Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 582: Những kẻ thật thà




- Trông cậu có vẻ không vui vẻ gì với câu chuyện tôi kể?

Từ hướng Đông, mặt trời đã lên cao, chiếu xuống hình bóng Liễu Thanh Chân ngạo nghễ ngồi trên cao.

Văn đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, mắt nheo lại.

- Anh bắt người khác phải chịu trách nhiệm cho những việc mà anh làm, và anh chẳng thấy chút day dứt nào hay sao?

- Đó là cái giả phải trả cho tham vọng mà thôi. Thế giới này không thương hại những kẻ thật thà. Mọi thứ được vận hành bởi những kẻ đeo mặt nạ. Tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ với nhau. Kẻ duy nhất không đeo mặt nạ, sẽ được gắn cái mác dối trá. Mọi thứ chẳng thể nào vận hành trơn tru nếu chúng ta thành thật với nhau cả. Hãy nhớ giúp tôi điều này, kẻ đủ khả năng khiến tất cả mọi người tin tưởng, luôn là kẻ dối trá nhất.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển theo từng lời Liễu Thanh Chân nói. Đống phế liệu phía dưới hắn dần dần nhô lên cao dần, cao dần. Từng mảnh từng mảnh phế liệu lăn xuống, để lộ ra một con robot khổng lồ, vỏ ngoài bóng loáng, trông dáng dấp vô cùng hiện đại, khác hoàn toàn với đám robot làm từ phế liệu lúc trước.

Trong không khí dần vọng lại những âm thanh ù ù. Từ phía Quận 1, sau lưng Văn, bay tới một đàn robot dày đặc, ước chừng phải tới vài chục con. Chúng nặng nề hạ cánh xuống phía sau lưng Liễu Thanh Chân, tạo thành từng cú chấn động.

- Anh… anh muốn làm gì? – Văn lại cầm chặt lấy cây thước.

- Cậu nghĩ ai là người tài trợ đám nhóc kia vũ khí đạn dược và tiền bạc để chúng phá phách chứ? Cậu nghĩ ai là người đủ khả năng tạo cho chúng một danh tính để chúng khao khát mà phục vụ chứ? – Liễu Thanh Chân đứng trên con robot to nhất, nhìn xuống Văn mà nói. – Người ta nói, Thánh Thần ra đời bắt nguồn từ một lời nói dối. Vậy thì, tôi muốn thử xem sự dối trá có thể biến mình trở thành Thánh Thần hay không.

- Anh… anh… - Những hình ảnh hiện lên trong mắt Văn bỗng nhiên mờ nhòe, rồi mọi thứ cứ tối dần, tối dần. Cơ bắp hắn trở nên rệu rã. Mọi giác quan cứ thế nhạt nhòa đi.

- Vì lúc nãy cậu đã tin tưởng tôi mà uống viên thuốc đó, tôi sẽ tặng cậu một cái chết nhẹ nhàng hơn là ra lệnh bắn nát cậu như cái tổ ong… Tạm biệt, Vương Thành Văn…

Những lời nói này cứ văng vẳng lúc xa lúc gần trong tâm trí Văn. Cho tới lúc, toàn bộ những giác quan của hắn hoàn toàn bị cắt đứt kết nối với não bộ. Hắn cứ như một cái xác, ngã vật xuống đất.
-Đã chuẩn bị xong xuôi chưa?!

Tiếng Hà Minh Đức vang lên trong bóng tối chập choạng. Lúc này là 8 giờ rưỡi tối. Trong cái màu nhá nhem của buổi tối với những ánh đèn mờ nhạt, những bóng người tất bật hối hả in hằn lên khu nhà xưởng lạnh lẽo. Từng chiếc xe vận tải nối thành một hàng dài. Những kho đạn dược chất chồng.

- Anh Đức!

Một giọng nói phều phào vang lên, cho thấy người nói vừa chạy tới đây, còn chưa kịp lấy lại hơi.

- Hoàng, anh bảo mày ở lại trông chừng anh em cơ mà?

Kẻ vừa tới tên Hoàng, chính là thằng nhóc lớn nhất trong đám bới rác ở bãi phế liệu, cũng là thằng đã đứng lên thách đấu Văn hôm nọ. Nó năm nay đã 15 tuổi, nhưng phải đủ 16 mới được anh Đức cho tham gia nhiệm vụ lần này.

- Anh Đức à… Chị Lan… chị Lan sắp sinh rồi!

Trong bóng tối, Đức im lặng giây lát. Một lúc sau, hắn cất tiếng.

- Về phụ giúp chị mày đi. Còn chạy ra đây làm gì? Đi cho khéo kẻo lại đụng bọn Bảo an…

- Ít ra anh cũng phải nhìn mặt con trai mình chứ?! Anh không hề lo lắng cho chị Lan à?

- Về đi. Rồi một ngày nào đó, mày sẽ hiểu.

- Em không về! Em đã hứa với chị Lan sẽ lôi anh về bằng được. Nếu anh đã muốn đi, em sẽ đi cùng anh! Rồi anh em mình cùng về xem mặt thằng bé!

- Tao bảo, về!!!

Đức gằn giọng. Sau đó, hắn cúi xuống xách lấy một khẩu súng đeo lên vai, quay lưng bước đi.

Phía sau, Hoàng cắn răng thật chặt, mặt mũi đỏ lừ. Nó cất tiếng.

- Cha mẹ cho ta thân thể! Đôi bàn tay cho ta cơm ăn! Thầy Phương cho ta mơ ước!

Câu nói này khiến Đức dừng bước, quay đầu lại. Hoàng vẫn tiếp tục nói:

- Từ khi sinh ra, em đã chẳng có cha mẹ! Em cũng chẳng biết Phạm Viết Phương là ai! Em chỉ biết tới anh Đức và chị Lan đứng ra bảo vệ bọn em, chăm sóc bọn em! Em chỉ biết tới các anh em ở bãi phế liệu che chở đùm bọc lẫn nhau! Em biết em to xác, lười lao động, lại cộc tính, thích gây sự đánh nhau, không hòa hợp với mọi người, nhưng chính anh chị đã cho em ở lại, để em có nơi trú ngụ! Nếu vứt em ra ngoài kia, em biết, một đứa ít học lại thô lỗ như em dù có đôi bàn tay cũng chẳng thể nào kiếm được cơm ăn!

Nước mắt nó đã rơm rớm chực trào. Đầu nó cúi gằm xuống.

- Em chẳng biết cái gì gọi là ước mơ. Em chỉ muốn giúp đỡ anh Đức, giúp đỡ tất cả anh em! Em xin anh, em chỉ có cái thân to xác này…

- Không hối hận chứ?

Đức lên tiếng cắt ngang lời nói đã bắt đầu luẩn quẩn của thằng nhóc. Thằng Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, cắn chặt răng mà lắc đầu thật mạnh một cái.

- Vậy thì đi.

Nói rồi, Đức quay người nhảy lên một chiếc xe, vừa lớn tiếng hô hào mọi người.

- Gấp rút lên nào anh em! Trước 6 giờ sáng chúng ta phải hội quân với Liễu Thanh Chân ở Ngã Ba Lớn! Mục tiêu hẳn tất cả đều đã nắm rõ: Xông qua phòng tuyến của Quận 2, bắt sống Triệu Khuyết!
Ngồi trên một mái nhà cao nhìn xuống, Phan Văn Dũng chẳng kìm nổi buông tiếng thở dài. Hắn biết chẳng có cách nào ngăn cản lũ nhóc đần độn này đâm đầu vào chỗ chết.

Vì sao phải cố chấp như vậy chứ? Hắn đã từng hỏi Hà Minh Đức điều này.

Vì sự tồn tại. Thằng đó đáp lại như vậy.

Trong cái thế giới đầy sự giả dối này, tồn tại hay không tồn tại lại có chút ý nghĩa nào hay sao? Cá nhân hắn nghĩ đây chỉ là một khái niệm vô nghĩa.

Những kẻ cố chấp với sự tồn tại của bản thân, đối với hắn, đều thật thà tới mức ngu ngốc. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, hắn vẫn có một chút mong chờ. Kể cả khi, sự mong chờ ấy về một khía cạnh nào đó, là ngầm đồng tình với tư tưởng của Phạm Viết Phương, kẻ thù của tổ chức mà hắn đang phục vụ.

Thế giới được xây dựng trên nền tảng của những lời dối trá, liệu rằng chỉ có thể được thay đổi bởi những kẻ thật thà?