- Tới đây thôi sao?
Đi hết 1000 bậc thang đầu tiên, đoàn người theo bước Văn đã lên tới chiếu nghỉ chân đầu tiên. Nơi đây đặt 1 cổng đá lớn ghi 3 chữ Tạp Vụ Đường. Từ nơi đây có 1 lối nhỏ có lẽ là đi về khu Tạp vụ, và 1 lối khác tiếp tục dẫn lên trên cao hơn.
Tới được nơi đây, coi như đã chính thức được nhận vào Trúc Sơn Phái, được nhận vào Tạp Vụ Đường. Đây vốn cũng là ước mơ khao khát cả đời của 1 kẻ quê mùa vô danh như Tiểu Xí. Chỉ cần bước được tới nơi đây, hắn đã như cá chép hóa rồng. Dù chỉ là kẻ tiểu tốt nhất trên con đường Tu Tiên, nhưng đã cao quý hơn bất kì trưởng giả nào dưới quê.
Tiểu Xí của ngày hôm qua chắc hẳn sẽ nhảy cẫng lên sung sướng, sẽ quỳ sụp xuống khóc òa, hoặc ít nhất cũng phải thắp hương cúng vái thánh thần 4 phương. Nhưng chính hắn cũng không ngờ hắn của ngày hôm nay lại phụng phịu không hài lòng vì “thành tựu” này.
Hắn cảm thấy đi ké 3 con người này, hắn còn có thể leo lên cao hơn nữa, hơn nữa. Chỉ là chặng đầu tiên lại có thể leo lên nhẹ nhàng không chút khó khăn, lại còn là đường đường chính chính phá vỡ Định Chế mà leo lên như vậy, thì bọn họ nếu thực sự dùng hết bản lĩnh liệu có thể leo cao tới đây? Đừng nói 1 mạch xông phá Chưởng Môn Đường, leo thẳng lên đỉnh Trúc Sơn chứ?
Trong lịch sử Trúc Sơn Phái, chỉ có 4 nhân vật truyền kì leo tới được 1 trong Thập Vị Đường trên đỉnh núi, mà kỉ lục cao nhất là leo được tới Đệ Nhị Vị Định Chế Đường, chỉ thấp hơn nơi cao nhất là Chưởng Môn Đường mà thôi. Nhân vật nắm giữ kỉ lục ấy về sau cũng trở thành Trúc Chân Nhân, Chưởng môn đời thứ 111, sinh thời cũng đạt được vô hạn phong quang.
3 kẻ trước mặt này có thể phá vỡ kỉ lục ấy hay không, Tiểu Xí không chắc lắm. Có nguyện lòng cho hắn ké 1 đường đi tới cuối hay không, Tiểu Xí cũng không biết. Hắn chỉ biết rằng có thể làm nên đại sự kiện vô tiền khoáng hậu là tự tay phá giải Định Chế mà leo lên, có thể không thể sử dụng ở các chặng cao hơn nữa, nhưng với bản lĩnh như vậy tuyệt nhiên không thể dừng chân chỉ ở chặng đầu tiên.
Ấy thế mà vừa bước tới chặng nghỉ của Tạp Vụ Đường, đám người đã dừng bước và hoàn toàn không có ý định đi tiếp.
- Chúng ta tiếp tục khởi hành thôi?
Đứng 1 bên nhìn 3 đứa kia bình thản ngồi chơi suốt nửa canh giờ, Tiểu Xí không nhịn nổi mà đánh tiếng hỏi.
Thanh Phong ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười:
- Huynh đệ, chúng tôi dừng ở đây thôi. Nếu huynh đệ vẫn muốn tiếp tục leo lên, chúng ta đành phải chia tay rồi. Hẹn ngày tái kiến.
- Ơ?
Tiểu Xí nghệch mặt khó hiểu, không biết phải đáp lại thế nào. Dừng ở đây? Dừng ở đây là thế quái nào? Hắn nhìn lác đác xung quanh 1 số người cũng leo được lên tới chặng này, ai nấy đều mệt mỏi phờ phạc, khác biệt hoàn toàn với 3 kẻ chẳng đổ 1 chút mồ hôi này. Thật sự muốn dừng ở đây? Đùa hả? Lại tình tiết giả heo ăn thịt hổ kinh điển trong Tiên Hiệp à? Cố tình che giấu thực lực để theo trường phái nghịch lưu à?
Tiểu Xí cảm thấy cái kiểu cố tình che giấu thực lực nó chỉ ở trong truyện mà thôi. Đây là khảo thí, là phân định địa vị của mỗi người. Địa vị càng cao, tài nguyên tu luyện nhận được càng lớn. Vào Tạp Vụ Đường chắc chắn không thể nhận được chỉ bảo và đan dược nhiều như các Đường phía trên, càng đừng so sánh với các tinh anh được chính Thập Vị Thánh Nhân thu nhận. Mà tài nguyên tu luyện các môn phái này cung cấp cho môn sinh, vừa dồi dào vừa quý hiếm, kể cả có ỷ là xuất thân danh gia vọng tộc cũng không thể phớt lờ.
Có tài năng là phải tìm mọi phương thức để nâng cao năng lực của mình, đâu ra cái chuyện giả vờ yếu kém để tự cắt giảm tài nguyên mà mình có thể nhận được?
Nếu không phải là giả heo ăn thịt hổ, thì tức là thực sự cố hết sức rồi? Tự lượng thấy bản thân không thể leo cao hơn nữa, nên bằng lòng dừng chân tại Tạp Vụ Đường?
Điêu!
Có đấm chết Tiểu Xí cũng không tin cái lý do hàm hồ này.
Vậy thì dù khó tin tới đâu, cũng chỉ còn 1 cách giải thích: 3 tên này thực sự chỉ là leo cho tròn trách nhiệm, tới được Tạp Vụ Đường coi như là đạt chỉ tiêu được nhận vào môn phái, không hề có nhu cầu cao hơn. Giống như lý do ban đầu mà Nguyễn Thanh Phong từng thừa nhận mà hắn lại cứ tưởng đùa: tham gia do gia đình bắt ép.
Khao khát cả đời thậm chí còn là giấc mộng hoang đường của 1 kẻ nông thôn quê mùa, đối với người ta lại chỉ là tùy tiện qua loa làm cho có? Suy nghĩ này vừa vụt lên lập tức trở thành 1 đả kích trí mạng đánh sâu vào nhận thức của Tiểu Xí, làm hắn chẳng hiểu vì sao uất nghẹn muốn bật khóc. Vẫn biết cuộc đời bất công, nhưng bất công tới mức phũ phàng như vậy, thật sự khiến kẻ lạc quan nhất cũng phải mất đi mục đích phấn đấu.
- Vậy... Hẹn ngày tái kiến.
Tiểu Xí chẳng biết nói gì nữa, 2 tay ôm quyền đưa lên bái biệt. Thanh Phong cũng đưa quyền lên đáp lễ, nhưng Tiểu Xí đã quay đầu bước đi.
Kẻ sinh ra trong nhung lụa, không có động lực cố gắng. Hắn tự nhủ. Nhưng hắn thì khác. Hắn sinh ra trong nghèo khó, chỉ có 1 phương hướng duy nhất là tiếp tục đi lên. Có thể sẽ là muôn vàn khó khăn chờ đón, nhưng giống như những nhân vật chính trong Tiên Hiệp vậy, càng là khó khăn mới càng thử thách bản lĩnh con người.
Những suy nghĩ kiểu ôm chân cường giả như vừa nãy, hắn tự cảm thấy hổ thẹn. Hắn phải tự bước trên đôi chân của chính mình, giẫm lên từng bậc thang mà leo tới đỉnh cao của Tiên Đạo. Hãy để bậc thang đầu tiên này đánh dấu con đường nghịch Thiên của Tiểu Xí ta!
Hự!
Hự!!!!!!!
Hự!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Arghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!
...
Hộc! Hộc! Hộc!!!!
Cái quái gì vậy? Cái này mà là Định Chế sao? Như 1 bức tường bê tông vô hình chứ Định Chế quái gì? Hắn dùng hết sức lực bình sinh còn không nhấc nổi nửa bước chân! Chỉ cần nhích bàn chân mình về phía trước 1 chút thôi mà không khác gì đeo lên cả tấn tạ!
Đừng nói hắn có bước nổi bước chân đầu tiên lên con đường tu luyện truyền kì của bản thân hay không, nếu có 1 phép màu nào đó giúp hắn bước được bước chân này, dám cá cơ thể hắn cũng sẽ bị Định Chế nghiền nát thành thịt vụn.
Vạn sự khởi đầu nan, gian nan thì quay đầu gấp.
Con đường nghịch Thiên mà lên của Tiểu Xí, hình thành chưa lâu mà biến mất cũng lẹ.
Hắn ngay lập tức quay đầu chạy về phía 3 vị quý nhân, cười cười nói nói cố gắng bắt chuyện làm quen.
Nếu bản thân không thể leo cao, ôm chân cường giả thực ra cũng không phải chuyện quá tệ.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Câu châm ngôn này đừng nói là áp dụng cho Bắc Hoàng chí cao tại thượng, mà cũng đã là lý tưởng sống ăn sâu vào cốt tủy mọi người dân rồi.