thì e dè hỏi, tay đã âm thầm triển khai Định Chế bao vây lấy người bí ẩn này.
-Đêm nay trăng tròn - Người phụ nữ kia nhìn về phía Định Quân, loáng thoáng thấy được nét đẹp tuyệt sắc ẩn sau lớp vải che đầu, bàn tay cô ta duỗi ra bộ móng dài và nhọn hoắt, được tô vẽ vô cùng tinh xảo.

– Bổn cô nương khá là ghét trăng tròn, vì nó cho ta quá nhiều sức mạnh, nhiều tới mức thừa thãi.
Cô gái ấy bất chợt xoay người, tấm khăn trùm trắng vụt bay lên không trung.

Phía dưới bóng khăn, 2 cánh tay dang rộng, xòe ra 10 ngón tay trắng muốt dưới ánh trăng tròn.


Từ 10 đầu ngón tay ấy, ánh lên dưới trăng là những sợi dây đàn mỏng manh căng khắp tứ phía.
Những sợi dây ấy nối tới người Điền Quân, nối tới tất cả đám Chiến Nô Hồn, nối tới cả lũ Ám Hành Hội còn đang sống dở chết dở sau khi giao chiến với Diệt Vô Sắc, nối tới cả trần nhà, cột chống, sàn đất, nối tới cả khoảng không vời vợi trên cao.
10 ngón tay khẽ vẫy.

Đồng loạt tất cả những kẻ bị nối với những sợi dây này bị kéo mạnh về 1 phía, treo lơ lửng giữa không trung.
-Cứ tưởng Tứ Vân Sơn sẽ có gì thú vị hơn xứ Giao Xuyên cằn cỗi mà tên họ Hà kia tặng cho ta.

Ai dè lại lắm chuyện chướng mắt thế này.
Chỉ trong chớp mắt vô hiệu hóa toàn bộ bè lũ Ám Hành Hội, cô gái này lại chỉ tự càu nhàu với bản thân, chẳng coi ai vào mắt.
-Đại mỹ nhân à - Diệt Vô Sắc ở phía xa đã dừng đánh đấm, nhìn về phía cô gái này - Tại hạ có từng ở chung 1 chỗ với Phù Dung, hắn ngày đêm muốn phá cũi sổ lồng để trở về bên cô đó.

Cô nương có cần hỏi han sức khỏe hắn chăng?
-Phù Dung à? Sớm muộn gì cũng phải đón hắn trở về thôi.

Nhưng bổn nữ còn vài việc cần làm ở Tứ Vân Sơn này, Diệt đương gia ạ.

Ngài còn yên ổn đứng đó, hay sẽ là kẻ tiếp theo bị treo lên như vậy, tùy thuộc vào lựa chọn của ngài.

– Cô gái này vừa nói, vừa khẽ mỉm cười.

Nụ cười đẹp như đóa hoa hàm tiếu mùa xuân, vừa ẩn chứa sự nguy hiểm đến rùng mình.

– Tôi có chút đề nghị thế này, ta tiến hành 1 cuộc trao đổi công bằng chứ nhỉ?
-Diệt ca à, anh biết cô nương đây à?
-Vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm chết người như vậy, lại cao ngạo không coi ai ra gì, hẳn là Thánh Nữ Cầm Dạ Nguyệt rồi.