Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 59: Vẫn là đừng làm lớn chuyện




Bệnh viện. Vụ um xùm huyên náo ở khoa hồi sức. Mụ béo mẹ của Đỗ Lương cãi nhau với thằng Văn một hồi, đuối lý. Mụ trừng mắt, quay sang một đứa đàn em đằng sau.

Tên này mặt dơi tai chuột, nhìn vừa khôn lỏi, lại vừa ác ôn. Hắn bước lên, cười nham hiểm.

- Ê nhóc, mày đánh cậu chủ Đỗ Lương của tao một cái, giờ tao đánh lại mày một cái, có được hay không?

- A?

Thằng Văn ớ người ra. Giải thích thế này, hình như cũng vô cùng hợp lý?

Bốp!!!

Chưa kịp nghĩ ngợi gì, một cái tát giáng thẳng xuống mặt nó, nó bị đánh bay về sau, tai lùng bùng, mặt nóng rát.

- Bạn Văn!!

Linh hoảng hốt chạy ra đỡ nó. Cô bé căm tức nhìn tên vừa rồi. Hắn hơi run, hắn cũng nghe danh Bà chúa nhỏ này, nhưng hắn đã dám làm vậy, hiển nhiên hắn ý thức được. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, hắn chạy tới núp sau bà chủ.

Mụ béo cười khành khạch.

- Đúng thế, bọn này đều là đàn em của thằng Lương con tao. Mày đánh nó một cái, vậy thì để bọn nó đánh lại mày một cái!

- Chị để em.

Một tên đô con khác bước lên, bố thằng Cường bước ra cản, mắt trợn lên. Đám còn lại bước ra cản ông lại. Bác sĩ trong bệnh viện xôn xao. Việc này cần phải gọi viện trưởng ra giải quyết. Một đám to cao bặm trợn đã vây kín thằng Văn lại.

Thằng Văn vừa bị một tát vừa rồi đánh cho lảo đảo. Nó thấy đầu váng mắt hoa. Một người lớn, lại là dân giang hồ, dùng hết sức tát một đứa trẻ, nó chưa ngất đã là may. Nó thấy những bóng hình mờ ảo vây quanh nó, nó nắm chặt nắm đấm lại. Đến một người, thì đấm một người vậy.

Không đánh người, sẽ bị người đánh. Nếu đánh người, sẽ bị người đánh lại. Thế giới này, thật sự không tốt đẹp như mẹ vẫn kể sao?

- Bọn mày!! Lộn xộn cái gì ở đây!! Cút hết ra cho tao!!

Tiếng Đỗ Vinh hét lên thất thanh, mặt đỏ phừng phừng, miệng thở hồng hồng, lập bập chạy tới.

Hắn đã cố gọi 2 chục cuộc cho mụ vợ, nhưng mụ không nhấc máy. Hắn đang chạy loanh quanh không biết phải tìm mụ vợ ở đây, thì đã có người chỉ trỏ nói thấy mụ trên mạng. Hắn vội vã không kịp bắt cả xe, dùng Bộ Pháp chạy một mạch tới bệnh viện này.

Đỗ Vinh lên tới vị trí này, cũng là thành quả của vài chục năm lăn lộn giang hồ, võ thuật cũng không kém chút nào, đã Thạc sĩ.

Nhìn cảnh nhốn nháo trong bệnh viện, huyết áp của hắn tăng vọt. Con mụ này, mới hở ra một tí thôi là đã tụ tập một đống đàn em đi gây chuyện. Ngày xưa gã rất thích mụ ở điểm này, sau này hắn có bị bắt nạt là có thể về ôm gấu váy vợ. Nhưng hôm nay, tình hình rất khác. Bây giờ đang có hoạ sát thân treo trên đầu.

- Ông giỏi lắm, giờ ông mới vác mặt tới à? Ông xem...

- Bốp!!

Một cái tát vỗ thẳng vào khuôn mặt to béo của mụ. Mụ văng mạng vào tường, mặt hõm vào, vài cái răng văng ra.

- Con trai đã gây chuyện lung tung, lại không biết dạy bảo, còn hùa theo nó, bao che cho nó! Đúng là con hư tại mẹ, cháu hư tại bà!

Rồi hắn quay sang đám đàn em.

- Đứa nào vừa đòi đánh một đòn thì trả một đòn?

Tên mặt dơi tai chuột vừa rồi run rẩy chạy ra, quỳ sụp xuống chân ông chủ.

- Dạ, là em ạ!

- Mày là ai? Tao không nhớ có đứa đàn em nào như mày.

- Dạ...?

Bốp!!

Tên này vừa ngóc đầu lên thắc mắc, đã bị Đỗ Vinh tung một cước sút hắn văng về cuối hành lang, và loảng xoảng vào đống dụng cụ y tế. Lũ bác sĩ hoảng hồn trốn tránh.

Bình luận trên mạng lại bùng phát.

“Há há, mày là ai, tao không biết”

“Mày đi ra đi”

“Há há, qua cầu rút ván, không hổ là doanh nhân đất cảng”

“Đá rất hay”

- Mẹ kiếp! Còn không phải là người trong nhà tao, dám xúi giục vợ tao làm chuyện khốn nạn! Còn cả đám kia, lại đây!

- Dạ...

Bốp!!

Lại một đứa bị ăn tát.

Bốp!!

Bốp!!

..

6 đứa, 6 cái tát. Càng tát càng mạnh hơn trước. Đỗ Vinh tát dần cũng thành quen, đâm ra nghiện. Tát xong đứa thứ 6, hắn còn quen tay, muốn tìm thêm một đứa nữa để tát.

- Đứa tiếp theo! Úi...

Định giơ tay tát xuống, mới nhận ra là thằng Văn đứng đó. Hắn vội kìm tay lại, biến thành một cái vỗ vai, miệng cười mở rộng đến tận mang tai.

- Ôi, Vương Thành Văn thân mến. Vừa rồi là vợ của ta sai, ta đã dạy bảo sơ sơ như vậy, nếu anh bạn muốn, ta còn có thể treo mụ lên đánh. Chỉ mong anh bạn bỏ qua chuyện này. Bao nhiêu tiền, gia đình ta cũng có thể đền mà. Nhé? Nhé?

Hắn vừa nói cười với Văn, vừa liếc trộm sang phía Trần Phương Linh. Cô bé cười tươi nhìn lại hắn. Hắn chột dạ.

- Anh bạn có yêu cầu gì cứ nói, đừng ngại. Chuyện này, là gia đình ta sai trước, đúng thế, toàn bộ tội lỗi là của ta, ta xin tạ tội.

Nói xong, hắn cúi rụp người xuống.

Đoạn này đăng rất rõ nét trên mạng. Đám quần chúng đang xem trực tuyến cũng bắn biểu tình hoảng hốt. Đa số đều phỏng đoán xem Vương Thành Văn là ai mà khiến Đỗ Vinh của Hải Thành cũng phải lễ độ như vậy.

- Cháu không cần gì nữa đâu.

Thằng Văn suy nghĩ một hồi. Nó vừa bị ăn đòn, nhưng người đánh nó cũng lại bị ăn đòn, nó nghĩ như vậy chắc là huề rồi, dù sao cũng không phải là nó đánh người ta, người ta cũng không thể tìm nó đòi đánh trả chứ. Bên đó đòi viện phí, nó cũng đã trả cho người ta rồi.

- Chú nhớ bảo anh Lương trả bạn Linh 300 hào nha.

- Vâng! Vâng! 300 hào chứ gì? 3000 hào, 3 vạn hào, ta cũng sẽ trả...

- 300 hào là được rồi, nhỉ? - Nó quay sang Linh, chuyện tiền nong của người khác, nó không tự quyết được.

- 300 hào là được rồi. - Linh cười.

- Vâng! Vâng! 300 hào.

- Với lại...

- Vâng! Anh bạn cứ nói đi!

- Chú đừng làm lớn chuyện nha.

Câu này Văn nói thật lòng. Cái chuyện này, từ bé dần dần xé ra to rồi. Nó vẫn nhớ rõ, cuộc đời nó xáo trộn từ khi nó gật đầu đồng ý học nhóm với Linh, rồi thằng Cường ra gây sự với nó, rồi thì... chậc, nó càng không muốn bị đánh, người ta lại càng đòi đánh nó. Không làm lớn chuyện nữa, thì sẽ không bị đánh nữa, đơn giản vậy thôi.

Nhưng câu nói này, lại làm Đỗ Vinh giật bắn cả mình. Hình như, nghe hơi quen quen. Hình như, rất nhiều người đều bảo hắn như vậy?

Đừng có chuyện bé xé ra to, đạo lý này vốn cả trẻ con cũng hiểu. Nhưng, hình như, hắn lại không hiểu? Có phải từ trước đến nay, hắn cứ chuyện bé xé ra to, nên đến giờ ông trời mới gửi điềm báo cho hắn? Có phải hắn chỉ cần yên phận là một tay bốc vác có chút địa vị ở cảng là đủ? Hay, khi lên tới chức đại ca, hắn nên yên phận là đủ? Rồi, tới khi mở một chi nhánh phân phối hàng của Thanh Hải, có của ăn của để, cũng đã quá hài lòng rồi? Tại sao hắn còn phải leo cao hơn, dây vào chiến tranh cao tầng, để rồi bị gió lốc từ 4 phương 8 hướng quật vào mình?

Đạo lý của trẻ con, đơn giản như vậy, mà hắn, lòng tham vô đáy, càng không giữ mình, càng sa xuống hố. Tất nhiên, nhiều thằng cũng rơi xuống hố cùng với hắn.

Mà thằng nhóc Vương Thành Văn trước mắt hắn, rõ ràng hiểu rõ đạo lý này hơn hắn. Người ta rõ ràng muốn mai danh ẩn tích, người ta hài lòng với việc làm con một người công nhân, người ta vốn hài lòng với cái trường Kình Ngư hạng bét này, tại sao hắn còn tới đây lấy lòng? Một đứa bé được cả Tam Đại Gia tộc quan tâm, còn đến lượt hắn tới đây lấy lòng sao?

Lần này, hắn lại quá phô trương rồi.

Đâm lao thì đành theo lao, hắn phải tìm một cái cớ. Hắn thấy Trần Phương Linh, hắn bổ nhào tới.

- Ôi Bà chúa của tôi, tôi đã sai rồi! Đỗ Vinh này đã sai rồi! Đỗ Vinh này cắn rơm cắn cỏ lạy Bà, Bà tha cho cả nhà Đỗ Vinh. Tôi, không, con, con xin bà, bà đừng đốt cả nhà Đỗ Vinh này! Con hối hận lắm rồi bà ơi...

Đỗ Vinh một lái này quá lụa, khiến không ai kịp phản ứng. Linh nhíu mày. Văn cũng nhíu mày. Bảo ông bác này đừng làm to chuyện, nhưng hình như chuyện lại càng to ra thì phải.