Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 592: Kabutou không phải là con bọ hung




Phú Sơn Đảo.

Kinh thành Futou.

Toàn bộ Kinh thành này đã được xếp vào top những danh thắng đáng tham quan bậc nhất thế giới, bởi thứ quy hoạch lạ kì, thứ kiến trúc độc đáo vừa lai tạo giữa cổ điển và hiện đại, và bật lên thứ khí chất riêng không thể tìm thấy ở bất kì đâu.

Thành phố vỏn vẹn 10 000km2 này lại là nơi cư trú của hơn 120 triệu người, 1 mật độ dân số khủng khiếp mà không 1 đất nước nào có thể so bì. Đến với Futou, người ta dễ dàng bị choáng ngợp bởi từng đàn, từng đàn người nối đuôi nhau không dứt đi bộ trên những đại lộ rộng lớn, vây quanh bởi những tòa kiến trúc cao tầng vững chãi bởi bê tông và kính, nhưng lại điểm xuyết rất hài hòa bằng những mái ngói cong rực rỡ sắc màu theo lối truyền thống, lại sáng rực rỡ bởi những ánh đèn neon choáng ngợp.

Dòng người hối hả tấp nập như chạy đua trong 1 cuộc hành trình bận rộn và khắc khổ. Chính bàn tay họ đã làm nên khung cảnh tuyệt đẹp nơi đây, với những tiện nghi hàng đầu thế giới, với 1 nền văn hóa giải trí có một không hai. Nhưng chính họ cũng bận rộn tới mức chẳng thể nào tận hưởng những điều ấy.

Những cây hoa Anh đào đã bắt đầu nở rộ khi chớm bước vào tháng Ba. Một làn gió xuân thổi tung những cánh hoa hồng phớt bay về phía ngọn núi nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Trên đỉnh ngọn núi ấy, chễm chệ 1 tòa thành trì với kiến trúc cổ xưa, nhưng lại mang trên nó rất nhiều nét chấm phá hiện đại. Bên trong khuôn viên thành, là 1 tòa tháp cao vút vươn lên, in bóng trên nền trời đang lúc hoàng hôn.

Kumo Sasaki lười biếng gác chân vắt vẻo ngồi trên hàng lan can bằng gỗ sơn đỏ, 1 tay cầm ngang thanh kiếm vừa to vừa dài, cỡ gấp rưỡi những thanh kiếm thông thường. 1 tay hắn cầm ngang bát rượu. 1 cánh hoa anh đào rơi vào trong bát rượu của hắn, làm lay động hình gương mặt chán chường in bóng trong đáy bát.

Đáng lẽ lúc này hắn phải đang ngao du ở 1 phương trời nào đó, xem hoa nở ngắm trăng lên, tìm kiếm ý tưởng cho những dự án nghệ thuật sắp tới, đăng ảnh selfie lên mạng xã hội để kiếm vài trăm triệu lượt tương tác. Rốt cuộc, hắn lại bị trói chân ở lại nơi này, trong tòa thành buồn chán này.

Bởi vì ngày hôm nay, Kumo Takaki, con gái hắn sẽ hạ sinh đứa con đầu lòng.

Kumo Sasaki sống tới bây giờ, dù chẳng ai biết được tuổi tác thực sự, nhưng nhiều người trộm ước tính, cũng đã 160 năm có lẻ.

Cuộc đời phong lưu tài tử của ông ta, đã qua lại với bao nhiêu nữ nhân, đã có bao nhiêu đứa con, kì thực không ai dám rõ, nhưng chắc chắn cũng chẳng ít vào đâu.

Chỉ có điều, những đứa con của Sasaki khi khôn lớn trưởng thành, đều sẽ từ mặt ông ta mà không giữ lấy 1 chút liên hệ gì. Chúng nhân rỉ tai nhau rằng, Sasaki mãi là 1 đứa trẻ trong thân xác già nua. Ông ta vô tâm và hời hợt. 1 kẻ như vậy chắc chắn là 1 người cha tồi.

Người khác lại nói, Kumo Sasaki đã bỏ cả cuộc đời mình để chấn hưng Phú Sơn Đảo, để âm thầm bảo vệ mảnh đất này khỏi bão táp phong ba, khỏi thiên tai địch họa. Nói ông ta vô tâm là quá sai lầm. Nhưng nói ông ta là 1 người cha tồi, biết đâu lại cũng chẳng sai…

Kẻ khác lại nói, Chí Tôn Cường giả mà. Họ luôn đơn độc. Kumo Sasaki được vạn người ái mộ, nhưng đó chỉ là sự ái mộ đối với lớp mặt nạ, với vai diễn mà ông ta luôn đeo lên mình. Nếu lột bỏ lớp vỏ ấy ra, ông ta còn lại gì ngoài 1 lão già già nua xấu xí và lập dị? Trên thế gian này liệu có người phụ nữ nào sẵn sàng yêu thương cái bản ngã thật sự ấy? Ai sẵn lòng thân thiết với 1 kẻ vừa mạnh mẽ vừa quái đản? 1 đời hào hoa phong nhã, rốt cuộc cũng chỉ như tấm màn sân khấu, che đậy 1 cuộc đời hiu quạnh lẻ loi.

Những tên thuộc hạ từng đi theo Kumo Sasaki, đều nói rằng người đàn ông này tạo ra 1 áp lực khủng khiếp để bắt họ làm việc tới hộc máu mồm. Ai cũng đều thừa nhận rằng, từ lò đào tạo Fusan Entertainment của ông ta bước ra, bọn họ đều trưởng thành hơn, vững chãi hơn, đều có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình mà làm nên nghiệp lớn, góp phần xây dựng Phú Sơn ngày càng hùng mạnh. Nhưng nếu hỏi bọn họ có thực sự yêu quý Sasaki sau tất cả những tháng ngày đã phải chịu đựng, liệu có ai dám thật lòng trả lời?

Nhiều người lại phản bác rằng, Kumo Sasaki vốn không vô tình bạc nghĩa như vậy. Ông ta luôn giữ 1 khoảng cách với những người đi theo mình, vì sự phản bội của Asahina Noboru đã gây ra 1 chấn thương lớn trong tâm lí của con người ấy. Là 1 người hết mình vì nghệ thuật, vì đam mê, Kumo Sasaki nhạy cảm hơn bất kì ai. Những vết thương mà tên môn đệ ấy gây ra, mãi mãi không thể nào lành.

Những nghị luận như trên về Kumo Sasaki, tuy rằng có phần xác đáng chân thực, nhưng lại chỉ là thiểu số. Bởi đa số nhìn vào Kumo Sasaki, vẫn bị hớp hồn bởi bức màn hào nhoáng mà ông tự giăng lên, để che giấu cuộc đời mình sau những màn diễn bất tận.

***

Đưa Phú Sơn Đảo tránh xa khỏi những rắc rối tai ương, khỏi vòng xoáy chính trị thế giới suốt 1 thế kỉ qua, khó khăn biết chừng nào. Người đời tưởng hắn vô lo vô nghĩ. Người đời tưởng hắn điên điên khùng khùng. Kì thực, nào đã có ai đi dạo qua những con đường mòn của quá khứ, trong những tàn tích ít ỏi còn sót lại của 1 thời đại đau thương, nghe tiếng những oan hồn kêu than vì chết mục rữa dưới đáy biển, thấy 1 mảnh đất nhỏ nhoi còn sót lại của 1 lục địa đã 1 thời phồn vinh.

Kumo Sasaki thích dựng lại những bộ phim về thời quá khứ xa thẳm ấy. Hắn muốn được đắm chìm vào cái nôi đã sản sinh ra dân tộc hắn, ngôn ngữ của hắn, nền văn hiến của hắn. Hắn muốn được giúp cho người dân Phú Sơn Đảo vui vẻ lạc quan mà vượt qua cái bóng đau thương của quá khứ, lại vừa không muốn họ lười biếng mà để số phận nuốt chửng. Rốt cuộc, mọi mục tiêu hắn muốn đạt được lại cứ dở dở ương ương không ra hình thù, cũng giống như mảnh đất Phú Sơn bị giằng xé giữa tương lai và quá khứ, thành ra 1 thứ sản phẩm độc đáo chẳng giống với bất kì đâu.

Rốt cuộc, tới bây giờ, hắn chỉ còn mỗi Takaki, dù rằng nhiều lúc, chính con bé cũng đã muốn xa lánh hắn.

Kumo Sasaki chỉ còn lại gia đình nhỏ này. Dòng tộc Itou tri kỉ với hắn cũng đã diệt vong. Các giai nhân 1 thời hắn theo đuổi cũng đã tan vào trong những cơn gió. Hắn lại nhấp 1 chén rượu.

Ngày hôm nay, dù cả vũ trụ này có tan vỡ, hắn cũng phải thủ hộ nơi này.

***

Bất chợt, những rung động từ đâu đó không thuộc về thế giới này lại vang vọng tới tâm trí hắn, làm bát rượu sóng sánh đổ từng giọt xuống mặt đất. Toàn bộ những luồng Vô thức trong mạng lưới kêu gào như muốn cảnh báo hắn về 1 thứ nguy hiểm đang ùa tới. 1 mối đe dọa từ thuở hồng hoang. 1 thực thể với đẳng cấp không hề thua kém những Chí Tôn Cường giả.

Tiếng lục lạc văng vẳng kêu lên. Tiếng lục lạc trên cổ Thần Miêu Nekogami. Tiếng lục lạc cảnh báo mọi tai ương sắp tới.

Bằng 1 động tác nhanh nhẹn khác biệt hoàn toàn với tuổi tác, Kumo Sasaki ném văng bát rượu, co người bật dậy, 2 mũi chân nhẹ nhàng trụ vững trên lan can. Bàn tay phải của hắn lắc thanh kiếm 1 cái, rồi bắt lấy chuôi kiếm mà rút ra.

Ánh đao sắc bén như ánh trăng rằm, phóng khoáng như gió mùa hạ, lả lướt như cánh hoa mùa xuân, lạnh lùng như tuyết trắng đêm đông.

Ánh đao ấy chém thẳng về hướng Tây Nam, vừa đúng lúc giao thoa với 1 luồng năng lượng vô hình từ phương xa ùa tới.

Kumo Sasaki suýt chút nữa bị đẩy bật về phía sau, nhưng hắn kịp gồng người chống đỡ. Cây đao của hắn khi rút ra khỏi vỏ, mới thấy được ở phía sống kiếm, lại chăng 2 sợi dây cước mảnh như dây đàn Samisen.

Kabutou. Nghe khá giống con bọ hung Kabuto, nhưng Kabutou này phiên âm là Ca Vũ Đao. 1 trong 13 thanh Cực phẩm Thần kiếm mà Fujiwara Tadatoshi để lại.

Sasaki đưa bàn tay phải vuốt lên 2 sợi dây đàn. Tiếng đàn cổ xưa vang vọng khắp xung quanh, tạo nên 1 tiết tấu ai oán u buồn bao lấy thanh kiếm. Cũng vì cú vuốt ấy mà 2 đầu ngón tay của hắn rách toác, chảy ra 1 dòng máu đỏ tươi. Sasaki dùng 2 đầu ngón tay ấy mà nắm vào chuôi kiếm. Đôi chân đã đổi sang 1 tư thế giống như đang diễn Kabuki, 2 cánh tay phụ họa theo điệu múa mà nâng kiếm chém 1 đường.

Nhát kiếm này chém tan đi luồng sóng đang ập tới.

“Vương Vũ Hoành!!!! Lại cái quái gì đang diễn ra trên đất của ngươi vậy hả??!!!!”

Còn chưa kịp lấy lại hơi thở, Sasaki đã thấy nhức tai bởi tiếng thét phẫn nộ của Đại Hùng Kwaruh. Tiếng hét này vang vọng khắp 4 tầng Vô thức.