Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 440: Oan gia ngõ hẻm




Lại nói về lão Bạch.

Sau khi bị Vân bỏ một mình ở ngõ hẻm, lão cũng bứt rứt không yên. Nên lao vào cùng con gái, hay là chuồn thẳng về nhà cho ấm thân?

Nếu là người khác, hẳn sẽ chẳng ai phân vân chuyện này, vì sự an nguy của con gái mình vẫn phải được đặt lên hàng đầu.

Nhưng lão Bạch lại khác, đúng là lão lo cho con gái thật đấy, nhưng cái lựa chọn một mình chạy trước cũng đủ khiến lão phải trăn trở.

Rồi sau đó, từ bên kia con hẻm, tiếng la hét gào rú vang lên, kèm theo đó là mùi thịt người cháy thơm phưng phức, làm lão biết là con bé đang đốt người rồi.

Vân ơi là Vân! Còn đang trên đất Đại Nam, lạ nước lạ cái, vì sao lại lỗ mãng như vậy? Lão thật sự rất bó tay với con bé này. Người ta vẫn nói, một điều nhịn là chín điều lành. Nhất là muốn làm nên nghiệp lớn, thì càng phải học cách nhẫn nhịn.

Nhưng Vân là đứa quá bộc trực và dễ bị cảm xúc chi phối. Và con bé cũng thấy thoải mái với việc bộc lộ hết những cảm xúc của mình nữa. Cái cá tính tự do của nó hẳn là vì từ nhỏ đã theo lão lang bạt khắp nơi. Thật sự không có một khuôn khổ nào gò bó được con bé này.

Hơn ai hết, lão Bạch thèm có một đứa con rể biết khuôn khổ và phép tắc, để con gông cứng đứa con gái ngỗ ngược này lại. Và cũng phải có một đứa con rể như vậy, thì con gái lão mới không tan cửa nát nhà. Ai đời con gái 16 cái tuổi đầu rồi còn không biết quét nhà nấu nướng?

Vậy nên, lão Bạch từng tốn hết nước bọt để gạ Vương Thành Văn về làm rể cho mình.

Nghĩ tới vậy, chợt lão nhận ra có chuyện gì. Lão thấy từ phía xa, thằng Gregor trèo tường nhảy xuống con hẻm.

Lão biết Gregor vốn có mục tiêu truy lùng Bạch Thế Thắng, lẽ nào cái thằng Bạch Thế Thắng mà thiên hạ vẫn đồn đại đó cũng đang ở đây?

Lão lại thấy lo cho Vân hơn một ít. Đủ lo để khiến lão dần nghiêng sang lựa chọn nhảy vào cứu con bé, thay vì cúp đuôi chạy về.

Đúng lúc này, một mùi thơm xộc vào mũi lão.

Một mùi thơm như thịt nướng vậy, nhưng không phải là thịt người nướng. Rõ ràng là thịt lợn. Lại thoảng lại từ cách đây rất gần. Lão nương theo mùi hương ấy tìm đến một quán bún chả ngay trong hẻm, bất chợt lão trợn hết cả mắt lên.

3 người trong quán đang mải mê gặm xiên thịt, nhìn thấy lão Bạch, 2 người trong số đó cũng giật cả mình.

- Hà Khuyết Minh?

- Hắc Kê?

Oan gia ngõ hẻm. Nhưng đâu ai ngờ giữa ngõ hẻm lại gặp quá nhiều oan gia.

Lần này Hà Khuyết Minh tới Hải Thành, cũng là một khả năng mà lão Bạch đoán từ trước. Nhưng không ai nghĩ lại đụng mặt hắn sớm như vậy.

Lại còn khi bên kia bức tường là một cuộc thanh trừng đẫm máu, bên này bức tường thì 3 con người này đang ăn uống vô cùng đuề huề.

- Sao? Cố nhân gặp lại nhau, cứ đứng như trời trồng vậy à? - Hà Khuyết Minh vừa nuốt miếng thịt, vừa giơ cây xiên ra chỉ trỏ - Lại còn cầm sẵn cả ghế trên tay thế kia, có phải ngươi sinh ra vào đúng vì sao “ăn chực” không hả?

Lão Bạch cũng không phải kẻ khách sáo. Vừa rồi còn muốn giải cứu con gái đây, giờ đã bị mùi thịt nướng che hết não bộ. Lão sẵn tiện cái ghế cầm trên tay, ung dung đi tới, ngồi xuống cầm một xiên thịt lên gặm.

Tiểu Phi ngồi đối diện với lão, thật sự cũng bị bất ngờ về tính tự nhiên của Hắc Kê huyền thoại này.

- Tiểu Phi? Lâu không gặp giờ cũng cứng cỏi lên nhiều? Còn nhớ lần đầu đụng ta dưới mộ Chu Vương, còn bị ta hù cho đái cả ra quần nhỉ? Ha ha ha, chuyện cũ nhắc lại thật là hoài niệm.

Tiểu Phi năm nay đã hơn 3 chục tuổi, bỗng nhiên bị nhắc lại chuyện đã nhiều năm về trước, máu nóng dồn lên mặt đến đỏ lừ. Không biết là nóng mặt vì tức giận hay vì xấu hổ.

- Ồ? Còn vị thiếu niên anh hùng bên cạnh ngươi là ai đây? Tại sao phải đeo mặt nạ thế này? Phải chăng vị đây muốn làm thần bí đại hiệp? À, không phải. Là vì thằng Tiểu Phi ghen tị với nhan sắc của chú em phải không? Há há há, ta đã đoán là chỉ có chuẩn!!!

Lão Bạch ngồi xuống không chút tế nhị mà bô lô ba la, một câu hai câu đều nhắm vào Tiểu Phi, làm hắn thật sự chỉ muốn xiên chết lão này rồi đem lên lò nướng.

Chủ quán chỉ là một người bình thường mở cửa kinh doanh trong một ngõ nhỏ, thấy những quan khách này ai nấy đều có vẻ nguy hiểm hầm hố, chẳng dám thắc mắc nửa lời, chỉ tiếp tục lặng lẽ nướng thịt đem lên, tiền cũng chẳng dám đòi.

- Vừa mới tới Hải Thành phải không? - Lão Bạch vừa nhai thịt vừa tùy tiện hỏi.

Tiểu Phi dù đang tức giận cũng phải ngơ ngác.

- Sao tiền bối biết?

- Nghĩ ta là ai vậy? - Lão Bạch khinh bỉ đáp lời - Có cần ta khai sáng cho tiểu bối nhà ngươi biết bí quyết quan sát chứ?

- Không cần, đa tạ. - Tiểu Phi lập tức hối hận vì lỡ lời.

- Mà ta đoán nhé, vừa xuống máy bay, 3 ngươi đã lập tức tách đoàn tới đây, không phải là để tìm ta đấy chứ? - Lão Bạch lại tiếp tục vơ lấy 1 cái xiên. Từ lúc ngồi xuống lão đã chén đến 5 cái xiên thịt rồi.

Hà Khuyết Minh cười cười.

- Đích xác là cũng có chút ý đồ như vậy. Ngươi diễn ảo thuật trong ngõ này, cả thiên hạ đều đã biết. Còn vì sao đến tìm ngươi, là để hỏi xem có phải ngươi bắt cóc Hoàng Hữu Khải của Hội ta không.

- Phi!!! - Lão Bạch phì ra một hơi khinh bỉ. Ai ngờ cái phun này còn bắn cả mấy giọt nước mắm lên áo Tiểu Phi, khiến hắn giãy đành đạch - Một thằng tiểu bối Ám Hành Hội, ta đây xuống tay làm gì cho bẩn cả thanh danh?

- Vậy Bạch Linh Đội có phải là do ngươi dẫn tới? - Hà Khuyết Minh lại hỏi.

- Ý gì đây hả?

- Tên khốn nhà ngươi đi đến đâu là gây thù chuốc oán tới đó, reo giắc địch nhân khắp 7 lục địa. Biết đâu Bạch Linh Đội vì nhắm vào ngươi mà đánh bom, rồi Hoàng Hữu Khải bên ta chỉ đơn giản là bị liên lụy?

- Vậy chứ 3 ngươi ngồi ăn với ta như vậy, không sợ bị liên lụy hay sao? - Lão Bạch tiếp tục chén cái xiên thứ 10.

- Xác thực là rất sợ hãi. Nên nói thực lòng là ta không nghĩ ngươi lại chạy vào đây ăn chung với bọn ta. - Hà Khuyết Minh lần này mới thật lòng thừa nhận - Thực ra lần này tới là theo dấu thằng Gregor đó. Đám Thánh Kị Sĩ đi đâu cũng rất là khoa trương, không bị người khác theo dõi mới là lạ.

Hà Khuyết Minh nói xong, ra dấu gọi mấy cốc trà đá.

Lão Bạch cũng gật đầu tán đồng. 3 tên này phục sẵn ở trong quán bún chả, kì thực là để chờ đợi Gregor xử lý Bạch Thế Thắng, sau đó ra hốt lấy chiến lợi phẩm.

Mà nếu thằng Gregor xử không nổi Bạch Thế Thắng, thì cũng là lúc Hà Khuyết Minh vét lấy tàn dư.

Bắt thằng Gregor về, là để hỏi xem nó có biết Hoàng Hữu Khải đang mất tích ở xó xỉnh nào. Bắt lấy Bạch Thế Thắng, là để tra hỏi về báu vật. Một công đôi chuyện.

Hội trưởng của Ám Hành Hội, vừa mới xuống sân bay mà thôi, nhưng đã rất nhanh chóng nắm bắt được tình hình, giải quyết sự vụ cũng phải nói là rất nhanh nhẹn.

Tình cờ làm sao, nơi mà Gregor hướng đến, lại cũng là nơi làm việc của lão Bạch, và rồi dẫn đến cuộc gặp gỡ lần này.

Giờ hai bên nhìn như đang ăn một bữa ăn vui vẻ, kì thực lại vô cùng khó xử. Chốc nữa thu vét chiến trường, thì mỗi bên chia chác ra làm sao? Nếu Hà Khuyết Minh thừa nhận là mình cần Gregor, thì Bạch Thế Thắng lại nộp cho lão Bạch hay sao? Chưa kể lúc đó còn bị Holy Knights biết được thì phiền hà lớn. Nhưng nếu nói muốn Bạch Thế Thắng, liệu lão Bạch có vừa lòng hay không?

Lão Bạch có cố kị Hà Khuyết Minh, thì ngược lại, Hà Khuyết Minh cũng cố kị lão Bạch. Một trận thua kia đều như một nỗi sỉ nhục với cả hai bên. Giờ ai cũng biết được kẻ đối diện rất khó nhằn.

Hay là hợp tác? Lão Bạch vừa lấy cái xiên thứ 20, vừa nghĩ trong đầu. Hà Khuyết Minh nhấp đến ngụm trà thứ 10, cũng vừa nghĩ trong đầu.

Nhưng mà hợp tác làm sao? Ăn chia thế nào? Hợp tác trong bao lâu? Và liệu đối phương có tin tưởng mình như mình tin tưởng hắn? Hay hắn sẽ phản bội mình y như cách mà mình đang muốn phản bội hắn?

Nãy giờ bữa ăn này vô cùng rôm rả thuận hòa, kì thực thì 2 con người này vẫn đang không ngừng đấu trí trong não.

Mà thời gian thì không chờ đợi ai cả. Bởi vì khi lão Bạch ăn đến cái xiên thứ 30 và Hà Khuyết Minh uống đến cốc nước thứ 17, thì cũng là lúc chiến sự đã tàn. Bạch Thế Thắng cứ thế hững hờ bước ra khỏi con hẻm, với thái độ bất cần chả sợ bố con thằng nào.

“Động!!!”

Cả lão Bạch lẫn Hà Khuyết Minh đều giật đùng đùng 1 ý niệm ấy trong đầu, mà không ai dám động đậy thực sự. Đối phương còn đang ngồi trước mặt, động là động thế nào?

Thật là khó xử.

May cho cả hai, mà cũng có thể là xui xẻo cho cả hai, vì cái thế khó xử này cũng chẳng duy trì được lâu. Vì giống như Hà Khuyết Minh từng nói, lão Bạch là kẻ đi reo giắc căm thù trên khắp 7 lục địa, người muốn giết hắn, đếm không đâu cho hết.

Kẻ hùng mạnh muốn giết hắn, lại cũng chẳng ít được bao nhiêu.

Từ cách đó chỉ tầm 30m, một luồng sát khí kinh hoàng tới mức khiến cả 2 con người kia toát hết mồ hôi hột, hai mắt nhìn nhau đầy điều muốn nói.

Có một kẻ nào đó đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Và với uy áp này, ít nhất hắn phải có… 7 bằng Tiến sĩ.