Âm Dương Hoàng Long Tiễn, giương lên, nhắm thẳng vào Visshara Alaya khổng lồ đang lao tới.
- Đủ rồi!!
Visshara cũng dừng bước. Abdarr Kadi, Quốc vương của Vrahta, đã từ pháo đài Vira bay lên.
- Nam Đế, nếu ngài bắn ra thứ đó, e rằng toàn bộ Vrahta sẽ không còn ai có thể sống sót!
Hắn hít một hơi thật sâu.
- Là Ngài đang ép ta, có tội với tổ tiên sao? Ta sẵn sàng từ bỏ Vương vị, chỉ cần người dân Vrahta...
- Tội đồ!! Im miệng!!
Abdarr Kadi còn chưa nói xong, Vương Vũ Hoành đã lớn tiếng quát hắn. Tiếng quát vang vọng, như hoà vào khí thế của Hoảng Long, át cả lời nói của Abdarr.
- Hoàng tộc Abdarr Kadi!! Ám sát ta, là âm mưu ngoại giao, ta tuy tức giận, nhưng nghĩ ngươi vẫn còn tâm huyết vì dân chúng Vrahta!! Ta có thể cho qua!!
- Nhưng các ngươi nhìn xem!! Trận chiến vừa rồi, Vrahta xuất ra bao nhiêu khí tài quân sự?! 620 ụ súng máy!! 20 bệ phóng tên lửa!! 3 khẩu đại pháo laser!! 70 con robot chiến đấu!! Chỉ trong một pháo đài?!
- Hỡi người dân Vrahta!! Hẳn các người cũng biết tài lực của Vrahta ra sao?! Mỗi năm 243 triệu dân chúng Vrahta, đóng cho Hoàng tộc trung bình 72 tỉ hào. Trong đó, chỉ có 2 tỉ ngân sách được chi cho giáo dục, y tế, giao thông, phúc lợi. 70 tỉ được chi vào việc xây dựng quân đội!! Và vơ vét tài nguyên!!
Màn hình như đã được lên kế hoạch từ trước, xuất hiện những con số thống kê của... chính cơ quan Vrahta. Những con số này dù đã được thông báo từ nhiều năm nay, không dấy lên lo ngại gì, nhưng trong hoàn cảnh này, lại khiến dân chúng oà lên phẫn nộ.
Cùng lúc đó, hạm đội viễn chinh của Đại Nam cũng đã tới Vira. Các quân nhân bắt đầu phong toả các vị học giả còn sống sót. Các vị này cũng không còn quá nhiều sức lực để chống cự. Visshara Alaya cũng từ từ tan biến.
- Các binh sĩ Đại Nam, nghe lệnh ta, đối xử thật chu đáo với các vị học giả và binh lính Vrahta!! Bọn họ là những anh hùng đã mạo hiểm ra sa trường để thủ hộ đất nước!! Tất cả những người đã hi sinh trong trận chiến vừa rồi, ta xin hứa sẽ lập bia tưởng niệm cho họ!!
- Rõ! Thưa Bệ hạ!!
Hắn lại quay sang nhìn Abdarr, tên này thật sự cảm thấy có rất nhiều điều oan ức cần nói, nhưng khí thế của Vương Vũ Hoành khiến hắn nín nghẹn.
- Còn ngươi!! Trả lời ta đi Abdarr!! Gần như toàn bộ chiến lực của Vrahta, được tập trung tại pháo đài Vira này, chỉ để phòng hộ cho một mình Hoàng tộc của ngươi?!!!
- Thân là Quốc vương một nước, ngươi từ bỏ dân chúng của mình, lén lút đưa cả gia tộc trốn tới nơi hẻo lánh này, càng huy động hàng nghìn khí tài cũng như 10 vị Siêu cường giả để bảo vệ mình!! Không còn ai bảo hộ cho người dân!! Ngươi có còn đáng là Quân vương không?!!
- Ngươi đẩy các binh sĩ ra chết trận thay cho mình, còn ngươi trốn chui trốn nhủi trong pháo đài, bình an vô sự, ngươi có còn đáng là bậc Quân vương không?!!
Câu nói này, làm toàn bộ người dân Vrahta phẫn nộ tới đỉnh điểm. Đúng vậy, rõ ràng các thành phố lớn không còn quân đội bảo hộ, không có chính quyền trị an, hỗn loạn và hoảng sợ lên tới nóc. Những người dân vừa trải qua tình trạng ấy, nghe tới câu nói này, lập tức vỡ oà.
Abdarr cảm thấy ngàn vạn uỷ khuất không nói nên lời. Chiến tranh, bất cứ Hoàng tộc nào cũng cần được bảo vệ, không phải sao? Đầu tư cho quân sự và khai thác nhiều như vậy, chẳng phải là vì áp lực từ Đại Nam của ngươi sao?! Dân chúng Vrahta hoảng sợ đến gà bay chó chạy, chẳng phải vì ngươi đích thân tới gây chiến sao?!! Ngươi cậy ngươi là Chí Tôn Cường giả, một mình ngươi tung hoành chiến trận. Nhưng người có thể làm được như ngươi, chẳng phải chỉ đếm được trên đầu ngón tay một bàn tay sao?!
Hắn định mở miệng ra cãi, Vương Vũ Hoành đã lập tức cất tiếng, khí lực to lớn, át cả trời đất.
- Quân đội Vrahta, xin hãy hợp tác cùng ta, lục soát toàn bộ pháo đài Vira, tìm kiếm tài sản bị Hoàng tộc Vrahta giấu giếm!!
Ngay lập tức, trong quân đội, một vài sĩ quan ngay lập tức đứng ra, hô lớn:
- Bẩm báo Nam Đế!! Hạ thần là Đại Tá trong quân đội Vrahta!! Hoàng tộc Abdarr bóc lột nhân dân, vơ vét tài nguyên, tư tàng của cải, đã nhiều năm nay!! Thân là sĩ quan quân đội, ta không dám đứng ra ngăn cản, tự thấy ô nhục với bản thân!! Nay, cho dù có mang danh phản quốc, cũng thu hết can đảm đứng lên báo cáo chuyện này với Ngài, không mong Ngài tha thứ cho mạng hèn này, mà chỉ mong Ngài mang lại công lý cho người dân Vrahta!!
- Nói đi!
- Thần biết kho cất giấu của cải của Hoàng tộc Abdarr!! Ước tính... lên tới 800 tỉ hào!! Thần xin được dẫn đường cho Ngài!!
- Ngươi...!!
“800 tỉ hào!!?”
“Tăng giờ làm, giảm lương, tăng thuế, mỗi năm một cao, lại luôn kêu gào là ngân sách cạn kiệt!”
“Vợ ta làm 1 ngày 10 tiếng, con cái nheo nhóc không ai chăm sóc, ấy thế mà lương có 50 hào một tháng!!”
“Quá khốn nạn!”
…
Abdarr Kadi không cần Thiên Lý Nhĩ cũng có thể đoán ra tiếng phẫn nộ của người dân khắp cả nước. Oan ức chồng oan ức, bao nhiêu miệng có thể cãi. Đất nước tích trữ tài lực chuẩn bị chiến tranh đó, tại sao lại trở thành Hoàng tộc tư tàng của cải rồi? Mà tất nhiên là Hoàng tộc nào chẳng tư tàng của cải, nhưng lần này rõ ràng là oan ức thấu trời.
- 800 tỉ hào?! Abdarr, ngươi còn gì muốn nói không?!!
Tiếng quát này, khiến Abdarr run lẩy bẩy. Hắn đã nhận ra, kẻ trước mắt này, một mình tới Vrahta không phải chỉ với vũ lực.
Hơn 11 năm trước, khi Đại Nam Tiên đế qua đời, Vương tộc hỗn loạn, các hoàng tử công chúa sát phạt nhau vì quyền lực, Trần gia đã chủ động liên hệ với hắn. Vương tộc đang suy yếu. Dù sau đó, Vương Vũ Hoành có bước lên ngai vàng, bước vào Đại Thư viện, hắn vẫn là kẻ yếu nhất, nếu so sánh với Bắc Hoàng Tây Công gì đó.
Trong 10 năm nay, Trần gia và Vrahta, đã gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch này. Lật đổ Vương tộc, lật đổ Vương Vũ Hoành.
Nhưng, Vương Vũ Hoành từ khi bước vào Đại Thư viện, tiến bộ thần tốc, đạt đến 8 học vị Tiến sĩ, chuyện này cứ coi là còn trong dự liệu. Nhưng một mình hắn bay tới Vrahta, sử dụng Âm Dương Hoàng Long trong truyền thuyết, đe doạ tới toàn bộ tính mạng công dân Đại Nam, có chút vượt ngoài dự kiến. Nhưng Abdarr tin rằng, chỉ cần lấy hành động hung hăng càn quấy của hắn ra chỉ trích, công lý vẫn nằm trong tay mình.
Nhưng, toàn bộ kế hoạch 10 năm nay, lại bị giăng bẫy ngược lại, hắn từng bước từng bước bị Vương Vũ Hoành dẫn vào một mạng nhện, càng giãy giụa càng dính cứng.
Hắn mất bao lâu? Rốt cuộc Vương Vũ Hoành mất bao lâu để dệt nên cái mạng nhện này? Hắn rất rõ ràng, tên Đại tá kia là gián điệp của địch đấy. Toàn bộ phóng viên chờ chực tại Vrahta, cũng là do sắp xếp từ trước. Còn bao nhiêu những chuẩn bị tỉ mỉ nữa, để có thể dọn ra sân khấu hoành tráng này cho Nam Đế? Và mất bao lâu?
- Hoàng tộc Vrahta ám sát đồng minh, đó là bất nghĩa!! Phản bội lại lời thề với Mẫu Hà, đó là bất tín!! Phá huỷ đất nước, phả huỷ chính quê hương của mình, đó là bất trung!! Phản bội lại chính người dân của mình, vơ vét chính tiền thuế đã nuôi sống các ngươi, đó là bất hiếu!! Mỗi tội ác đều là đại nghịch bất đạo, trời không dung đất không tha!!
- Ta, Vương Vũ Hoành, tạm thời đại diện cho toàn bộ người dân Vrahta, thất vọng vì ngươi, phẫn nộ vì ngươi, nhục nhã vì ngươi!! Đại diện cho người dân Vrahta, ta tuyên bố phế truất Hoàng tộc Abdarr!!
Hữu Thành đã tỉnh táo lại nãy giờ rồi. Nhìn thấy cảnh này, hắn cũng phê lòi. Trình độ quay phim càng lúc càng nghệ. Hắn zoom thẳng vào Nam Đế, Nam Đế cũng rất phối hợp, nhìn thẳng vào ống kính. Gương mặt nghiêm nghị, hắn cất tiếng hỏi:
- Toàn thể người dân Vrahta!! Các bạn, có đồng thuận không?!!
Lúc này, trên tất cả các thành phố lớn của Vrahta, những gián điệp của Đại Nam được gài vào quần chúng, bắt đầu giơ cao tay, hô to.
- Đồng thuận!!
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người, đang trong trạng thái kích động tới cực hạn, đều giơ tay, hét vang.
- Đồng thuận!!
- Đồng thuận!!
- Đồng thuận!!