Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 543: Ngã rẽ số phận




Vương Thụy An nhìn Phạm Viết Tuệ ngồi thừ một góc ở đó, hỏi gì cũng đứng hình một lúc mới ấm ứ trả lời, trong lòng ngao ngán không thôi.

Gánh nặng của việc sinh ra trong một gia tộc lớn, phải mang trên vai cái kỳ vọng phải trở thành vĩ đại như cha ông của mình, thực sự là quá sức với một tên thiếu niên.

Vương Thụy An có một “đứa” em trai, một đứa em già đầu rồi vẫn không chịu lớn, lão làm sao không hiểu. Vương Chính Đức rũ bỏ phắt một cái toàn bộ trách nhiệm với gia tộc, để một mình lão còng lưng gồng gánh suốt hàng chục năm trời, lão làm sao không hiểu.

Ấy vậy mà, quay đi quay lại, cũng đã từng này tuổi rồi. Thọ mệnh còn lại bao năm, lão cũng chẳng biết. Chiến lực của lão đã dần dần bước tới đỉnh phong, bất kì thời khắc nào cũng có thể qua con dốc của sự nghiệp.

Dù trí tuệ có thể vẫn còn minh mẫn, dù kinh nghiệm càng ngày càng sâu cay, dù kiến thức vẫn không ngừng tiếp nạp, nhưng khí lực thì cứ theo chu kì của trời đất, chẳng thể nào sung mãn được mãi mãi.

Mà chiến lực, chính là sự kết hợp giữa trí tuệ và khí lực. Không có trí tuệ, khí lực dồi dào cũng chẳng biết dùng ra sao. Không có khí lực, thì biết mà không thể làm, lực bất tòng tâm.

Tới cảnh giới Tiến sĩ, khí lực trời đất sẽ cộng hưởng với khí lực của bản thân. Khí lực của bản thân càng hùng hậu, thì khí lực mượn được từ thiên địa lại càng khủng khiếp.

Vương Thụy An ở tuổi 87, khí lực vẫn cuồn cuộn vững chãi, như một con rồng sáng bóng vảy bạc cuồn cuộn thu mình. Lão ngồi đó mà khí áp tuôn ra khiến tất cả mọi người trong phòng không dám thở mạnh.

Hội đồng Giám sát, thành lập đã được 1200 năm, trải qua bao đời Chủ tịch, lúc thăng lúc trầm, nhưng vị thế đối với Vương tộc chưa từng suy giảm.

So với Ám Hành Quân Đoàn lén lén lút lút trong bóng tối, thì Hội đồng Giám sát ngang nhiên ngoài sáng, dùng quyền lực của mình để kiểm soát bất kì một cơ quan nào. Từ các bộ, ban ngành, tới các học viện, tổ chức, tới mọi loại hoạt động hợp pháp lẫn phi pháp, bọn họ đều dù ít dù nhiều đặt chúng trong tầm kiểm soát.

Giám sát hội không phải là công an. Họ không có nghĩa vụ truy bắt tội phạm. Họ không có nghĩa vụ phá đường dây buôn lậu. Họ không có nghĩa vụ đảm bảo an ninh trật tự ở bất cứ đâu. Họ cũng không phải Bộ giáo dục. Không phải quân đội. Không phải bất cứ một cơ quan công quyền nào. Nhưng họ lại đứng trên tất cả những đơn vị đó. Họ kiểm soát một thứ trừu tượng hơn, và trọng yếu hơn: sự cân bằng tổng thể giữa các thế lực trong Đế quốc.

Chỉ là, ít ai biết rằng, Vương Thụy An đối với Giám sát hội lại có địa vị vô cùng to lớn. Nếu nói Ám Hành Quân Đoàn nằm trong tay Vương Tuyết Trinh, thì cũng có thể nói Hội đồng Giám sát nằm trong tay Vương Thụy An.

Có điều, một con người nắm giữ một trong 5 binh đoàn lớn của Đế quốc, nắm trong tay 1 phần 3 Thung lũng Công nghệ, sở hữu dưới trướng hàng chục ngàn bộ não tài ba, và là kẻ đầu tiên nắm giữ tất cả những thành tựu quốc phòng tối tân nhất, nếu kẻ đó lại nắm thêm một tổ chức hùng mạnh như Giám sát hội, liệu Nam Đế có nên ít nhiều lo lắng?

Đương nhiên là nên có. Nhưng lo lắng ở mức nào, cảnh giác ra làm sao, đó là chuyện thiên hạ thực sự không biết. Nội bộ Vương tộc phân chia quyền lực, vốn không phải chủ đề mà người ngoài có thể can thiệp. Chỉ biết là, nghe phong thanh đâu đó trong chính Vương tộc, số người e ngại hoặc thậm chí là nghi kị Vương Thụy An không hề ít ỏi.

Ví dụ như, chiêu mộ cháu nội của Phạm Viết Phương về dưới trướng, cũng là một trong số những hành động khiến người ta bàn ra tán vào.

Vương Thụy An nhìn Phạm Viết Tuệ không còn chút động lực, đạo tâm vụn vỡ, tinh thần hoang mang, niềm tin sụp đổ, mà không khỏi ngán ngẩm trong lòng.

Phạm Viết Tuệ dù sao cũng là kẻ có tư chất, phong thái đàng hoàng, tác phong đĩnh đạc, làm việc cũng rất hiệu quả. Có chút tự cao tự mãn ngấm ngầm, nhưng cũng chẳng phải vấn đề quá lớn.

Nhưng, để hắn đạt được cái đẳng cấp quái kiệt như ông nội hắn, đương nhiên là khó có thể xảy ra. Phạm Viết Phương trở thành quái kiệt của thời đại, cũng chẳng phải nhờ một thân chiến lực cường hãn gì hết.

Phạm Viết Tuệ lớn lên trong những lời tán dương của người đời dành cho ông nội, Vương Thụy An rất hiểu. Phạm Viết Tuệ khao khát vươn tới để được sánh ngang với con người ấy, lão cũng hoàn toàn cảm thông.

Nhưng, lòng tự tôn không phải là phương pháp để giải quyết nỗi tự ti, mà chính là nguyên nhân gây ra nó.

Phạm Viết Tuệ cực kì căm ghét bị đem ra so sánh với ông nội. Thêm nữa, chính vì lúc nào cũng bị áp lực của mọi người xung quanh đè lên vai, hắn rất thích thú việc dè bỉu những người thấp kém hơn để khiến bản thân cảm thấy ưu việt.

Ngươi quả thực khá ưu việt, nhưng luôn có người ưu việt hơn ngươi.

Chỉ một nắm đấm, đấm nát đi toàn bộ lòng tự tôn của một thiên tài, còn đấm nát toàn bộ thế giới quan và nhân sinh quan của kẻ đó, khiến hắn từ trên đỉnh cao ngạo nghễ rớt thẳng xuống đất nát nhừ, thực sự là quá lãnh khốc, quá tàn bạo, quá vô cảm.

Đến cả Vương Thụy An cũng không nỡ xát thêm muối vào vết thương sâu hoắm của Phạm Viết Tuệ. Lão chỉ hỏi qua loa vài câu, khuyên thằng nhóc về nghỉ ngơi cho bình tâm một thời gian, rồi cho nó ra ngoài.

Toàn bộ những Giám sát viên còn lại vẫn đứng đó chắp tay say lưng, mặt không lộ chút cảm xúc. Nhưng có lẽ, không ít kẻ trong lòng hả hê.

- Việc ngăn cản Bạch Thế Thắng, vốn dĩ đã có thể thành công, nhưng kết quả thu được thì cũng chưa đến mức gọi là thất bại. Chỉ có điều, tới giờ ta vẫn chưa nhìn ra thứ hệ quả mà Bạch Thế Thắng mang lại sẽ có ảnh hưởng thế nào tới bước tiếp theo của Liễu Thanh Chân. Phạm Viết Phương đương nhiên sẽ không ra những nước đi vô nghĩa. Có lẽ, chúng ta đã quá coi nhẹ nhân tố X rồi chăng?

Từ trong đám người, một người đàn ông cỡ 50 tuổi bước lên một bước, đứng đó không nói một lời, chỉ nhìn vào Vương Thụy An như đang chờ nghe chỉ thị.

- Thừa Vĩ, từ đó tới giờ, trong gia tộc, người và Liệp Thiên vẫn đọ khinh công bất phân cao thấp. Âm Dương Bộ Pháp, ngươi đã luyện được mấy thành?

Người đứng trước mặt Vương Thụy An, chính là con trai thứ 3 của lão, Vương Thừa Vĩ. So trong nội tộc, thì cùng trang lứa với Vương Liệp Thiên Đại Tướng tư lệnh Binh chủng Không quân.

Nói về Âm Dương Bộ Pháp, trong Vương tộc đều sẽ chú trọng đào tạo, nhưng tùy từng người mà thành tựu có cao có thấp.

Vương Liệp Thiên, tính tình nhẹ nhàng hiền hòa, không thích đao to búa lớn, thích hợp với Chí Âm Chi Cực, tuy không phải thiên tài tuyệt thế, nhưng nhờ thiên tính phù hợp mà đạt tới Vũ Không Bộ, một biến thể được xếp tương đương với 8 thành Âm Dương Bộ Pháp.

Vương Tuyết Trinh thì trái ngược, là thiên tính Chí Cương Chí Dương, nhưng lại mượn dùng Thổ Tính hiền hòa vững chãi để cân bằng lại nhiệt khí của bản thân, xưa nay vẫn luôn được xưng tụng là thiên tài Đại mạch ngàn năm có một. Chính nhờ sự cân bằng hiếm có giữa Âm và Dương, giữa nhiều loại tính chất trong khí lực, mà trường phái Ngũ Hành Bộ Pháp và Ngũ Hành Quyền tới đời của bà được phát triển tới mức tinh hoa. Bộ pháp của Vương Tuyết Trinh, thiếu đi một chút tinh tế khéo léo, nên chỉ được đánh giá 8 thành, ngang hàng với Vương Liệp Thiên.

Kế đến, lại nói tới Ám Hành Sứ Giả. Nội bộ Vương tộc, số người biết được danh tính thực sự của Vương Minh Quang cũng không nhiều. Nhưng chỉ qua cái cách hắn bước đi tại lễ giỗ tổ hôm đó, lại không thể nào không nhận ra một trình độ Bộ pháp đáng sợ mang đậm dấu ấn của Vương Tuyết Trinh. Thêm 5 con rồng mang 5 màu sắc khác nhau, là hiện tượng gì, nhân nhân từ đâu, cũng chưa ai lý giải nổi. Đương nhiên, càng như vậy, người ta càng vô tình phủ lên nhân vật này một màn sương kì bí.

Sau 3 nhân vật trên là ai cũng sẽ nghĩ tới, kế đến sẽ phải nói tới Vương Thừa Vĩ. 50 tuổi, 5 bằng Tiến sĩ, cũng không phải thứ thành tựu quá kinh động. Nhưng xét về tài năng quản lý, khả năng xử lý tình huống, đưa ra quyết định, lại là nhân trung kì tài.

Hắn chín chắn, hắn thành thục, hắn hiểu rõ cách mọi thứ vận hành, và hắn biết đứng lên cáng đáng mọi việc. Chi nhánh Vương Nghiệp của Vương Thụy An chiếm được 31% số lượng Dữ liệu đen, thì bản thân Vương Thừa Vĩ chính là người mang về 12% trong số đó.

Đáng tin cậy, đáng tin cậy, và đáng tin cậy.

Vậy là quá đủ để Vương Thụy An an tâm giao phó mọi việc cho đứa con thứ 3 này.

- Thưa cha, Vương Lập Thiên nay đã đạt 8 phần, thì con cũng được 6, 7.

Vương Thừa Vĩ chỉ đơn giản nói ra điều này, không có thổi phồng, không có e ngại, cũng không lấp liếm. Chỉ đơn giản là một sự đánh giá khách quan.

- Ngươi có tự tin vượt qua được tất cả những tai mắt của Vương Tuyết Trinh chứ?

- Thưa, con có sự tin tưởng khá cao. Chỉ cần không phải đích thân Vương Tuyết Trinh ra mặt.

- Nếu là Ám Hành Sứ Giả?

- Dù có là Ám Hành Sứ Giả, cũng khó có khả năng phát hiện được chút manh mối nào. Cha muốn con theo dõi nhân tố X?

- Không. Nhân tố X chỉ là thứ mồi nhử câu kéo mọi sự chú ý của tất cả các bên. Ta muốn ngươi theo sát một đầu mối quan trọng bậc nhất trong màn kịch này. Ta cần ngươi bằng mọi giá bắt thóp được Cú.

- The Owl? Nhưng hắn ta…

- Hắn đang bị thương rất nặng sau khi phải đối đầu với cấp Bạch Hoàn của Bạch Linh Đội. Thinh Không Bộ Pháp đương nhiên không còn đáng sợ như trước nữa. Ta muốn ngươi tìm ra chân tướng của thứ mà hắn đã cướp đi tại Hải Thành là cái gì. Đó hẳn mới chính là thứ khiến cho Bạch Linh Đội bằng mọi giá bảo vệ, thậm chí cả một cấp Bạch Hoàn cũng phải bỏ mạng.

- Đã rõ.

=====

Vương Thụy An ngồi xuống ghế, đưa hai tay bóp lấy vầng trán đầy những vết nhăn. Giá như có Vương Chính Đức ở đây, lão sẽ được gánh vác giùm rất nhiều áp lực.

Nhưng xưa giờ vẫn vậy. Mọi mối đe dọa giáng xuống gia tộc này, vẫn là đôi vai của lão gánh lấy.

Giờ phút này, không thể tin tưởng bất kì ai được nữa, kể cả Vương Tuyết Trinh.

Nhân tố X rõ ràng là một cái mồi câu quá lộ liễu. Nhưng thứ mồi câu này, là ai ném ra? Và ai mới là người cắn lấy?

Vương Thụy An đưa đôi mắt đã có chút hoen đỏ vì mỏi mệt, nhìn qua bên kia dòng sông. Phía đó là nơi 2 tòa tháp còn lại sừng sững ngự trị.

Nhân tố X đã rơi vào tay Quận 1. Đây là thông tin mà lão đã được xác nhận.

Ám Hành Sứ Giả đang ở Quận 2.

Và Vương Vũ Hoành, dù không một lời báo trước, nhưng tên đó khẳng định sẽ đáp xuống Quận 3.

Ngã Ba Lớn, rất có thể sẽ trở thành một ngã rẽ của những số phận thêm một lần nữa.

Dooms Day, chỉ còn lại 27 ngày cho tới lúc bắt đầu.