Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 494: Vũ trụ nhị phân




Hai chiêu thức đều hàm chứa quá nhiều, nổ bung trong não Văn một ma trận kiến thức, khiến hắn lạc lối không cách nào thoát khỏi.

Nhìn thấy, mà không thể cảm nhận, như nhìn vào một tấm bảng đen đầy những công thức toán học rắc rối, biết là thế mà không cách nào hiểu nổi.

Hắn cố giữ lấy trọng điểm để không bị ma trận ấy cuốn trôi đi, hắn cố căng mắt quan sát Grandino.

Không có tác dụng gì. Nhìn vào một người thầy, không có nghĩa ngươi hiểu được những kiến thức trong đầu ông ta.

Hắn quan sát Nguyễn Bạch.

Nguyễn Bạch lại đang quan sát một thứ gì khác.

Sâm La Vạn Tượng đã bắt đầu mô phỏng lại Điểm kì dị của Grandino.

Hai điểm kì dị, dồn nén một khối lượng lên tới 10 tấn. 10 tấn vật chất bị co sập vào một điểm kì dị, lại không ngừng hút lấy nhau, kéo cho thời gian chậm lại, và không gian cũng bị bẻ cong.

Vương Thành Văn vừa cố hết sức mình bám trụ lấy mặt đất, vừa căng não tìm kiếm một thứ mấu chốt trong lần giao chiến này. Nhưng hắn không thể.

Đừng nói tới Sâm La Vạn Tượng, thứ chiêu thức của Grandino đã đủ khiến hắn đau đầu.

Nguyễn Bạch nói đúng. Hữu duyên thì hạnh ngộ, vô duyên thì bất khả cầu.

Lực hút dần trở nên mạnh khủng khiếp. Giây phút mà Vương Thành Văn không thể chống lại lực hút ấy, hắn bị kéo bay về phía 2 điểm kì dị kia. Đó cũng là lúc, hắn chợt nhớ tới lời nói của chú Thiên bán tò he năm đó.

Trời đất, là mặt gương phản chiếu con người.

Chẳng phải thầy Nguyễn Mạnh từng viết một điều tương tự trong cuốn sách mà hắn từng đọc hay sao?

Diễn tả một cá nhân, để gián tiếp tả về vũ trụ.

Tới lúc này, Văn chợt hiểu.

Cánh cửa để bước vào cảnh giới Tiến sĩ, chính là mở lòng chính mình để hòa nhập cùng thiên địa. Nói vậy, đối với Cường giả bậc Tiến sĩ, quan sát thiên địa xung quanh họ, cũng chính là quan sát họ.

Đây chính là điều mà Nguyễn Bạch vẫn làm.

Thời gian hắn bị hút tới thực ra không dài, nhưng lại được kéo dài ra gấp nhiều lần. Vì Vương Thành Văn đã bước vào không gian tưởng tượng của hắn.

Một biển cát mênh mông và hiu quạnh.

Hình ảnh biển cát năm đó thực sự đã ám ảnh hắn dù hắn không nhận ra. Nhưng ít ra, tại nơi đây, hắn có thể dẹp bỏ mọi tạp âm bên ngoài mà tập trung suy nghĩ.

Thời gian không hề chậm lại, mà não bộ hắn được tăng tốc hơn.

Mỗi lần tới đây, hắn cần tạo ra một đối tượng để nghiên cứu.

Lần này, đối tượng không còn là con người nữa. Hắn mang vào cả vũ trụ.

Hắn muốn quan sát thật kĩ càng vùng thiên địa xung quanh Grandino.

Càng may mắn hơn, vì Grandino lại là một nhà Vũ trụ học. Chiêu thức của ông ta sử dụng trực tiếp các định luật về Vật lý vũ trụ.

Vương Thành Văn ngẩng đầu ngắm nhìn khoảng không bao la phía trên. Hắn ngắm nhìn từng vì sao, từng tinh cầu, từng tia sáng.

Bất chợt, khi hắn còn mải ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thì từ phía dưới, hắn rơi thụp xuống.

Không còn là một biển cát, mà là mặt nước đen ngòm.

Vương Thành Văn vùng vẫy trong làn nước. Hắn càng vùng vẫy càng chìm sâu.

Chẳng biết tới khi nào, trong màn nước đen ấy, hắn nhìn thấy một thứ ảo ảnh.

Đầu tiên, hắn nhìn thấy một cái mặt cười khổng lồ. Phía trên cái mặt ấy, lại mọc ra những bụi tre rậm rạp. Lấp ló sau bụi tre, lại là những mái nhà rêu phong. Uốn lượn quanh những mái nhà, lại là thân hình lấp lánh vảy của một con rồng. Rồi những bàn tay, cánh tay, bàn chân, cứ thế thò ra một cách không lý do. Một đầu gà trống lớn thò ra khỏi đống hỗn độn đầy trừu tượng ấy, gáy lên một tiếng vang vọng khắp vùng nước.

Vương Thành Văn hoàn toàn câm lặng trước thứ tổ hợp quái dị ấy. Hắn dám cá rằng, cả đời mình chưa bao giờ nhìn thấy, hay mơ thấy, hay tưởng tượng ra một hình ảnh quái đản tới vậy. Vậy thì làm sao thứ hình ảnh này lại lọt vào trong không gian tưởng tượng của hắn?

Lẽ nào… đây chính là Sâm La Vạn Tượng?

Đây chính là hình ảnh ẩn dụ cho vạn vật trong thế gian?

Văn lắc đầu.

Hắn từ bỏ.

Hắn không biết rằng có bao nhiêu người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được nhìn thấy thứ hình ảnh này. Hắn không sân si. Đây là lĩnh vực mà hắn không sở trường. Hắn sẵn sàng từ bỏ.

Cùng với cái lắc đầu này, hư ảnh kia tan biến. Làn nước cũng bốc hơi.

Chỉ còn trơ lại Văn cùng biển cát.

Phía xa xa, vầng mặt trời đen viền vàng vẫn sáng rực. Nhưng bây giờ, nhìn kĩ hơn, hắn lại thấy viền vàng ấy thực ra lại là một con rồng.

Một con rồng đầu rắn.

Thần Rồng trí tuệ Naga?

Con rồng tự cắn lấy đuôi mình, tạo thành một vòng tròn bất tận.

Đột nhiên, con rồng lắc người. Thân hình nó không còn tạo ra một vòng tròn nữa, mà xoắn vào nhau tạo thành một hình số 8 quay ngang.

Biểu tượng vô cực.

Thân rồng vừa giữ biểu tượng ấy, vừa không ngừng chuyển động tại chỗ, nhanh dần, nhanh dần, cho tới khi không còn nhìn rõ thân hình nó nữa, mà chỉ thấy một dấu hiệu vô cực càng ngày càng phát sáng rực rỡ.

Một tiếng nổ vang vọng khắp không gian, đẩy bay Vương Thành Văn ngã về phía sau, cát bụi bay mù mịt.

Hình vô cực kia đã tách làm đôi. Một vòng tròn đen và một vòng tròn trắng.

Hai vòng tròn ấy vẫn quay tít thò lò, rồi lại lao vào nhau.

Một tiếng nổ khác lại vang lên, nhưng không mạnh mẽ như tiếng nổ đầu tiên.

Từ vụ nổ ấy, vô vàn những điểm li ti trắng đen bị bắn phá ra khắp xung quanh, tạo nên những chấm sáng trên bầu trời. Một số lại rơi xuống đất, rơi sát nơi Văn, rồi lại hóa thành từng hạt cát.

Vương Thành Văn nhặt nắm cát ấy lên.

- Âm và Dương. Sự chênh lệch về trạng thái năng lượng tạo nên dòng chảy cho thế giới. Theo quan điểm của Vật lý, chính vụ nổ Big Bang tạo ra sự chênh lệch năng lượng này, cũng tạo ra entropy cho cả vũ trụ. Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái. Từ Bát Quái lại tổ thành vạn vật trong thiên hạ.

Văn ngẫm nghĩ một chút, rồi vung tay ném nắm cát lên không trung.

- Sâm La Vạn Tượng, chỉ là một cách nhìn. Luôn có rất nhiều cách để nhìn thế giới này. Đối với nhiều người, thế giới này hình thành bởi các thế lực kì bí và trừu tượng, như cái mặt cười quái dị ấy, như những dòng Linh Thể trong các tầng Vô thức. Lại có người thấy vũ trụ như một bể vật chất thành hình từ những vụ nổ do Xác suất vũ trụ tạo ra.

Văn nhắm mắt lại.

- Âm và Dương, 0 và 1. Từ đó tổ hợp sinh ra vạn vật. Vạn vật, vốn dĩ cũng chỉ là một ma trận thông tin. Có và không. Tồn tại hay không tồn tại. Gầy và béo. Nghèo và giàu. Mỗi một đơn vị nhỏ nhất của thông tin, lại chính là một biến số của ngôn ngữ nhị phân. Một bit. 8 bit thì được gọi là 1 byte. 2^10 byte, thì được gọi là 1 kilobyte. Cứ như vậy, chẳng phải đã xây dựng nên các thiết bị điện tử, các loại bộ nhớ, và cả mạng internet khổng lồ đó sao?

Văn nắm nắm tay lại, cố gắng cảm nhận từng thớ thịt trên bàn tay mình.

- Bàn tay ta cũng tổ hợp từ vô vàn yếu tố. Từ xương, từ cơ, từ da, từ mỡ, từ nước… Mỗi thứ ấy lại tổ hợp từ các cấu trúc sinh học phức tạp. Mỗi cấu trúc sinh học lại được tổ hợp từ protein, từ các nguyên tố hóa học. Mỗi nguyên tố hóa học, lại tổ hợp từ các hạt proton, neutron, electron… Rồi cứ thế giảm xuống tận cùng, thì chỉ còn lại đơn vị thông tin nhỏ nhất: có và không.

Văn mở mắt ra.

- Đối với ta, vũ trụ này chỉ là một mạng lưới siêu khổng lồ của các đơn vị thông tin mà thôi.

Từng hạt cát đang bay trên không trung, bất chợt đều biến thành các dãy số nhị phân.

Rồi cả vùng không gian này, đều biến thành một ma trận số học.

Vương Thành Văn khẽ mỉm cười.

Ít ra thì lĩnh vực này hắn còn có thể hiểu.

==================

Đôi lời tác giả:
  1. Hư ảnh dưới làn nước: một lần nằm mơ ta đã từng mơ thấy thứ hình ảnh kiểu này, nên mỗi lần muốn mô tả về những khái niệm trừu tượng, ta lại rất thích sử dụng nó. Một cái mặt cười đại diện cho vạn vật.
  2. Vẽ lý thuyết thông tin trong vũ trụ: đây thực sự là một lý thuyết khó hiểu. Stephen Hawking cũng đã thành danh nhờ lý thuyết này, cùng với khái niệm "bức xạ Hawking" nổi tiếng. Thực tế thì, không ai thích thừa nhận việc mình chỉ là một tổ hợp những con số, giống như một file dữ liệu trong game cả. Hơn nữa, lý thuyết này cũng khá là trừu tượng và khó hình dung.