Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 457: Hồng vân hội




Thầy Phương hứa hẹn với các ngươi một thế giới mới! Đây là điều khiến bất kì ai cũng phải hưng phấn. Thế giới ấy của thầy Phương, sẽ như thế nào? Đây là đề tài để bất kì ai có thể tha hồ tưởng tượng.

Nhưng chắc hẳn, đó sẽ không phải là một thế giới nhàm chán.

Những kẻ tự nhận mình là Học trò của Thầy Phương, phần lớn đều là những kẻ bế tắc trong thế giới hiện tại. Bị cha mẹ bỏ rơi, bị xã hội xa lánh, phải làm những công việc bẩn thỉu không thể hòa nhập với xã hội con người, hay chỉ đơn giản là khát khao một tầm trí tuệ cao hơn, bọn họ tìm tới thầy Phương như một ánh sáng hi vọng.

Một thế giới mới do thầy Phương mang tới, cũng đồng nghĩa với việc, thế giới cũ kĩ này phải bị xóa sổ.

Ai nấy lại càng hưng phấn. Gì chứ phá hoại thì bọn hắn giỏi bẩm sinh. Xây dựng nên cái gì thì khó, chứ phá hoại thì rất dễ.

Nhưng quan trọng hơn, là thứ tư tưởng diệu vợi kia, cái thế giới mới xa xôi kia, nay bỗng trở nên thật gần gũi, bởi vì Bạch Thế Thắng đã ở đây.

Cầu nối giữa đám du thủ du thực này, với tầm tư tưởng của Thầy Phương, chính là con người này.

- Các ngươi có muốn cùng theo lời dạy của Thầy Phương, làm tròn nghĩa vụ của mình chứ?

Câu hỏi này hỏi ra, dù tất cả còn ngần ngại chưa ngỏ ý, đã rất nhiều người ngấm ngầm quy thuận.

Cuộc họp mặt này, vốn là để tra vấn tư cách của Bạch Thế Thắng, nhưng hắn vốn đã có tư cách ấy ngay từ đầu rồi, và không ai còn chút hoài nghi về chuyện này. Hoặc ít ra, vì ai cũng muốn tự nguyện tin rằng mình có thể được kết nối với Phạm Viết Phương thông qua hắn, nên không ai muốn hoài nghi hắn.

- Thế Vũ, trường Kình Ngư, nguyện trung thành với đại ca!

- Hoàng Linh, trường Kình Ngư, nguyện trung thành với đại ca!!

Thế Vũ là đứa nhanh nhạy, đã là kẻ đầu tiên bước ra. Hoàng Linh cũng không chịu kém, ngay lập tức hùa theo.

- Thái Sơn, trường Phong Ba, nguyện đi theo Bạch Thế Thắng!

Lần này đến lượt Thái Sơn. Người ta nói, kẻ phản trắc một lần, thì có thể phản trắc lần tiếp theo. Kẻ quỳ gối một lần, thì sẽ có thể quỳ gối thêm nhiều lần nữa. Nay Tiếu Diện đã bị đánh bại thảm hại, thì chẳng lý nào Thái Sơn không tuân phục Bạch Thế Thắng.

Được lời như cởi tấm lòng, lần lượt những kẻ có máu mặt khác đều bắt đầu quỳ xuống, hô lên lời tuyên thệ của mình.

Hầu như tất cả, chỉ trừ đám Chân Nhỏ. Thủ lĩnh của bọn nó không ở đây, chúng nó sẽ chẳng quỳ gối trước bất kì ai.

Bạch Thế Thắng cũng chẳng để ý tới chuyện này. Hắn không bắt ép bất kì ai.

Ngày hôm nay, cả Hải Thành này đã gần như nằm gọn trong tay hắn.

- Gượm đã!

Bất chợt, một âm thanh vang lên.

Thanh âm này khiến cả hội trường giật mình quay lại.

Là Vân.

- Sao thế? - Bạch Thế Thắng từ tốn hỏi.

- Đây là họp mặt phải không? Mọi người đều có quyền phát biểu ý kiến chứ? - Vân nâng cao âm lượng nói.

- Đúng vậy - Bạch Thế Thắng gật đầu.

- Vậy tui có chuyện cần nói.

Nói đoạn, Vân ngang nhiên bước qua đám đông đang quỳ gối kia, bước lên đứng cạnh Bạch Thế Thắng.

- E hèm… Nay có gần như đông đủ mọi người ở đây, tôi, Nguyễn Hồng Vân, xin có chuyện cần thông báo. - Vân lấy một hơi thật sâu - Từ hôm nay sẽ là ngày thành lập của Hồng Vân Hội! Chuyên thụ lý những chuyện khó giải quyết, không giới hạn thành phần khách hàng, mọi người đều được đối xử bình đẳng! Bất cứ ai có vấn đề gì không thể giải quyết, từ chuyện nhỏ như tìm chó mèo thất lạc, cho tới chuyện lớn như xử lý Bạch Thế Thắng, đều có thể tới Hồng Vân Hội! Trụ sở, nhà 3E trường Kình Ngư. Giá cả tùy thương lượng, không làm được không lấy tiền!!! Tất cả mọi người, từ nam phụ lão ấu, từ học sinh cho tới quý tộc, từ thành thị cho tới nông thôn, bất kì ai có bất kì vấn đề gì, chỉ cần có tiền, cứ thoải mái tìm tới Hồng Vân Hội!!! Hồng Vân Hội hân hạnh được Cô nhi viện Những bàn chân nhỏ và Công ty Hải Long tài trợ, nhằm giúp đỡ cho xã hội ngày một tốt đẹp hơn, xin vui lòng cho họ một tràng pháo tay nào!!

Bốp bốp bốp.

Vân tự nói xong, tự giơ tay lên vỗ. Còn cả hội trường thì chỉ dám hít từng hơi thật sâu. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra.

Đây là PR, là quảng cáo một cách lộ liễu nhất có thể. Là mượn buổi họp mặt của Bạch Thế Thắng, mượn thời cơ tất cả mọi người tụ họp, để PR cho tổ chức của mình.

Cái gì mà Hồng Vân Hội, rồi còn được Chân Nhỏ và Hải Long chống lưng? Không đáng nói. Đáng nói là cái câu “xử lý Bạch Thế Thắng”, cũng có thể hiểu chỉ là một loại ẩn dụ mà thôi, ý bảo là không việc gì Hồng Vân Hội không thể làm. Nhưng vấn đề là, người ta còn đang đứng ngay cạnh cô nương kìa! Cô nương còn đang mượn sân khấu người khác, ít ra vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?

Bạch Thế Thắng đứng đó, cũng sững sờ cả người. Hắn không phải loại sẽ chấp nhặt câu nói kia, nhưng hắn sững sờ vì lâu lắm rồi, mới có kẻ đứng ra thẳng thắn thách thức hắn.

Ví dụ như Tiếu Diện, tuy nói là căm thù hắn tới xương tủy, nhưng nào có dám đối diện hắn nói ra những lời thách thức? Thằng đó chỉ dám lén lút đằng sau bày mưu hèn kế bẩn.

Lần đầu tiên, người ta thấy Bạch Thế Thắng không còn ung dung tự tại như trước nữa. Hắn đã nhíu mày.

- Nguyễn Hồng Vân, phải không? - Hắn hỏi.

- Đúng vậy. - Vân khẽ nhoẻn miệng cười. - Tôi biết mục đích cuộc họp mặt lần này của anh là gì. Tôi biết sự thích thú của anh, tôi biết rõ rằng anh đang buồn chán tới mức nào, và anh trân trọng sự thích thú nhỏ nhoi đó ra sao. Anh cố tình tổ chức buổi họp mặt này, anh muốn giơ thân mình ra làm mục tiêu cho Tiếu Diện, anh muốn cho nó một sự hi vọng. Và khi thứ hi vọng ấy lóe lên, anh sẽ tàn nhẫn dập tắt nó. Đây mới là điều mà anh đã học được sau 4 năm làm Học sinh của Thầy Phương, hay cái gì đó đại loại thế. Anh đã học được cách thích thú. Đây mới là thứ khiến anh thay đổi. Bởi một khi đã nếm được sự hưng phấn khi dập tắt hi vọng của người khác, anh sẽ nghiện nó. Anh sẽ không thể nào tận hưởng cuộc sống như nó vốn có nữa. Anh thích cái khoái cảm khi dập tắt đi hi vọng của người khác. Đó mới là “cái ác” mà anh tìm kiếm.

Bạch Thế Thắng không trả lời. Hắn hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, hắn khẽ cười.

- Đúng vậy. Thầy Phương đã gieo vào trong ta một hạt giống. Hạt giống ấy mang tên là sự khoái cảm. Chỉ là một hạt giống rất nhỏ, nhưng nó đã nảy mầm, nó đã choán lấy tâm hồn ta, và thay đổi hoàn toàn cách ta nhìn nhận về thế giới. Con người, nếu không thể cảm nhận được khoái cảm ấy, sẽ chỉ là một loài động vật ăn, ngủ, và sinh sản mà thôi.

- Nếu nói về khoái cảm, - Vân trả lời - Tôi cũng có một loại khoái cảm tương tự như vậy. Tôi cũng thích cái cảm giác bóp nát hi vọng của anh. Tôi biết anh đang giấu giếm một thứ gì. Tôi biết anh đang có một mục đích nào đó, và không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ tìm ra nó. Và tôi sẽ cướp đoạt nó từ tay anh, để rồi xem, anh còn giữ cái vẻ mặt thản nhiên ấy tới bao giờ!

- Được lắm! - Bạch Thế Thắng nhoẻn miệng cười, cái cười rộng ngoác tới mang tai. Nhìn hắn bây giờ không còn hiền hòa như trước, mà dữ tợn như quỷ Tu La - Thú vị hơn rồi đó! Trò chơi này, để xem ai sẽ thắng!