Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 466: Vu vơ trò chuyện




Hôm nay Bạch Linh quả thực xinh đẹp hơn mọi khi rất nhiều. Điều này không qua mắt được Nguyễn Bạch.

Cô gái 25 tuổi này, trong một ngày mùa đông lạnh lẽo, tại tươi rói rạng rỡ như một bông hoa ở độ xuân ngời. Đôi mắt cô long lanh như đang cười, làn da hồng hào đầy sức sống, mái tóc đen mượt chảy dài. Cô mặc đồ rất đẹp, và cười rất nhiều. Nếu ai biết rằng cô gái này quanh năm ủ dột và thiếu sức sống, thì sẽ nghĩ ngay rằng toàn bộ sinh lực, toàn bộ thanh xuân của cô như được dồn nén vào một ngày này, một khoảnh khắc này, để bùng nổ rực rỡ và tuyệt đẹp.

Sáng sớm nay, Bạch Linh tíu tít đi tới đi lui khắp rạp xiếc Thập Tam, khiến cả đoàn xiếc vui tươi như một ngày hội. Các anh hề và diễn viên xiếc thì cuống quýt cả lên, những người lớn tuổi cũng như trẻ trung hơn hẳn. Ai cũng ước rằng nếu ngày nào trong năm Bạch Linh đều rạng rỡ như vậy, thì cuộc đời thật là tươi đẹp biết bao nhiêu. Cô đi khắp nơi, hỏi chuyện mọi người rất nhiều. Kể cả một người mới đến như Nguyễn Bạch, cũng được cô chào hỏi vô cùng kĩ càng.

Tâm sự lâu nhất, lại là với Thập Tam. Nhìn hai người hàn huyên tâm sự, mà cứ như một người cha đang dặn dò con gái trước khi đi xa vậy.

- Haizz, chỉ là con bé đi chơi với Bạch Thế Thắng mà thôi, có cần làm quá lên vậy không?

Nguyễn Bạch đến vỗ vai Thập Tam, tiện tay đưa cho lão điếu thuốc lào. Thập Tam đón lấy, rít một hơi thật dài, trong khi Nguyễn Bạch khề khà với chén nước chè nóng. Mùa đông rét lạnh, cứ nước chè ống điếu thì đúng là thiên đường trần thế.

- Ông anh cũng để ý quá nhỉ? - Thập Tam phun một hơi khói thật dài, rồi hỏi.

- Thằng nhóc đứng ngoài ngõ cũng đã nửa tiếng rồi. - Nguyễn Bạch hất đầu nói.

Quả thực Bạch Thế Thắng đã ở ngoài đó nửa tiếng. Hắn không xuề xòa giản dị như mọi ngày, mà rất trang trọng đĩnh đạc. Chỉ có dưới mái tóc trắng kia, là một gương mặt vẫn vô cảm như vậy. Chẳng ai biết, ẩn sau gương mặt ấy, là những suy nghĩ gì.

Đúng 8 giờ sáng, hắn bước vào. Thập Tam đã ở ngoài cửa đón hắn. Hai người nhìn nhau những cái nhìn đầy ẩn ý. Hắn cúi đầu chào. Thập Tam cũng khẽ gật đầu đáp lại, trong mắt ẩn chứa biết bao điều muốn nói mà lại thôi.

Bạch Linh diện một bộ đồ thật đẹp. Cô vui vẻ bước ra, cúi chào Thập Tam một cái, rồi bước tới với Bạch Thế Thắng.

Hắn nhìn cô một lúc, rồi cất lời.

- Chị đẹp lắm.

Bạch Linh nghe thấy lời khen này, mỉm cười rạng rỡ.

- Em cũng đã lớn tới thế này rồi, cũng bảnh bao lắm.

Bạch Thế Thắng lại cúi đầu chào Thập Tam một cái, rồi cầm tay Bạch Linh bước ra ngoài. Bạch Linh quay lại tươi cười vẫy chào Thập Tam.

Phía sân sau, Nguyễn Bạch lại rít một hơi thuốc lào. Thập Tam lững thững bước tới cạnh hắn, ngồi xuống.

- Ngày hôm nay thật lạnh. - Nguyễn Bạch nói.

- Thật lạnh. Nhưng cũng thật ấm.

- Xứ Bắc Hà 30 năm trước, cũng vào một ngày lạnh lẽo thế này, còn có tuyết rơi phủ trắng xóa khắp đồng, còn có xác người chồng chất. - Nguyễn Bạch lại đáp lời.

- Ý ông bạn là cuộc Vu Linh Chiến 30 năm trước? Đúng là địa ngục trần gian. Tiên Phái tranh chấp với Vu Thuật Phái, Đạo môn đấu với Tiên môn chỉ để xem ai mới là chính đạo, rốt cuộc chỉ có hàng triệu thường dân là thiệt mạng. - Thập Tam cầm lấy ống điếu, chậm rãi châm lửa.

- Nghe nói trong cuộc chiến ấy, một Vu Thuật Sư khét tiếng khắp Bắc Hà năm ấy, Lã Thập Tam, đột nhiên mất tích. Chẳng biết ông ta còn sống hay đã chết? Haizz, mà sau một cuộc tang thương như vậy, dù còn sống sót, người ta cũng chẳng còn được trọn vẹn nữa… - Nguyễn Bạch lại vu vơ nói một câu.

- Có thể ông ta đã mất đi những người mình thương yêu nhất, và trở thành một kẻ đau khổ lang thang không mục đích? - Thập Tam lại vu vơ đáp lời.

- Một con người như vậy, liệu còn mục đích để sống sót hay không? Hay đúng hơn, là người ta sẽ vô thức tìm kiếm một thứ neo đậu vào cuộc sống. - Nguyễn Bạch lại vu vơ gợi lời.

- Cũng có thể ông ta đã tìm thấy mục đích sống của mình từ hai đứa trẻ mồ côi sắp chết ven đường. - Thập Tam lại vu vơ rít một hơi. - Có thể sự khao khát cầu xin của đứa trẻ nhỏ để nhờ cứu sống chị nó đã khiến ông ta cảm động. Có thể ông ta đã dùng một loại tà thuật cấm kị nào đó để cứu người chị, và truyền lại toàn bộ Vu Thuật cho đứa em. Và bất kể việc ông ta biết những điều mình làm là không đúng đắn, nhưng ông ta không thể nào ngăn mình lại được. Ông ta ghét cảm giác mất mát, nhưng càng cố chấp, ông ta lại càng mất mát nhiều hơn.

- Ông bạn - Nguyễn Bạch lại nhấp một ngụm nước chè - Đã đến lúc ông kể cho tôi ngọn nguồn câu chuyện rồi. Bạch Linh rốt cuộc là ai? Hay rốt cuộc, là thứ gì?
- Ai?!!!

Lê Đức Anh hét lên một tiếng, làm Erik giật mình. Hắn nhanh chóng đạp vào cành cây, lao khỏi chỗ nấp, tìm đường chạy trốn.

- Đuổi theo!!

Lê Đức Anh lập tức lao theo. 3 người đi cùng cũng nhanh chóng hành động, phong tỏa đối phương.

Lần này tới đây để truy dấu Bạch Thế Thắng, không ngờ lại gặp một con Kền Kền con. Chuyện này nếu thật sự đánh động tới lũ Runner thì thật sự cũng phiền. Lê Đức Anh nghĩ thầm.

Bạch Thế Thắng nắm giữ bí mật mà bọn họ đang muốn che giấu. Và hắn cũng không muốn rêu rao thứ đó ra cho mọi người, nên cứ lặng lẽ xử lý Bạch Thế Thắng là ổn thỏa nhất. Dù Lê Đức Anh có 3 bằng Tiến sĩ, có thứ Tâm Nhãn mà không phải ai cũng sở hữu được, và có cả một Bạch Linh Đội dưới trướng, thì đối phó với đám Shadow Runner cũng vô cùng đau đầu.

Không biết lũ đó đánh hơi được tới đâu, nhưng cứ bắt chết con Kền Kền con kia là tránh được kha khá nguy cơ tiềm tàng.

Lê Đức Anh vun vút lao đi trong rừng cây, Tâm Nhãn không ngừng tỏa ra tìm kiếm con mồi. Nhưng con mồi của hắn rõ ràng rất có kinh nghiệm di chuyển trong rừng cây, lại có tốc độ di chuyển rất khá. Cũng không khó hiểu, bởi lũ Vulture đều rất giỏi Bộ Pháp.

Erik đạp từ cây này phi thân sang cây nọ, tận dụng tối đa địa hình như cách mà Plea đã dạy, hắn chỉ mong trốn chạy khỏi sự truy đuổi của đối phương. Vì hắn biết, bị bắt là không thể nào kháng cự.

Chạy một hồi, hắn nhận ra rằng mình không thể cắt đuôi được kẻ phía sau, thậm chí khoảng cách giữa hai bên còn có chút thu ngắn lại. Dù sao đối thủ cũng là Siêu Cường giả.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng rít gào cách đó không xa, như tiếng gầm thét của một con Hung thú mạnh mẽ.

- Khai mở Cấm Thuật, Thiên Nhai Khai Nhãn!

Cấm thuật vừa được triển khai, toàn bộ tầm nhìn trước mắt hắn như được kéo về, phóng đại tới vô cùng, giúp hắn nhìn xuyên qua rừng cây, thấy được sự vật cách đó rất xa.

Một đám người đang đánh nhau hỗn loạn, và một con Hung thú đang từ từ tiến tới.

Hắn nhìn thấy Vân.

Nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể lợi dụng sự hỗn loạn ở đó.

Hắn đổi hướng lao về phía đó.