Tối đó, Văn ngồi bên lan can nhìn ngắm cái đô thị xa lạ sáng ngập trong ánh đèn này. Mẹ hắn gọi điện hỏi thăm hắn. Từ khi rời nhà đi tới giờ, mẹ cũng chỉ gọi cho hắn 2 lần. Hắn kể với mẹ những nơi hắn đã đến, đã qua, đã thấy. Mẹ hắn lắng nghe, sau đó hỏi lại, liệu hắn tự lo liệu được ổn thỏa chứ? Hắn nói được. Mẹ hắn nói vậy thì được. Mẹ sẽ không làm phiền hắn nhiều trong chuyến đi nữa, nhưng có việc gì xảy ra, nhớ phải báo lại cho mẹ. Văn chào mẹ rồi cúp máy. Có lẽ, hắn đoán được, mẹ nhớ hắn nhiều hơn là hắn nhớ mẹ. Tuổi 16 với những chân trời rộng lớn luôn đủ sức hấp dẫn bất kì ai, và mẹ đủ tâm lý để mặc hắn khám phá.
Một lúc sau, Vân cũng đã xuất hiện, xách theo một cái laptop không biết từ đâu ra. Tóc cô còn ẩm ướt và vương mùi dầu gội, hòa vào làn gió lạnh ban đêm thổi từ biển ngoài xa vào thung lũng, làm Văn cảm thấy vừa lạ vừa quen.
- Bit thông tin ở Sa Li Khan, hóa ra cũng không đơn giản như tôi vẫn nghĩ - Vân vừa đặt laptop lên đùi mình, vừa nói - Đây là 1 bit trắng mà Liễu Thanh Chân đưa cho tôi hồi chiều.
Vân cầm chiếc USB trắng lên, cắm vào laptop.
- Ở trong chiếc USB này anh ta đã cài sẵn cho mình một loại chương trình để “đào” Coin. Bây giờ nếu tôi chạy chương trình này với 1 bit trắng có sẵn trong USB nhé…
- Sẽ có 8% khả năng nó biến thành 1 bit xanh? - Văn hỏi.
- Đúng vậy. Nhưng 92% còn lại, là 1 bit trắng kia sẽ biến mất vĩnh viễn. Cũng tức là 1 hào của tôi đã tan biến vào hư vô.
Vân bấm nút chạy. Và quả nhiên, 1 bit trắng kia sau 1 khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, đã tan biến.
- Đồng tiền ở Sa Li Khan không phải là đồng tiền thật. Chúng đều là những đồng tiền lượng tử đang ở trong trạng thái chồng chập, tức là cùng 1 lúc có 2 trạng thái: hoặc là ra 1 bit xanh, hoặc là chẳng ra cái gì. Các bit xanh cũng vậy, hoặc là ra được bit tím, hoặc là chẳng ra được gì. Cứ như vậy cho tới Black Bit.
- Nhưng… - Văn ngẫm nghĩ - Nếu chúng ta không chạy chương trình kiểm tra này, thì 1 bit trắng sẽ mãi là 1 bit trắng, luôn ở trong trạng thái mơ hồ giữa “có” và “không”, và theo xác suất, ta lấy giá trị trung bình của chúng là 1 hào.
- Vậy đó. Khi cầm 1 bit trắng trong tay, cậu sẽ có 2 lựa chọn: hoặc là giữ nguyên 1 bit trắng ấy với giá trị 1 hào để đem đi giao dịch, hoặc là “đốt” nó để đánh cược vào việc có được 1 giá trị tiền lớn hơn.
- Giống như xổ số ấy nhỉ?
- Ờ. Chính nó đó. Nhưng giả sử khi mình sở hữu một lượng bit trắng đủ lớn, giả sử như 1000 bit đi, đốt chúng, hẳn sẽ ra được khoảng 8 chục bit xanh đi. Số lượng càng lớn, thì khả năng ra đúng số bit bậc cao hơn theo tỉ lệ càng cao. Ngược lại, những người sở hữu số lượng bit nhỏ sẽ có xu hướng không muốn đánh cược. Điều này dẫn tới hệ quả...
- Là tất cả mọi người đều tích trữ tài sản ở dạng bit trắng, hoặc xanh? Hoặc nhiều lắm thì là tím. Chính vì số lượng dữ liệu tích trữ khổng lồ như vậy lại nằm trong trạng thái bất định, nên các công ty lớn mới gặp khó khăn khi thu thập dữ liệu đen? - Văn nói.
- Chính xác rồi đó. Nhưng đồng thời, chính những dữ liệu chưa được kiểm chứng kia mới là đơn vị giao dịch chính trong thung lũng, nhằm thúc đẩy nền kinh tế của Sa Li Khan không ngừng vận động. Làm sao để vừa thu thập dữ liệu đen, vừa duy trì được một nền kinh tế đủ vững mạnh, đó là một bài toán rất phức tạp của những tập đoàn lớn. Chúng ta chỉ là những kẻ mới tới đây, nếu có cách nào đó để kiếm chác được kha khá trong cái hệ sinh thái này cũng đã là một thành tựu không tồi.
- Cậu vẫn có ý muốn hợp tác với Liễu Thanh Chân sao? - Văn hỏi.
- Tạm thời chưa có ý định rõ ràng. Việc quan trọng nhất vẫn là ngày mai ghi danh cho cậu tham gia thực tập thành công. Ngoài ra…
Vân vừa nói, vừa rút trong túi ra hai tấm vé đã hơi nhàu nát.
Văn cũng không có vẻ gì bất ngờ với 2 tấm vé này.
- Vé mời của Bạch Thế Thắng phát cho mọi người để đi họp mặt lần trước. - Vân nói - Bảo sao cậu lại thấy chuỗi âm thanh trong bài phát biểu của Phạm Viết Phương có gì đó quen thuộc.
Vân dùng điện thoại chiếu đèn pin lên chiếc vé. Phần mép phía dưới, dù không mấy ai để ý, có một hàng mã vạch đen trắng, rất nhỏ.
- Liễu Thanh Chân nói rằng Bạch Thế Thắng đã hoàn thành vai diễn của hắn, vậy nghĩa là sao? Hẳn anh ta dù đã thất bại, vẫn để lại một manh mối gì đó dẫn ta tới câu đố tiếp theo của Phạm Viết Phương. Vậy là tôi đã nghĩ tới cặp vé này. - Vân nói.
- Chẳng phải hôm đó cậu đã phải giao nộp lại vé cho Hoàng Linh với Thế Vũ rồi đó sao? - Văn hỏi.
- Tới hôm đụng độ trên núi Bách, tôi đã kịp trấn lột của thằng Hoàng Linh một số thứ.
Vân cười. Sau đó cô bắt đầu nghiên cứu dãy mã vạch trên tấm vé.
- Mã vạch vốn sinh ra để đánh dấu hàng hóa. Từ khi phát triển tới giờ đã có rất nhiều loại mã được quy ước. - Vân vừa nói vừa bật laser quét qua hàng mã vạch - Đây có lẽ là loại mã vô tuyến cổ điển mà nay đã không ai sử dụng nữa. Code Eleven (mã 11).
- Đoạn mã đó là bao nhiêu?
- 123-4530.
- Tấm vé còn lại?
- Cũng như vậy. Mấy tấm vé cậu từng cầm của Vinh Mũi Chó thì sao? Có nhớ lại chút gì không? - Vân hỏi.
- Tôi nhớ chứ. Tôi đã để ý tới chúng từ trước mà. Hoàn toàn giống nhau. Tất cả những tấm vé của Bạch Thế Thắng đều có dãy số ấy.
- Vậy còn đoạn mã ẩn sau lời phát biểu của Phạm Viết Phương?
- Là một đoạn mã Morse. Tạch, tạch, tè, tạch. Tạch, tè. Tè, tạch, tè. Tạch. Dám cá đoạn mã này thì tất cả những ai nghe thấy đều đã nhận ra, chứ không riêng gì chúng ta đâu.
- Đoạn mã đó nghĩa là gì? - Vân hỏi.
- F. A. K. E. Fake.