Đường ra sân bay xóc xóc nảy nảy làm Tiểu Phi nôn nao cả người. Cũng may ở cuối cuộc hành trình này là một cảnh tượng mà dù đã nhìn bao nhiêu lần, hắn vẫn chưa thấy chán.
Lạc Thiên Bộc Bố.
Thác nước hùng vĩ đổ xuống từ trên trời cao, với dòng nước cuồn cuộn như một đàn Bạch Long phăm phăm phi xuống, lại va vào những vách đá lớn nhô ra, văng nước xối xả, rồi lại đổi dòng, như thể đàn rồng đang uốn mình né tránh chướng ngại, tiếp tục hối hả lao về phía trước. Tiếng ào ào vang dội vang lên như tiếng rồng gầm, từ cách đó hàng cây số đã có thể nghe thấy.
Tháng 9 mùa thu, khi lưu lượng nước đạt tới một mức độ nhất định, thì thác Lạc Thiên khi đổ xuống dòng sông, còn bắn tung hơi nước lên thành những làn mây trắng dày đặc, phả thẳng về phương Nam, lại ánh qua ánh nắng mặt trời, tạo thành những làn mây ngũ sắc sặc sỡ.
Rơi xuống như một bầy rồng, bay lên trời lại như một bầy hạc. Tích xưa kể lại, một vị Long Vương từng bị giáng xuống trần gian, sau khi được gột rửa bởi dòng sông trong suốt 9 9 81 năm, mới có thể cưỡi hạc bay về trời, nơi ông giáng xuống, chính là Lạc Thiên Bộc Bố. Tất nhiên cũng chỉ là tích bịa do dân địa phương tạo ra để thu hút du lịch mà thôi, mới xuất hiện chừng vài trăm năm, ấy thế mà truyền lưu rộng rãi, dần được khắc thành bia đá ghi nhận.
Nhưng nói gì thì nói, giờ là tháng 9, đúng là lúc Lạc Thiên Bộc Bố đẹp nhất, đáng chiêm ngưỡng nhất.
A Dậu dí cả đầu cả mặt nạ của hắn vào kính cửa, nhìn chăm chăm không dứt thác Lạc Thiên. Xe phải mất tầm 20 phút mới vòng được qua dãy núi, mới khuất tầm mắt con thác hùng vĩ kia, bon bon lên dốc để tới sân bay.
A Dậu vẫn tựa vào kính cửa xe như còn luyến tiếc.
- Sao, đẹp lắm phải không? - Tiểu Phi hỏi.
A Dậu gật đầu.
- Ngươi từng ngắm thác Lạc Thiên bao nhiêu lần rồi? - Tiểu Phi lại hỏi.
- Một vài lần.
- Vậy chắc cũng từng đi máy bay nhiều?
- Một lần đi, một lần về. Một lần thì đi tiễn, rồi lại về. Tổng cộng là 4 lần.
- Chỉ có 4 lần, hẳn là chưa đã nhỉ? Riêng ta, ta ngắm tới hơn 70 lần rồi, vẫn chưa thấy chán. Dù có ngắm cả đời cũng không thấy chán.
A Dậu chỉ khẽ gật đầu, rồi lại không nói gì nữa. Từ lúc đó cho tới khi lên sân bay, lên máy bay, rồi cả khi máy bay cất cánh, đến khi hạ cánh, hắn vẫn lim dim suy tưởng điều gì, chẳng nói một lời nào.
Cái đồng hồ mà Văn đưa cho Vân, cô đã đi giám định vài nơi. Chẳng có gì đặc biệt. Không có bom mìn, độc dược, máy nghe lén, máy định vị, hay ẩn chứa bất kì một bí mật gì khác. Chỉ là một cái đồng hồ bình thường mà thôi.
Có thể chỉ đơn giản là cô nàng Ngọc Trâm ấy cảm mến Vương Thành Văn mà thôi? Cũng có thể Vân đã quá quen với đời sống phiêu bạt mà luôn cảnh giác trước mọi sự, mà quên rằng cô đang tận hưởng thời gian học đường êm ấm, với những trò cảm mến tán tỉnh, những ngày tháng vô lo vô nghĩ, và một lũ học sinh bày trò thống trị.
Vân chán nản quăng cái đồng hồ lên không trung, rồi lại bắt lấy. Cô cứ ngỡ nếu phát hiện ra bí mật từ chiếc đồng hồ này, cô sẽ dành vài ngày để tìm thêm chút manh mối hữu ích. Dù sao thì giờ cô cũng không có gì để làm.
Từ nay đến ngày tổ chức họp mặt của Bạch Thế Thắng, còn 13 ngày.
Bạch Linh Đội từ đó về sau cũng bặt vô âm tín. Có lẽ là do rén lại vì Hội đồng giám sát của Phạm Viết Tuệ làm quá căng, hoặc là vì chúng đã đạt được mục đích. Chẳng bấy nữa mà các Guild lớn sẽ cử tay to tới đây để xử lý, thậm chí đích thân đám Hội trưởng ra tay cũng không phải là không thể. Mà với tình hình bế tắc hiện tại, chuyện 2 cha con cô đoạt được báu vật trước khi đám kia tới là quá xa vời.
Vân không phải chưa từng chạm mặt với các Hội trưởng. Có 3 lần cô từng cùng cha tham gia tranh giành những bảo vật cấp độ S. 2 lần đối mặt với Hà Khuyết Minh, 1 lần đối mặt với The Owl của Vulture.
Nói là Vân đối mặt cũng không đúng, chủ yếu vẫn là lão Bạch. 3 lần đấu với 2 Hội trưởng kia, 1 lần thắng được The Owl, 1 thắng 1 thua với Hà Khuyết Minh.
Thành tích như vậy của lão Bạch đã đủ khiến giang hồ phải chấn động, vì lão xuất sơn mới chỉ vài năm mà thôi, nhưng có vẻ lão vẫn cay cú mãi lần thua trước Hà Khuyết Minh. Mỗi lần say là lão lại lôi tên đó ra chửi. Nhưng cần nhớ rằng khi đó là 2 cha con đối mặt với cả một Guild hùng mạnh với đầy đủ nhân lực, nhưng lão vẫn cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục.
Đã là tranh đoạt, thì luôn có thắng có thua. Nhất là khi coi việc tranh đoạt là một nghề nghiệp kiếm cơm, thì ai cũng dốc hết sức ra để có được thứ mình cần. Trên thực tế, một Guild có tỉ lệ tranh đoạt thành công tầm 20 - 30% thì đã được coi là một Guild loại A, và sẽ có vô số khách hàng tới đặt hàng.
Tỉ lệ thành công của lão Bạch lên tới 62%, dù có nói là thành tích cá nhân luôn luôn cao hơn thành tích Guild rất rất nhiều, nhưng con số 62% cũng đủ khiến người ta rơi hàm xuống đất. Khách hàng tìm đến lão không thể nào là những kẻ phàm nhân được, mà đều là tay to mặt lớn khắp 7 lục địa, mà lão nào có để ý.
Lão Bạch chưa bao giờ nhận một khách hàng nào. Lão chỉ khoắng đồ rồi đem đi bán.
Từ lúc Vân bắt đầu nhớ rõ ràng những gì xung quanh mình, thì cô đã thấy mình lang bạt cùng lão đi khắp mọi nơi.
Trong một kí ức mơ hồ nào đó lúc nhỏ, Vân vẫn nhớ mình có mẹ, và có anh trai. Nhiều lúc cô tự hỏi, không biết mẹ mình là người như thế nào, anh trai giờ ra sao, và bọn họ vẫn còn ở Bắc Hà chứ?
Bụp!!
Vân lại đưa tay bắt lấy cái đồng hồ. Cô đút vào túi.
11h30 trưa, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu những ánh nắng gắt gao. Vân thấy đói. Nay không có tiết học, cô lang thang khắp những khu phố ở Hải Thành cũng đã mấy tiếng đồng hồ.
Cô muốn thử vận may xem có thể tìm ra manh mối gì trong những con phố này. Cô muốn tìm bọn Chân Nhỏ, nhưng thật khó để biết được đứa nào là Chân Nhỏ, đứa nào không. Nếu cô trực tiếp hỏi thẳng, bọn trẻ sẽ nhìn lại cô bằng ánh mắt thật lạnh lùng.
Hình như cần có một câu Khẩu quyết nào đó để liên lạc với đám Chân Nhỏ. Vân thử search, nhưng không ra. Nếu có dịp phải hỏi Vương Thành Văn mới được.
Cô cũng liên tục để ý trên mái nhà. Không thấy luôn cả bọn Vulture. Có lẽ sau vụ đánh bom vừa rồi chúng cũng đã thu liễm đi rất nhiều, không ngang nhiên chường mặt ra ngoài nữa.
Vân muốn tìm Phạm Viết Tuệ, nhưng cô lại không biết tên này ở đâu. Và moi được thông tin từ kẻ đáng ghét đó coi bộ cũng khó nhằn.
Muốn tìm bọn Holy Knights, không khéo phải tới mấy khu “khởi nghiệp”. Mà nếu chưa hết cách thì Vân cũng không muốn qua những khu đồi trụy đó.
Ám Hành Hội thì nghe nói Hoàng Hữu Khải bị mất tích, và Ám Hành Hội giờ sống đúng với cái tên của nó luôn, chẳng thấy tăm hơi.
Nezumi cũng vậy.
Có lẽ chỉ trừ khi nào các Hội trưởng tới đây, bọn thủ hạ sẽ không hoạt động ngang nhiên nữa.
Lòng vòng một hồi, rốt cuộc chả tìm được ai để hỏi chuyện. Chẳng lẽ lại về Câu Lạc Bộ hỏi chuyện Vương Thành Văn?
Mà giờ cũng đói rồi, về Câu Lạc Bộ thì sẽ lại được thằng đó nấu cơm cho ăn…
Nghĩ đến đây, nước miếng lại tuôn trào.
Thời buổi này, đúng là có nồi cơm là có được thiên hạ mà.
Vân dợm bước quay về. Chợt cô nghe thấy tiếng lão Bạch từ đâu đó vang ré lên.
- Á á á, cứu mạng! Cứu mạng!!