Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 431: Ở lại dùng cơm (Phần 3)




- Anh em cái kiểu cây khế gì vậy?

Cường đập bàn nổi giận. Cái bàn oằn mình như sắp gãy làm đôi.

Văn nhún vai.

- Ai biết đâu. Người ta đơn phương tao đó chứ. Thôi để tao nhờ Vinh Mũi Chó kiếm cho mày đối tượng khác…

- Nói lời là phải giữ lời, đừng như con bướm…

- Thôi ông đừng bày đặt văn thơ nữa, nghe chối không tả nổi! - Văn nhăn mặt. Từ trước đến giờ hắn vẫn nhận xét vô cùng thật lòng.

- Thôi đại ca nhớ lời hứa là được, em về đây.

Nói rồi, Cường đứng dậy ra về. Trông hắn to như một quả núi phủ bóng che cả người Vân. Nhìn thấy Vân, hắn gật đầu chào một cái, mà Vân cảm thấy mình như sắp bị một quả núi đè bẹp.

- Đã đến rồi, ở lại dùng cơm luôn đi. - Văn lại buông một câu.

Hình như ai đến Câu Lạc Bộ chơi đều được Văn mời một câu như vậy. Tính tới bây giờ, ngoài Vân ra, còn lại mọi người đều từ chối thì phải.

Nhưng Phùng Huyết Cường thì khác. Hắn dừng phắt lại.

- Hề hề hề. Đại ca nhắm xem có đủ đồ ăn không?

- Mày ăn không đủ, tao cho người ship thêm đồ ăn đến cho mày.

Đi hỏi một đứa nhà bán cơm là có đủ đồ ăn không, thật sự là rất vô nghĩa.
Trưa hôm đó Phùng Huyết Cường thực sự ngồi lại ăn cơm với Văn và Vân. Gian phòng ăn của Câu Lạc Bộ vốn chẳng rộng rãi mấy, nay lại càng chật chội. Một mình thằng Cường ngồi đến 2 cái ghế, và trước mặt nó là một mâm đồ ăn đầy ắp. Nó ăn chẳng chút kiêng dè.

- Tao tưởng Vinh Mũi Chó nói mày đang giảm cân?

- Tán cái Trâm làm em muốn giảm cân thôi anh, chứ bây giờ thì cần chó gì nữa!

- Thôi được rồi, ăn đi cho đỡ buồn. - Văn dúi cho nó miếng thịt tảng còn chưa thái miếng.

Cường đút tọng cả miếng thịt vào mồm nhai nhồm nhoàm, vẫn mếu máo.

- Suốt một tháng trời, ngày nắng cũng như ngày mưa, dù có được đi ngủ sớm hay còn phải đứng quầy trông hàng tới đêm, em đều cố gắng đều đặn nhắn tin cho nàng. Giờ thì chả cần nữa rồi…

- Thôi được rồi, ăn miếng này đi tối ngủ cho ngon. - Văn lại gắp cho thằng Cường cả một con bồ câu quay.

Cường lại đút cả con bồ câu vào mồm nhai rau ráu cả xương lẫn đầu.

- Đại ca, đại ca nhớ đối tốt với Trâm, hức hức…

- Bậy nào, tao có nói là sẽ hẹn hò với bà chị ấy đâu.

- Hức hức!! Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, hức hức…

- Thôi được rồi, ăn nữa đi, ăn nữa đi. Thức ăn còn nhiều lắm ráng mà ăn cho hết.

Văn lần này chả thèm gắp vào bát nữa, mà đưa tay mở hẳn miệng thằng béo ra, nhét thẳng một đĩa mỳ xào vào mồm nó.

Cường cũng nhồm nhoàm chấp nhận. Nó nuốt tọng đống mì một cách ngon lành.

Chứng kiến cảnh này, Vân chỉ biết câm nín. Sinh hoạt ở Câu Lạc Bộ, Vân biết tỏng những chuyện không nên biết. Ví dụ như đống đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp hết hạn rồi, mà Vương Thành Văn lại là một kẻ rất không muốn lãng phí thức ăn. May sao Phùng Huyết Cường lại xuất hiện, như một nồi nước gạo thần thánh cứu rỗi cái tủ lạnh của Văn.

Nhìn thằng Cường ăn ngon lành mà Vân không nỡ nhìn thêm. Như thể chiếc điện thoại của cô lại réo lên “Cảnh báo nhân tính, cảnh báo nhân tính” vậy.

Hóa ra, sử dụng Tra tấn lên kẻ thù chưa là gì cả, khi so sánh với một kẻ sẵn sàng tọng thức ăn sắp hết hạn vào mồm huynh đệ mình. Vân cảm thấy nhân tính của mình vẫn còn cao chán.

- Văn nè. Hôm nay tôi tới là muốn bàn với cậu một chuyện…

- Lại chuyện lập Guild phải không?

- Sao cậu… - Vân định hỏi là sao cậu biết, nhưng rốt cuộc nhịn lại được. Cô không muốn tỏ ra quá quê mùa như thằng Cường lúc nãy.

- Lần trước cũng nói chuyện với Vũ Hải Hùng rồi, chỉ tiếc là tên đó vẫn chưa tin tưởng vào lợi ích của chuyện này. - Văn thở dài.

- Thằng Vũ Hải Hùng ấy hử? - Cường vừa nhai thức ăn vừa ú ớ - Tưởng chuyện gì! Để đó em nói với nó một câu là xong xuôi hết cả!!!

- Ồ! Cậu giỏi tới vậy sao? - Vân ngạc nhiên. Bất Tử Đại Nhân có khác, chỉ một câu mà ra lệnh được cho Băng chủ một băng đảng hay sao.

- Tất nhiên! - Cường ưỡn cằm lên hãnh diện. Cũng chẳng biết hắn ưỡn cằm lên vì tự hào hay là để nuốt đống thức ăn nữa.

- Đừng có tin lời nó - Văn nhún vai - Bác Linh bố nó là Phó Bang chủ bang Hải Long mà thôi. Dạo gần đây Vũ Hải Hùng rất tin lời ông ta.

- Đại ca đúng là loại anh em cây khế mà!!! Đại ca để em lấy oai với mấy bạn nữ có được hay không?! Hức hức!

- Thôi được rồi, còn đĩa rau xào đây mày xử lý nốt cho tao. - Văn lại dốc ngược đĩa rau xào đổ vào cổ họng thằng béo.

Lần sau nếu cái điện thoại còn cảnh báo nhân tính của mình nữa, mình sẽ hãnh diện nói với nó rằng Nguyễn Hồng Vân là Bồ tát tái thế! Vân vừa nghĩ vừa rùng hết cả mình.
Vụ liên minh với Hải Long nghe nói cứ như thế mà thành giao, dù không có xác nhận chính thức của Vũ Hải Hùng. Chỉ cần một cái giơ ngón cái của Phùng Huyết Cường.

Nhìn thằng béo lặc lè ôm một cái bụng to như cái trống bước ra khỏi khu nhà, Vân lại nuốt nước bọt một cái.

- Cậu cũng giỏi thật ha? Tán đổ cả hot girl mới chuyển trường!

Vũ Ngọc Trâm là nữ sinh mới chuyển tới Hải Thành tầm 1 tháng trước khi Vân chuyển tới. Hồi mới tới, cô nàng cũng gây nên rất nhiều sự xôn xao bàn tán khắp trường Kình Ngư, nhưng sau 1 tháng thì bàn tán cũng ngợt dần, dân tình lại xôn xao để ý khi Vân chuyển tới.

Vân cũng chỉ biết đôi chút về cô nàng này. Nói chung là một kiểu hot girl điển hình, da trắng dáng cao môi đỏ tóc dài, sinh ra là để đám con trai mơ tưởng và luyện cơ tay.

- Làm sao mà trong mấy tháng ngắn ngủi cậu tán đổ được cô ta thế?

Văn nhún vai.

- Đừng hỏi tôi. Tôi còn chưa nói chuyện với cô ta một lần nào! Hình như là còn chưa gặp mặt trực tiếp nữa.

- Ấy thế mà “người ta” online giờ giấc thế nào cũng nắm rõ? Nghe vô tội phết đấy!!

Văn lại nhún vai.

- Trách nhiệm với bạn bè mà thôi.

- À, vậy cậu cũng có tài khoản mạng xã hội à?

- Ừ, thì cũng có.

- Cậu đăng cái gì lên mà khiến hot girl của trường phải mất ăn mất ngủ để theo dõi vậy?

- Cậu muốn xem không?

Văn chẳng chút ngại ngùng quăng cái điện thoại của hắn cho Vân.

Một cái điện thoại nút bấm cũ xì, may mà còn lên được internet.

Tài khoản của hắn chỉ ghi một chữ Văn. Newsfeed thì nghèo nàn. Status hắn đăng thì còn nghèo nàn hơn.

“Khách ngõ 137 phố số 2, 2 suất cơm, ai nhận ship đi luôn”

“Khách ngõ 137 phố số 2, 2 suất cơm, ứng 40 xu, ship 5 xu, ship nhà nghỉ việc, ai nhận đi luôn nào!”

Phía dưới comment là một tài khoản tên “Minh Chân Nhỏ”: Sao không nói sớm để tao bảo đàn em tao giao hộ cho.

Phía dưới comment là tài khoản Văn đáp lại: Thôi tự tao đi giao được rồi.

Phía dưới là tài khoản Nguyễn Văn Khoái: Văn ơi lần sau nhắn thầy một tiếng đảm bảo học sinh toàn thành phố xếp hàng để giao cơm cho em!

Phía dưới nữa lại là một tài khoản tên Hoàng Bích Thanh đáp lại: Thầy Khoái đừng làm hư học sinh, để nó lao động cho quen đi. Comment này được 600 lượt thả tim, dù status chính của Văn chỉ có 2 like.

Bên dưới lại là comment của một tài khoản tên là Long Đại Ca: Giao ship bị muộn giờ? Đừng lo! Hãy gọi tới số 0912--------, đặt hàng thuê Phi Hành Thú của Lý Gia, đảm bảo không bao giờ sợ ship muộn! Phi Hành Thú, bạn của mọi shipper!

Comment này bị thả tới 6000 lượt phẫn nộ.

Rồi lại tới một status tiếp theo của Văn: Khách hàng số 017------- vừa gọi tới nhà hàng, yêu cầu xác nhận lại đơn hàng, trong 15 phút nữa nếu quý khách không xác nhận quán sẽ hủy ạ! Xin cám ơn!

Status này lại có 1 like và 1 comment: Em ơi cho chị hủy đơn nhé (XD).

Các status tiếp theo nữa của Văn cũng đại khái là như vậy, chỉ xoay quanh chuyện nhận hàng và giao cơm.

- Mấy cái status này mà đủ khiến hot girl một ngày online 15 lần để chờ đón sao? - Vân nhíu mày.

- Vậy mới nói chuyện này không bình thường chút nào. Cô nàng Vũ Ngọc Trâm đó cũng không đơn giản chỉ là một hot girl thôi đâu. Và cái đồng hồ này có lẽ cũng không hẳn là một món quà đơn thuần. - Văn dí cái đồng hồ sát bên tai, cố nghe ra một cái tiếng tích tắc nào đó. Bị bom nổ một lần làm hắn tởn tới già rồi.

- Nếu cậu sợ đến vậy thì đưa nó cho tôi, tôi giám định cái đồng hồ đó cho? - Vân cười.

- Ờ!

Chẳng chút băn khoăn, Văn quăng thẳng cái đồng hồ cho Vân.

- Dễ dàng vậy? Quà người ta tặng cậu thì cậu nên giữ gìn chứ?

- Ờ, vậy coi như tôi tặng lại cho cậu đấy.