Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 666: 666: Cuộc Họp Lớn






Hà Khuyết Minh chưa từng nghĩ rằng, hắn sẽ diện kiến với Bắc Hoàng Hà Chí Thương ngay trên đất Đại Nam.

Ngược lại, “Ngài” có vẻ chẳng chút bất ngờ khi nhìn thấy hắn trong phòng đợi.
1 cuộc gặp mặt tối quan trọng giữa các thế lực lớn nhất trên thế giới diễn ra tại Sa Li Khan, ngay sau sự kiện biến mất 1 cách bí ẩn của Vương Vũ Hoành.

Việc Nam Đế đột nhiên mất tích cũng không được lưu truyền rộng rãi, nhưng với những thế lực đang có mặt ở nơi đây, việc này cũng không phải quá bí mật.

Ít nhất là với cương vị Hội trưởng Ám Hành Hội của Hà Khuyết Minh, hắn đã có thể nắm được.
Đại Nam không có Nam Đế trấn giữ, tưởng chừng sẽ là đại họa đối với Đế quốc này.

Tuy vậy, thực tế lịch sử đã cho thấy rất nhiều trường hợp tương tự đã xảy ra, điển hình là khi các Tiên Đế qua đời và ngai vàng còn đang tìm người thừa kế.

Đế quốc này kì thực vẫn có thể sừng sững hiên ngang qua những giai đoạn như vậy, 1 phần là nhờ hệ thống quân đội mạnh mẽ vẫn ngày ngày túc trực, 1 phần là nhờ sự đảm bảo của Đại Hùng Kwaruhh.

Bất kì thế lực nào dám nhân cơ hội này công phá Đại Nam, cũng sẽ nhận về nhiều phiền toái.
Tất nhiên, thế cân bằng này sẽ không thể tồn tại quá lâu dài.

Hoặc là Vương Vũ Hoành phải xuất hiện, hoặc là Đại Nam phải sớm tìm ra người kế thừa mới cho Đại Thư viện Hồng Định, nếu không tình hình sẽ chỉ ngày càng tệ hơn đối với họ.
Vương Vũ Hoành còn chẳng biết sống hay chết, đang ở nơi nào, làm cách nào và khi nào có thể quay lại.

Người thừa kế thích thì cứ chọn ra, nhưng Hoàng Long còn chưa mở cửa Đại Thư viện, sao có thể thừa kế?

Đại Nam bất chợt rơi vào 1 tình huống cực kì khó xử, tiến thoái lưỡng nan, mà cũng vì vậy họ phải ngả ra những quân bài mới để không lâm vào thế bí.
Rất nhanh chóng, Vương Thụy An, người vốn có sức ảnh hưởng tới Đế quốc này chỉ sau Vương Vũ Hoành (và còn có thể… sau Phạm Viết Phương), đã đứng lên tiếm quyền kiểm soát Đế Vương Cung, và kịp thời đưa ra nhiều đối sách đối phó tình hình.
Những quân bài mà Đại Nam đang sở hữu, có thể đem ra ngã giá với các thế lực lớn là gì? Hà Khuyết Minh đương nhiên cũng sẽ có chút kiến giải.

Đại Thư viện Hồng Định? Đương nhiên không thể.

Phạm Viết Phương? Đối tượng nguy hiểm không thể kiểm soát này, đừng nói Đại Nam sẵn lòng giao nộp, mà ngay cả các Chí Tôn Cường giả cũng ngán ngẩm không muốn nhận về.

Vậy chỉ còn lại Sa Li Khan.
Sa Li Khan từ xưa tới nay, vẫn là mũi nhọn của Đại Nam về công nghệ.

Công nghệ tạo điểm tựa cho sức mạnh chiến tranh.

Đại Nam 3000 năm phát triển, chỉ riêng về Công nghệ có thể nói đã đi trước các Đế quốc khác quá xa.

Họ lại sở hữu trọn vẹn Quận 3 Sa Li Khan, kiểm soát mềm với Quận 2, và không ngừng cô lập Quận 1.

Các Đế quốc khác, hay nói rộng hơn là phần còn lại của thế giới, muốn hưởng chút gì từ Trung tâm Công nghệ lớn nhất hành tinh này, đều phải giành giật nhau từng chút nhỏ, như bầy chó tranh nhau phần xương thừa, trong khi Đại Nam thì ngồi gặm hết thịt.
Tuy ngứa mắt nhau là vậy, cho tới tận sự kiện vừa qua, gây nên bởi kẻ được gọi là Liễu Thanh Chân, tất cả các thế lực mới rùng mình rúng động về mối nguy hiểm tiềm tàng của vùng đất Sa Li Khan này.
Rốt cuộc bên trong 3 tòa Hắc Tháp kia ẩn chứa bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa nữa? Khi mà 1 thứ ý thức cổ xưa như Man’Noerr chỉ cần hô biến 1 cái là “bay màu” 1 Chí Tôn Cường giả? Khi mà Liễu Thanh Chân, 1 kẻ vô danh xuất phát điểm là 1 tên nhân viên giao dịch quèn, lại có thể chiếm lấy nguồn sức mạnh của Man’Noerr mà suýt nữa vượt quá tầm kiểm soát?
Có 1 sự thật không ai dám nói ra, chỉ ngầm hiểu với nhau, rằng chính các Chí Tôn Cường giả như Hà Chí Thương, như Edward Kaiser, như Kumo Sasaki, thậm chí đến cả Kwaruhh cũng đã toát mồ hôi hột vì sự kiện vừa qua.
Mối đe dọa của 3 tòa Hắc Tháp, có lẽ đã sánh ngang với các Đại Thư viện, không, thậm chí nó còn gây ra sự e sợ hơn nhiều.


Chí ít thì, các Đại Thư viện vốn đã quen thuộc với nhân loại từ bao đời, còn Hắc Tháp vẫn nằm trong lớp sương mù bí ẩn.
Hà Khuyết Minh nghe nói, 3 vị Chí Tôn đã tức tốc xuất hiện ở Sa Li Khan ngay sau khi Liễu Thanh Chân thất bại.

Họ sốt sắng tới vậy chỉ để nhân Đại Nam cháy nhà mà hôi của hay sao? Chưa tới mức đó.

Thứ khiến họ thực sự đứng ngồi không yên, chính là vì thứ biến số không thể xác định này.

Họ muốn biết, liệu còn 1 Liễu Thanh Chân nào thứ 2 xuất hiện hay không.
Orestis Moustakas là 1 lão già sắp sửa qua tuổi 90.

Đúng như ý nghĩa dòng họ Moustakas tức là “ria mép”, lão cũng giống cha ông mình ngày trước, nuôi 1 bộ ria mép thật đẹp.

Người ta vẫn khen rằng bộ ria mép của lão đẹp và sang trọng nhất xứ Zennia.

Lão rút 1 điếu xì gà thượng hạng xứ Doukas, rít 1 hơi thật dài, rồi dùng 2 ngón tay kẹp lấy nó mà gõ gõ lên cái đầu đã hói nhẵn.
“Ước gì Grandino không rời đi sớm như vậy”, Orestis lẩm bẩm.

John Pann đã chết.

Quận 2 của Sa Li Khan đã không còn nằm trong tầm với của Hiệp hội Khoa học.


Lão biết rõ điều đó, vì ở đây có đến 3 con sư tử đang nhìn chòng chọc vào con mồi này, để cho lũ linh cẩu như lão le ve bên ngoài, thèm thuồng đến bất lực.
“Quỷ tha ma bắt cái tên John và cái tham vọng viễn tưởng vớ vẩn của lão!”.
Thân là Chủ tịch Hiệp hội Khoa học, Orestis đối với những thành viên cấp cao của Hiệp hội vẫn là 7 phần kính nể 3 phần e ngại.

Grandino này, John Pann này, Huỳnh Vĩ Thụy này…, đều là những người có thâm niên lâu đời, có đóng góp khổng lồ, càng có năng lực xuất chúng.

Họ cũng không ra mặt chống đối lão, ngược lại đối với phần lớn tôn chỉ hay hoạt động của Hiệp hội họ đều ủng hộ.

Nhưng việc mỗi người họ có lý tưởng của riêng mình, thậm chí đôi lúc lý tưởng ấy gây bất lợi với Hiệp hội, Orestis cũng là lực bất tòng tâm.
“Orestis, ông đã từng nghe về thứ được gọi là Euphoria chứ? Thiên đường trên mặt đất.

Nơi không có sầu não và đau khổ.

Nơi chỉ có sự hoan lạc và sung sướng.

Người ta nói rằng 1 nơi chốn như vậy là viển vông không có thực.

Nhưng tôi thật sự muốn tạo ra 1 nơi như vậy, và không phải vì tôi ảo tưởng phi thực tế đâu.

Tôi thật sự tin rằng nhân loại, với đầy đủ khiếm khuyết của mình, vẫn có thể chung tay tạo nên 1 thiên đường đích thực.”
Orestis cũng từng là 1 kẻ mộng mơ.

Có lẽ tất cả bọn họ khi bước vào con đường này đều là những kẻ mộng mơ.


Chỉ là, khi giấc mơ của chúng ta va chạm với thứ thực tế cứng rắn tới không thể lay chuyển, chỉ có giấc mơ là vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Khoa học, luôn nằm đâu đó trên ranh giới giữa những ảo vọng của con người, và sự tàn khốc của thực tại.
Không ai phủ nhận được rằng John Pann thực sự giỏi.

Giỏi tới xuất chúng.

Và suốt 20 năm qua, thiên đường Quận 2 mà ông ta xây dựng nên đủ khiến những kẻ bi quan nhất cũng phải mỉm cười.

Chỉ có điều, khó khăn lắm 1 tòa Hắc Tháp mới rơi vào vòng kiểm soát của Hiệp hội Khoa học, rốt cuộc lại phí hoài vì thứ mơ ước viển vông của 1 kẻ mộng mơ.
Orestis đương nhiên không vui vẻ gì với kết cục như hiện giờ.

Lão càng không thể nào vui vẻ với sự ra đi của 1 người ít nhiều cũng là bạn cũ.

Nhưng lão biết, có rất nhiều kẻ đang mừng thầm trong lòng với cái chết của con người này.

Những kẻ theo trường phái thực dụng.
Orestis không cần nhìn cũng mường tượng được cái tư thế ngạo nghễ vui cười của kẻ đứng sau mình, Azan Azaptis, 1 thành viên cấp cao trong Hiệp hội, cũng là kẻ đứng đầu cho trào lưu thực dụng đang ngày càng lan rộng.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã lũng đoạn Hiệp hội ngay dưới mũi Orestis, lén lút mà lại công khai mở rộng ngoại giao với các Đế quốc, triển khai rất nhiều dự án liên quan tới Quân sự và đặc biệt là các dự án nghiên cứu về Đại Thư viện ở Tân Lục Địa.
Cuộc họp lần này, tuy Hiệp hội Khoa học tham dự với 1 tư cách chỉ hơn cái bình vôi 1 chút, nhưng đối với kẻ như Azan, chẳng biết chừng hắn đang toan tính đủ điều.

Orestis lại hít 1 hơi thật dài, ngả người nhìn phòng họp đang lác đác khách tới dự.
“Ước gì có Grandino ở đây.”