Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 487: Âm mưu chồng chéo




Từ trong bóng đêm, tiếng cú lại vang lên từng tiếng, từng tiếng một, nghe rợn cả linh hồn.

Hà Khuyết Minh không chút dao động, nhưng sắc mặt hắn đanh lại, cho thấy hắn cũng chẳng còn thả lỏng như lúc nãy.

Shadow Runner của các Guild lớn thật sự rất hiếm khi đụng độ nhau, lại đụng nhau ở một nơi chẳng có gì hấp dẫn như Hải Thành. Nên nhớ, hai Hội trưởng đối đầu nhau thì không cần biết ai thắng ai bại, cả 2 bên đều chịu tổn thất không nhỏ.

Giới Runner lại nay bạn mai thù, tùy vào mục đích tại từng thời điểm mà thái độ lúc gặp mặt cũng khác.

Nếu chỉ vì thứ được gọi là Con Rối của Thần kia, chưa đến mức khiến Cú phải ra mặt.

- Miêu Đầu, đằng nào cũng tới rồi, có mục đích gì thì nói phắt ra luôn, để anh em còn biết đường mà trợ giúp!

Vẫn chỉ có tiếng cú kêu đáp lại.

“Lộng giả thành chân?”

Hà Khuyết Minh bắt đầu ngờ vực.

Cú đã tới Hải Thành, đây là tin mà hắn cũng vừa mới hôm nay biết được. Nhưng vào thời điểm này, nghe tiếng cú kêu lại nghĩ ngay tới Cú, vậy cũng chưa biết chừng chỉ là bẫy tâm lý.

Cũng bởi, trong màn đêm, Cú từng khiến cho tất cả bọn họ phải táng đởm kinh hồn, mãi mãi không thể nào quên.

Quả nhiên, trên một mái nhà, một con gà đen đang co cổ giả tiếng cú kêu lên từng chặp.

Phía dưới, khi Hà Khuyết Minh còn chưa kịp phát giác, thì Nguyễn Bạch đã lén lút từ đằng sau chạy tới, cầm một cái túi đen úp lên mặt hắn.

Trời đất vốn đã tối, nay lại càng tối hơn.

Hà Khuyết Minh bị chụp túi lên đầu, rồi bị đẩy ngã lăn quay xuống đất. Hắn thấy rõ ràng có tới mấy bàn chân đang đạp túi bụi lên người mình.

- Mẹ kiếp, dám bắt cóc con gái ông à? Có mà ông bắt cóc mày đi thì có!

- Bắt ai? Giỏi thì bắt bà mày coi? Mày nghĩ bà mày là ai chứ?

Nguyễn Bạch đạp. Nguyễn Hồng Vân cũng xông vào đạp hùa theo. Chỉ tội cho Hà Khuyết Minh nằm đó chịu trận, ư ử kêu đau.

- Trói nó lại. Quẳng lên xe - Nguyễn Bạch ra lệnh.

- Ồ, có xe à?

- Cha đã nói với mày rồi, phòng xa không bao giờ là thừa cả. Đến Hải Thành lần này, bắt được một tên Shadow Runner thế này mới đúng là Bảo vật ngàn vàng, hiểu phỏng? Con với cái, toàn lũ thiển cận. - Nói rồi, lão quay sang nhìn Vương Thành Văn - Con rể, kiếm cho bố sợi dây thừng.

Vân nhéo vào hông lão một cái.

- Nhận xằng nhận bậy. Ai con rể ông?

Nói rồi, cô rút sợi dây bên hông ra thoăn thoắt trói cứng Hà Khuyết Minh lại.

- Hai cha con các ngươi cũng thật là hết cách. Nếu không vô sỉ hơn, không thể nào chơi lại bọn vô sỉ.

Giọng của Hà Khuyết Minh lại vang lên phía sau.

Cả 3 người đều giật mình nhìn quanh. Chỉ thấy trong làn khói đen phủ trùm khắp nơi này, chui ra rất nhiều thủ hạ của Ám Hành Hội.

- Thằng khốn này dám tương kế tựu kế với ta?

Nguyễn Bạch tức điên. Đi săn người khác, rốt cuộc lại bị người ta săn mình.

- Không phải. Là ta tương kế tựu kế với tất cả các ngươi.

Lại một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng Hà Khuyết Minh. Tên này vừa mới quay lại, đã nhận ngay một cước sút văng xuống dưới, chung một chỗ với 3 người kia.

Người vừa tung cước, là Hoàng Hữu Khải, Chi nhánh trưởng của Ám Hành Hội ở Hải Thành. Tất cả thủ hạ Ám Hành Hội xung quanh đều không chút phản kháng hành động của hắn.

Hoàng Hữu Khải búng tay một cái, tất cả thủ hạ xung quanh đều lột bỏ bộ đồng phục Ám Hành, lộ ra một thân trắng toát.

- Khó nhọc cho Hội trưởng. Chi nhánh của ngài giờ đã theo Bạch Linh Đội hết rồi.

- Hữu Khải, mày…!!!

- Há há há, hóa ra mi mới là kẻ bị lừa! Há há há!!

Nguyễn Bạch ré lên cười sung sướng, bất chấp việc chính hắn cũng bị liên lụy theo. Việc Hoàng Hữu Khải bị Bạch Linh Đội tập kích, sau đó bị bắt cóc không rõ tung tích, khiến cho Hà Khuyết Minh cũng phải đi tới Hải Thành tìm hiểu, hóa ra tất cả chỉ là một cú lừa. Đúng là đã thâm thì còn có kẻ thâm hơn.

- Im ngay! Trạng chết thì Chúa cũng băng hà nhá! Mi có nghiêm túc lên một chút được không?

- Xin phiền 2 vị, chúng ta đấu tiếp trận đấu còn dang dở có được không nhỉ?

Một thân hình cao lớn bước ra. Dải băng trắng bịt che đi đôi mắt. Nước da đen sậm.

Lê Đức Anh.

Vừa xuất hiện, hắn đã như mãnh liệt như sét đánh, lao thẳng xuống phía Nguyễn Bạch, chiêu thức không chút kìm hãm mà đánh ra.

Nguyễn Bạch giật bắn cả mình, vừa la oai oái vừa khó nhọc né tránh. Lê Đức Anh đuổi, hắn chạy, cứ như vậy đã đuổi nhau loanh quanh khắp nơi này.

Hoàng Hữu Khải cũng ra lệnh cho thủ hạ xông lên. Bản thân hắn cũng đeo bám chặt lấy Hà Khuyết Minh, nhất quyết không để 2 tên Shadow Runner này liên thủ.

- Khá lắm! Hữu Khải! Ngươi cũng đã lên tới bậc Tiến sĩ, vậy mà còn giấu giếm ta bao lâu nay!

- Kẻ biết nhẫn nhịn mới là anh hùng! Ám Hành chúng ta chẳng phải đều đề cao tôn chỉ ấy hay sao?

- Vậy sao? Khà khà, chỉ tiếc là đáng lẽ ngươi nên nhẫn nhịn lâu hơn chút nữa.

Vừa cười, Hà Khuyết Minh vừa ra đòn không ngơi tay. Hoàng Hữu Khải rõ ràng chỉ đang câu giờ để Lê Đức Anh xử lý xong Nguyễn Bạch, sau đó sẽ quay về đây đánh úp hắn. Nhưng nếu Hà Khuyết Minh xử lý kịp Hoàng Hữu Khải trước, thì tình thế lại đảo lộn.

Một tên cấp dưới của mình suốt mấy chục năm qua, lấy đâu ra bản lĩnh để cầm cự mình lâu đến thế? Đây cũng là điều mà hắn đang muốn kiểm chứng.

Ấy thế mà, Hoàng Hữu Khải cầm cự được. Chỉ với 1 bằng Tiến sĩ, có thể đánh gần như ngang ngửa với Hà Khuyết Minh!

Điều này khiến chính Hà Khuyết Minh cũng giật mình hoảng hốt.

- Suốt những năm qua, rốt cuộc ngươi đã được tạo hóa gì? Vì sao lại có thể lột xác nhanh tới như vậy?!

- Ha ha ha, tất cả đều nhờ có Bạch Linh Đội, đều nhờ có Quân chủ!

- Quân chủ?! Quân chủ mà ngươi nói tới là kẻ nào?!!

- Ha ha ha..!!
Văn cùng Vân tựa lưng vào nhau. Xung quanh 2 đứa là một đạo quân áo trắng hung hãn lao tới.

Điện thoại của Vân mới hồi được 17%, đã phải bật lên. Với số lượng địch thủ đông thế này, 17% pin thật sự không duy trì được lâu.

Văn có Kim Kê Cước để đánh quần chiến, nhưng một người cũng không thể địch lại trăm.

- Nè Văn! Sao không dùng lại cái cú đấm vừa rồi đi?! - Vân hô lên.

- Không phải cứ thích là dùng được đâu! - Vừa nói, hắn lại vừa xoay người đá một tên đang lao tới.

Từ xa xa, một đám Khí Công Sư lại tụ chưởng nhắm thẳng vào 2 đứa mà oanh tạc.

Vân vừa phất phất tấm áo choàng lên đầu để che chắn cho cả 2, vừa đau xót tận dụng nốt chút pin còn sót lại.

Nhưng đối thủ đánh tới từ khắp mọi phương hướng, một chưởng đánh tới trúng vào người Vân, làm cô ngã bay xuống đất, đụng phải cái thân hình vừa bị chụp túi ăn đạp kia.

- Chết tiệt! Làm sao chỉ một đòn mà quét sạch cái lũ này!

Từ trong cái túi, một bàn tay thư sinh mảnh mai thò ra, giơ lên như cầu xin cái gì, cùng với đó là một giọng nói phát ra.

- Cho mượn cái bút nào.