Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 498: Niềm tin tuyệt đối




- Vậy ta đi nhé?

Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán nàng. Một cái hôn thật dịu dàng và trìu mến.

Kiên nhẫn, dịu dàng, biết quan tâm, và không gia trưởng. Từ ngày ở bên nàng, hắn còn thấy lòng mình nhẹ nhõm đi thật nhiều.

Tuổi thơ hắn đã không được trọn vẹn. Thời trưởng thành cũng không hề dễ chịu. Nhưng nàng đã bù đắp tất cả.

Cuộc đời con người, chỉ cần chịu đựng qua những ngày khốn khổ, rồi ắt sẽ có lúc tìm được người phụ nữ thấu hiểu mình, và cùng nhau nương tựa để đi trọn cuộc đời này.

Không cần vinh hoa phú quý, không cần danh tiếng quyền lực, miễn là lòng ngươi thanh thản bình an.

- Chàng nhớ nhé. Tuyệt đối đừng nói về giấc mơ kia cho người khác, đặc biệt là Vương Bá Thế!

Hắn thở dài. Vì sao không chỉ cô hắn Vương Tuyết Trinh, mà đến cả Hoàng Bích Thanh cũng đều nghi ngại anh trai mình tới vậy.

- Ta nói nè, Bá Thế ấy, anh ta không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ đâu. Ta chơi với anh ấy từ nhỏ, liệu còn ai hiểu anh ấy hơn ta nữa? Anh ấy đáng thương hơn là đáng sợ. Anh ấy phải từ bỏ rất nhiều đam mê của bản thân để đáp ứng kì vọng của phụ vương. Dần dần những áp lực ấy tích tụ lại và anh ấy không biết làm sao để giải phóng nó. Anh ấy càng tài năng bao nhiêu, thì áp lực xung quanh càng nhốt chặt anh ấy lại bấy nhiêu. Thậm chí ta còn biết anh ấy có đi kỹ viện chơi gái, rồi làm nhiều điều xằng bậy khác, nhưng ta cũng không hề tiết lộ chuyện ấy với bất kì ai, ngoài nàng. Dù vậy, thẳm sâu bên trong, Bá Thế vẫn là một con người nhân hậu.

Bích Thanh trầm ngâm giây lát.

- Thôi được rồi. Thiếp cũng mong là vậy. Nhưng cẩn thận vẫn không bao giờ thừa, phải không? Nhất là những chuyện nhạy cảm như vậy…

- Ta hiểu rồi.
- Ta hiểu rồi.

Vương Vũ Hoành gục đầu xuống một cái, giật mình thức giấc.

Cái nghi lễ tế tự chết tiệt kia làm hắn ngủ quên lúc nào không hay.

Hắn đã mơ.

Hắn đã mơ về đúng cái ngày này 16 năm về trước. Lúc mà mọi thứ bắt đầu. Đúng vậy, tất cả đều bắt nguồn từ giấc mơ đó.

Vậy là hắn đã nằm mơ trong một giấc mơ? Thật hiếm khi nào hắn xuống tới 2 tầng Vô thức như vậy một cách ngẫu nhiên.

- Ta hiểu là ngài đã mong nghi lễ này kết thúc đến nhường nào.

Bà lão ngồi đối diện với hắn mỉa mai.

- Vậy còn bao lâu nữa?

Vương Vũ Hoành ngồi thẳng người lại, không lộ chút cảm xúc mà hỏi lại.

- Sắp rồi. Nhưng năm nay ta có một dự cảm thật kì lạ. Vì vậy xin mạn phép ngài cho ta nhìn thấy “viễn cảnh” của ngài.

- Viễn cảnh?

- Đúng vậy. Không phải lúc nào ta cũng có cảm giác ấy. Nhưng có gì đó thôi thúc ta ngay bây giờ. Xin hãy đưa tay ra.

Vương Vũ Hoành làm theo.

Bà lão đưa hai bàn tay nóng ấm của mình ra bắt chặt lấy bàn tay hắn.

Một cảm giác rùng mình nhè nhẹ chạy qua người hắn.

- Chiến trường… Máu… Thây xác… Gươm giáo… Súng đạn… Khí tài… Tất cả đều chìm trong một màu chết chóc… Và ngài đứng đó… Cao hơn bất kì ai… Ngài đứng đó nhìn xuống vạn vật… Ngài cao hơn tất cả… Ngài đạt được thành tựu mà chưa từng một đời Đại Nam Đế Vương nào có thể đạt tới… Bàn chân ngài giẫm nát mặt đất… Bờ vai ngài đội cả bầu trời… Ngài ngạo nghễ trên cao và thâu tóm cả thiên hạ dưới bàn tay…

Vương Vũ Hoành chỉ cười khẩy.

- Ta không biết bà có nói những lời tương tự với các đời Tiên Đế hay không, ta chỉ muốn nói cho bà biết rằng… Ta chưa bao giờ nghi ngờ vào viễn cảnh ấy!

- Nhưng!!!

Bà lão đột ngột thốt lên. Phía xa xa, trong bóng đêm, một con người lặng lẽ ẩn mình cũng phải giật mình một cái.

- Một kẻ đứng đó! Lão thấy một kẻ đứng đó… Kẻ duy nhất trên thế giới này còn đủ can đảm đứng đó ngăn cản ngài! Một thanh niên! Cậu ta… đeo một chiếc mặt nạ… Khóc… Cười… Ám Hành Sứ Giả… Định mệnh 3 ngàn năm đã định sẵn… Đại Nam Đế Vương… sẽ bị cản bước bởi Ám Hành… Sứ Giả!

- Đủ rồi!!! - Vương Vũ Hoành quát lên, giật phăng bàn tay mình ra - Những trò hoang đường ta còn có thể cho qua! Riêng những lời xấc xược và dối trá vừa rồi, ta không thể nào chấp nhận được nữa!

Bà lão vừa bị giật tay ra, cũng như vừa thoát khỏi trạng thái ảo mộng, giật lảy bảy lắp bắp, không biết mình đã làm gì đắc tội.

- Thưa… thưa ngài… vừa rồi lão chỉ nói lại những viễn cảnh mà lão đã thấy… Vị thần Chamnedoeng không cho phép các Sammae nói trái với những viễn cảnh…

- Thần thánh? - Vương Vũ Hoành tức giận quát lên - Trên đời này chẳng có thần thánh nào hết! Nếu có, thì ta chính là một trong số chúng! Và ta phủ nhận những lời dối trá của nhà ngươi!!!

Hắn tức giận đứng dậy, giơ tay lên. Khí lực mênh mông cuồn cuộn đã chực giáng xuống, đoạt đi sinh mạng hèn mọn già nua kia.

Từ trong bóng tối, một cánh tay vươn ra nắm lấy cổ tay hắn.

- Đủ rồi, anh Hoành. Tế nữ của Hoàng Thúc Hội là người khá có địa vị tại Kinh thành, cũng nên để lại cho họ chút thể diện. Nếu không thì các thế lực khác sẽ vì thế mà bất bình… - Một giọng nói vang lên.

- Quang, mụ ta vừa nói những lời xằng bậy về cậu, cậu còn muốn bênh vực mụ sao?

- Chính vì em không hoàn toàn không coi những lời nói ấy ra gì, nên em cũng chẳng bận tâm lắm.

Vương Vũ Hoành nghe vậy, cũng đã nguôi giận. Hắn hạ tay xuống.

- Tống mụ vào ngục giam. Từ năm sau dẹp luôn cái trò nghi thức vớ vẩn này đi.

- Xin ngài! Ngài có thể tống lão vào ngục, nhưng nhất quyết không thể dẹp bỏ truyền thống ngàn năm của Đế quốc…

- Truyền thống, phần nhiều đều là sự ngu xuẩn của tiền nhân còn sót lại…

Nói rồi, hắn quay người bước ra khỏi căn lều tối tăm. Ngoài đó, là hàng ngàn binh lính đang túc trực.

- Về cung nào. Chuẩn bị đến lễ tế tổ rồi.

Nói rồi, hắn quay lại đằng sau, nói với Vương Minh Quang vẫn còn đứng ẩn mình trong bóng đen của lều trại.

- Quang này.

- Vâng anh?

- Tới đây, hãy tới Tân Lục Địa đẩy mạnh việc tìm kiếm Đại Thư viện giúp mình. Và… nếu đoạt được, chính cậu hãy bước vào nó!

- …!!! Anh? Chẳng phải Đại Thư viện nên để thằng Văn kế thừa sao?

- Văn sẽ kế thừa Đại Thư viện Hồng Định. Còn cậu, cậu là người đáng tin cậy nhất của anh. Cậu là Ám Hành Sứ Giả, là bóng tối bảo hộ Đế quốc. Anh có thể giao phó cả tính mạng của mình cho cậu, huống gì chỉ là một cái Đại Thư viện?

Quang lặng người. Vương Vũ Hoành đã quay người bước đi. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu thẳng vào mặt hắn, để lại đằng sau một vệt bóng đen dài.

Đáp trả lại những lời tiên tri huyễn hoặc kia, là niềm tin đanh thép của Vương Vũ Hoành. Niềm tin tuyệt đối của hắn với Vương Minh Quang.

===============

Đôi lời tác giả:

Trong giấc mơ, Vũ Hoành cũng đã nhắc tới việc hắn từng tin tưởng anh trai mình tới mức nào. Và sau tất cả những gì đã xảy ra, lại vẫn có thể đặt niềm tin vào một người em họ, thật sự là một việc rất khó khăn. Nhưng chi tiết này lại càng thể hiện rõ ràng hơn mối quan hệ giữa Vương Vũ Hoành và Vương Minh Quang, vốn đã lâu không được đề cập đến (từ sau vụ Vrahta). Đại Nam Đế Vương, và Ám Hành Sứ Giả, đây vốn là một mối quan hệ rất thú vị, và có quá nhiều thứ để khai thác, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.