- Con bé đó hôm nay lại tới à?
- Kiên trì thật chứ. Suốt 3 tháng nay ngày nào nó cũng đứng ở đây suốt 1 tiếng đồng hồ đòi gặp Nam Đế Bệ hạ.
- Haizz. Với quyền lực của Phạm thị còn không thể nào can thiệp vào chuyện của Phạm Viết Phương, thì 1 cô bé yếu đuối này lại có thể làm được điều gì?
Vương Tuyết Trinh trên đường lái xe ra ngoài, đã dùng thính lực của mình mà nghe loáng thoáng những lời bàn tán trên của 2 tên gác cửa.
- Có chuyện gì vậy? – Bà lái tới gần, cất tiếng hỏi.
- Dạ! Chào quận chúa? Quận chúa về ạ? – Tên lính giật mình.
- 2 ngươi đang nói về ai vậy? – Tuyết Trinh hỏi.
- Dạ thưa, là cháu gái của Thầy…, à nhầm, của Phạm Viết Phương ạ. Con bé đó từ hôm Phạm Viết Phương bị bắt là ngày nào cũng tới đây đòi gặp Bệ hạ. Nó sẽ đứng trước cổng Đế Vương Cung đúng 1 tiếng đồng hồ rồi mới chịu ra về.
- Cháu gái của Phạm Viết Phương? Đứa nào nhỉ? Lão cũng có lắm cháu chắt lắm. – Vương Tuyết Trinh nhíu mày, phóng mắt nhìn ra bên kia đường.
Đối diện với Đế Vương Cung là 1 công viên rộng lớn cây cối um tùm. Đứng trên vỉa hè, đang khoanh tay đi đi lại lại, là 1 thiếu nữ đang độ xuân thì, mái tóc đen nhánh để dài quá lưng, nổi bật trên chiếc váy trắng giản dị mà sang trọng. Đôi bốt trắng theo nhịp bước giơ lên rồi hạ xuống, đều đặn bước vòng quanh 1 vị trí, cho thấy chủ nhân của chúng dù đang rất nhàm chán, vẫn sẽ kiên trì chờ đợi.
Cô bé đẹp như 1 tuyệt tác của tạo hóa. Vương Tuyết Trinh thầm nghĩ. Không chỉ bởi nhan sắc thuần khiết, mà còn bởi sự cao sang quý phái toát ra từ cử chỉ, từ dáng đi, từ phong thái.
Bà nhanh chóng dựa theo ấn tượng này mà lục lại kí ức về những buổi dạ tiệc ít ỏi mà bà có tham gia tại Long Thành. Giới thượng lưu gặp nhau ít nhất 1 tháng 1 lần, còn Vương Tuyết Trinh thì thưa thớt hơn, nhưng cũng không đến nỗi lạ nước lạ cái. Rất nhanh bà nhớ ra 1 cái tên.
- Phương Linh, cháu làm gì ở đây vậy?
Vừa tấp xe vào bên lề, Tuyết Trinh đã cất tiếng.
Cô bé vừa được gọi tên kia cũng giật mình quay lại. Ngay lập tức cô bé nở 1 nụ cười thật tươi như bông hoa huệ mùa xuân.
- Cô Tuyết Trinh? Cháu tới đây để xin gặp Nam Đế Bệ hạ. Cô có thể dẫn cháu vào trình diện Ngài được hay không?
1 cô bé 16 tuổi đòi gặp Nam Đế, Tuyết Trinh thầm cảm thán, đây vốn là việc ngay cả những Cường giả hùng mạnh cũng chưa chắc đủ tự tin để chủ động yêu cầu. 1 cô bé nhỏ nhắn lấy đâu ra bực này dũng khí?
Hơn nữa, bà cảm thấy hơi ớn lạnh trong người. Nụ cười vừa rồi quá đẹp, quá chân thành, quá sức quyến rũ, tới mức bà thực sự không thể đoán nổi con bé thực sự vui mừng khi gặp mặt mình, hay vì nó trong khoảnh khắc ấy đã vừa nhớ ra tên bà (điều mà ngược lại Tuyết Trinh cũng phải mất 1 lúc lâu mới nhớ ra tên con bé) vừa nhận thấy cơ hội ngon lành để đạt được mục đích của bản thân, mà nở ra 1 nụ cười tươi tắn đến vậy.
Con cháu Phạm Thị, Tuyết Trinh gặp qua đã nhiều. Nhưng kì thực đều chỉ là hổ phụ sinh cẩu tử. Bọn chúng có thể có chút thiên phú hơn người đấy, nhưng về mặt thần thái, khí phách, trí lực, đều chẳng kẻ nào thừa hưởng được chút gì từ Phạm Viết Phương.
Vương Tuyết Trinh không ưa lão già này, nhưng không có nghĩa bà phủ nhận sự đáng sợ của ông ta. Mà giờ đây, ở trên người cô gái bé nhỏ này, bà lại rùng mình cảm thấy sự đáng sợ ấy.
- Về chuyện Phạm Viết Phương phải không? – Tuyết Trinh cũng chẳng vì vậy mà thất thần quá lâu, nhanh chóng mà đáp lời.
- Vâng. Cháu thực sự muốn biết ông ngoại cháu đã làm gì nên tội mà phải bị đối xử như vậy. Đã thế lại còn là 1 phiên tòa vội vã với nhiều tình tiết chưa rõ ràng.
Phạm Phương Linh rưng rưng đôi mắt, đỏ cả chóp mũi mà trả lời. Sự thành tâm này khiến Tuyết Trinh bất chợt lại băn khoăn về đánh giá vừa rồi của mình.
Có vẻ như bà đã đa nghi quá chăng? Trước mặt mình chỉ là 1 cô bé hồn nhiên ngây thơ như bao đứa trẻ đồng trang lứa mà thôi. Có thể đối với chính quyền Đại Nam, Phạm Viết Phương là 1 tên tội phạm nguy hiểm đáng bị loại trừ, nhưng trong mắt đứa cháu gái này, cũng chỉ là 1 người ông hiền lành mà thôi.
- 1 thường dân muốn gặp Nam Đế đương nhiên là rất khó khăn rồi, Ngài còn bận bao nhiêu là việc. – Vương Tuyết Trinh lựa lời trả lời cô bé – Nhưng ngoài điều đó ra, cháu còn thỉnh cầu gì, ví dụ như liên hệ thuê luật sư hoặc gửi đồ ăn thức uống cho ông ngoại, cô có thể giúp.
- Vậy… - Linh ngập ngừng 1 lúc rồi nói – Liệu cô có thể giúp cháu vào thăm ông ngoại được hay không? Cháu nhớ ông lắm. Cháu muốn… hức… được nói chuyện với ông, xem ông có khỏe không…
Tình cảm gia đình luôn là điểm yếu nhất trong lòng Vương Tuyết Trinh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, cô bé đã đánh đúng vào điểm yếu này.
- Thực sự thì cô cũng rất muốn giúp cháu việc này, Linh ạ. Nhưng cháu cũng biết, ông ngoại cháu đang được khép vào trọng tội, phải bị giam giữ ở nơi thật cẩn mật để điều tra thêm. Đến cả cô cũng không có thẩm quyền để vào đó chứ đừng nói là giúp cháu. Nhưng cháu yên tâm, Đại Nam đãi ngộ tù nhân rất chu đáo và tử tế, nên cô tin là ông nội cháu chắc chắn đang rất khỏe mạnh.
Cảm thấy lời nói của mình không giúp cho cô bé trước mặt trở nên vui vẻ hơn, bà cũng áy náy mà nói thêm.
- Nếu gia đình cháu cần tìm luật sư giỏi để kháng cáo, cô có thể giới thiệu…
- Cô Trinh này! – Linh đột ngột lên tiếng.
- Ừ cô nghe đây.
- Cháu mới từ Hải Thành chuyển lên đây sống có vài năm mà thôi. Cháu nghe nói ngày xưa ở trang viên nơi cháu đang sống, đã xảy ra… xảy ra 1 cuộc thảm sát có đúng không ạ?
Tuyết Trinh không ngờ con bé lại hỏi mình câu hỏi này, nhưng bà cũng đành phải trả lời.
- Ừm. Hình như vậy. Lúc ấy cô cũng chưa ra đời nên chỉ nghe kể mang máng…
- Tại sao lại như vậy ạ? Những kẻ đó về sau có bị bắt không ạ? Nguyên nhân của vụ án là do đâu ạ?
- Ừm… Chuyện này…
- Cháu gái!
Lão Nô đang ngồi im lặng đằng sau xe, bất ngờ lên tiếng.
- Dạ?
- Vụ thảm sát đó cũng xảy ra được hơn 100 năm rồi. Lúc ấy kể cả lão cũng chưa được sinh ra. Chỉ có Phạm Viết Phương là người duy nhất còn sống và cũng chính là người đã chứng kiến tận mắt nó. Phạm thị ngày nay đã có thể vực dậy lớn mạnh như vậy, chuyện quá khứ cũng dần chìm vào dĩ vãng rồi. Nhưng có lẽ trong gia phả của dòng họ Phạm vẫn còn lưu lại chút chuyện xưa. Cháu gái có biết thư viện Dịch Quán ở phía Đông Sinh Thành chứ?
- Cháu chưa từng nghe nói tới.
- Nó chỉ là 1 thư viện nhỏ mà thôi. Lần cuối cùng lão tới đó cũng đã là 75 năm về trước rồi. Chẳng biết nó còn đó hay không nữa, ha ha. Cháu hãy thử giúp lão đi 1 chuyến tới đó được chứ? Nếu gặp được người tên là Tiểu Ly, bảo hắn là cho Lão Nô gửi lời chào.
- Giả sử cháu có tìm được thư viện ấy, vậy cháu cần tìm gì ở đó?
- Lão cũng không biết, cháu gái ạ. Chẳng ai biết chúng ta sẽ tìm thấy điều gì ở bất kì đâu. Những lão hi vọng cháu có thể hiểu hơn về con người ông ngoại cháu, về lý do mà Phạm Viết Phương trở thành Phạm Viết Phương. Chúc may mắn, cô gái bé nhỏ.