- Thế Thắng, đây chẳng phải là…
Bạch Linh nhận ra nơi này. Đây chính là nơi ở cũ của hai chị em. Khu nhà này từ lâu đã vào diện giải tỏa, nhưng lại chưa có quy hoạch gì, khắp vùng hoang vu chỉ toàn nghiện ngập và tệ nạn. Chạy quanh co qua nhiều khúc cua và ngõ hẻm, hắn dẫn Bạch Linh bước vào gian nhà cũ nay đã xập xệ đổ nát.
- Thế Thắng, em dẫn chị tới đây làm gì?
- Chị đừng hỏi gì cả, cứ vào đây với em!
Nói rồi, hắn siết chặt tay kéo Bạch Linh bước vào. Cảnh tượng nơi này khiến cô suýt hét lên kinh hãi.
Đập ngay vào mắt cô, khắp 4 bức tường, là la liệt những cơ thể người còn thoi thóp đang được đóng đinh treo lên. Máu đỏ ròng ròng chảy xuống nền đất, chảy tới một vòng tròn được vẽ nên bằng máu.
Một lượng lớn Kết Diêm Thạch được xếp quanh vòng tròn, cùng nhiều khí cụ khác đặc trưng cho các nghi lễ Vu Thuật.
Chuyển Sinh Thuật.
- Thế Thắng! Đây là thế nào?
- Còn thế nào nữa? Em sẽ rút hết sinh mệnh của bọn đó vào cơ thể chị, như vậy ký ức của chị có thể ở lại thân xác này thêm ít nhất 10 năm nữa!
- Em điên rồi! Tại sao em vẫn không hiểu?! Chị không muốn em làm những chuyện như thế này! Người chết thì càng không thể sống lại! Đây không phải là mong muốn của chị, đây không phải là điều chị muốn nhìn thấy ở em! Tại sao… Tại sao em luôn làm chị thất vọng như vậy?
- Ai cần quan tâm chị muốn gì chứ? Em chỉ cần chị được sống, chỉ thế là đủ…
Phập!!!
Hắn còn chưa nói hết câu, đôi mắt Bạch Linh đã trợn trừng. Một ngọn thương trắng toát từ phía sau đã cắm xuyên ngực cô. Không có máu tuôn ra, chỉ thấy từng làn da quanh vết thương kia dần bị bóc ra, bay hơi, lộ ra lớp vỏ của một con rối.
- Chị!!!
Bạch Thế Thắng nhìn thấy rõ ràng phần ký ức của chị gái mình đang bị trục xuất khỏi cơ thể con rối, tan dần vào trong hư không.
Hắn biết rất rõ, xác suất là thứ gần như không thể đảo ngược. Một linh hồn chỉ có thể tan biến vào không gian vô định, bị phá vỡ mọi liên kết và trở về dạng hỗn độn của các phân tử, chứ không thể tự tổ hợp lại được nữa. Cái khoảnh khắc mà linh hồn Bạch Linh tan vào hư không, cũng là khoảnh khắc hắn mất đi chị hắn mãi mãi.
Toàn bộ Vu Thuật trong người Bạch Thế Thắng bùng phát. Hắn không phải là Tâm Linh Sư, hắn không hiểu quá rõ về kết cấu của các Linh Thể. Hắn chỉ biết đôi chút căn bản, rằng trong thời khắc mong manh này, hắn phải bằng mọi giá giữ cho linh hồn của chị hắn không bị tan biến vào dòng chảy entropy của vũ trụ.
Dòng Entropy của vũ trụ, ở Viễn Đông người ta vẫn gọi là sức hút của Tầng Vô thức Tập thể. Mọi Linh Thể sau khi thoát ra khỏi thân xác, đều sẽ bị nghiền nát bởi muôn vàn áp lực vô hình và bị cuốn vào dòng chảy Tâm Linh vĩ đại.
Vu Thuật của Bạch Thế Thắng bung ra ngoài, bao quát lấy toàn bộ linh hồn của chị mình, siết chặt lấy từng hạt lượng tử. Giây phút này, hắn đang vượt qua giới hạn của bản thân mình, không chỉ lấn sang lĩnh vực lượng tử mà hắn không hề hiểu biết, hắn còn tự dùng sức mình tạo nên một thể sống tạm thời, níu giữ linh hồn của chị hắn khỏi lực hút của cõi Vô thức.
- Thế Thắngggg!!!! Chị đau quáaaá!!!! Đừng…!!! Buông tha cho chị… Chị không thuộc về thế giới này… Em đừng tự làm hại bản thân mình nữa… Người chết không thể sống lại, đó là quy luật của cả vũ trụ!!!
- Chị im đi! Ai cần quan tâm chị muốn gì?! Chị muốn chết, em lại càng muốn chị được sống! Nếu cả vũ trụ này cũng muốn chị chết, em sẽ chống lại nó!
- Ha ha ha, nực cười!
Một giọng cười đầy giễu cợt vang lên. Từ phía ngoài, Tiếu Diện bước vào. Trên tay hắn cầm một lư hương màu trắng toát, khói trắng toát ra dần dần ngưng tụ thành một cây thương khác.
Bạch Linh Đội là những kẻ đã gìn giữ Con Rối của Thần mấy nghìn năm qua, chẳng lẽ chúng còn không có cách để thu hồi con rối?
Trên tay Tiếu Diện là bảo vật mà chú hắn đưa lại, Bạch Linh Lô. Khí linh từ lư hương toát ra có thể định hình thành ảnh chiếu của các loại Thần Khí khác nhau.
Phong Thương Chi Ảnh, một trong các Cấm Thuật mà Erik từng sử dụng, cũng không phải là một Cấm Thuật gì quá bí mật. Tuy nhiên, mỗi loại Cấm Thuật vì khó mà được sử dụng bởi người thường, nên đều được phong ấn vào trong từng loại khí cụ đặc biệt. Mà Bạch Linh Lô là một trong số đó.
- Không ngờ cũng có ngày tao thấy mày đau đớn tuyệt vọng thế này, Bạch Thế Thắng ạ! Lại còn to mồm nói rằng sẽ chống lại cả vũ trụ nữa chứ?
Phập!!!
Bàn tay Tiếu Diện cầm cây thương ném thẳng vào ngực Bạch Thế Thắng.
Phong Thương Chi Ảnh, không gây sát thương trực tiếp, nhưng lại có khả năng phong ấn cực mạnh. Thứ mà Tiếu Diện vừa phong ấn, chính là phổi của Bạch Thế Thắng.
Bạch Thế Thắng vốn đang dồn hết sức lực ra cứu lấy chị mình, nay lại bị phong bế mất một lá phổi, hắn kiệt sức gục xuống. Tuy vậy, hắn vẫn dồn một nửa sức lực còn lại để níu giữ linh hồn của chị.
Phập!!!
Lần này, lại là một cây thương nữa, cắm thẳng vào tim.
- Ha ha ha! Mày tự cắt đứt hệ thống thần kinh thụ cảm để không còn cảm thấy đau đớn, vậy mà tao còn từng nghĩ rằng mày là thần thánh phương nào?! Chỉ là một trò lừa đảo!!
Tiếu Diện giơ chân lên sút thẳng vào mặt hắn. Bạch Thế Thắng bị đá văng đi. Vu Thuật của hắn bị cắt đứt. Đôi mắt hắn mở trừng trừng nhìn linh thể của chị mình tan dần vào hư vô, trên gương mặt ẩn hiện kia chợt toát ra một nụ cười, và đôi mắt kia vẫn trìu mến nhìn hắn cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Hai lá phổi của hắn thắt lại. Bạch Thế Thắng đã không còn giữ nổi bình tĩnh. Hắn đem toàn bộ Vu Thuật tác động lên chính cơ thể mình, ép cho hai lá phổi của hắn phải phá nát hai cây thương phong ấn. Ngay khi những đợt không khí đầu tiên tràn vào buồng phổi, hắn há miệng thật lớn hét lên một tiếng gào thét rợn người.
Tiếng hét của một con thú vừa bị thả xích.