Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 427: Thích thì chiều




Học viện Hải Dương chẳng biết vì sao những năm gần đây lại rất thê thảm. Thành tích thụt lùi, nhân tài cũng không còn xuất hiện. Các tổ chức lớn cũng không còn đầu tư. Viện trưởng Bùi Kiến Huy cũng bị thuyên chuyển công tác. Các đời Viện trưởng mới lên được không lâu là gặp chuyện không hay, phải từ chức, hoặc mất mạng.

Người ta đồn nhau rằng Học viện Hải Dương đã lỡ đắc tội với ông lớn nào, nên bị trừng phạt.

Chẳng ai biết là thật hay đồn. Người ta vẫn nói với nhau rằng, Hải Dương dễ gì bị thoái trào như vậy? Nó có 1000 năm lịch sử, nó ẩn chứa hàng tấn bí mật qua các triều đại, và nó có Bạch Linh Đội.

Bạch Linh Đội là gì, thì lại chẳng ai biết rõ. Nghe giống như một đội kỉ luật hình thành bởi các học sinh ưu tú của trường, giàu truyền thống, vậy thôi.

Nhưng 3 năm trước, Vũ Hải Phong, một trong những thành viên của Bạch Linh Đội, em trai của Vũ Minh Kiệt, đã phản bội lại anh trai mình, công khai chống đối Vương tộc, và hiện giờ nghe nói đã đầu quân cho Bạch Y Hội.

Người ta lại không khỏi thắc mắc, liệu Bạch Linh Đội có liên quan gì tới chuyện này hay không.

Lục về quá khứ xa xôi hơn nữa, từ khi Học viện Hải Dương mới được thành lập, Bạch Linh Đội đã ở đó, đã được mệnh danh là “Những người thủ hộ vùng biển”. Từ trước khi cảng biển Hải Thành trở nên quan trọng và được Hạm đội 7 thủ hộ, thì Bạch Linh Đội đã là người bảo vệ nơi đây.

Chính xác thì bọn họ thủ hộ thứ gì? Khi mà trụ sở của Bạch Linh Đội suốt 1000 năm qua, Học viện Hải Dương, lại chứa quá nhiều bí mật tới vậy?

Đến cả 1 Thần khí như Tỳ Bà Cầm, còn được giấu ở nơi này. Đến cả kế hoạch 200 năm của Vương Hiến Đế, cũng đặt một Huyệt Ấn rất quan trọng ở đây.

Án ngữ một khuôn viên khổng lồ giữa lòng thành phố, hẳn Hải Dương luôn bị rất nhiều tổ chức nhăm nhe chiếm đất, ấy thế mà học viện to lớn này vẫn tồn tại suốt từng ấy năm. Nếu không có một hậu trường thật vững chắc để chống đỡ, hẳn nó đã bị phá dỡ tan hoang từ lâu.

Lão Bạch không quá rành chuyện về Hải Thành. Lão cũng không có điện thoại để truy cập Internet như Vân. Lão chỉ có quãng thanh xuân lớn lên ở Đại Nam, và những kiến thức tiếp thu được vào lúc đó. Lão cũng từng nghe qua những câu chuyện về Hải Dương Học viện.

Cho tới khi 2 cha con đặt đích đến tiếp theo là Hải Thành, và lăn lộn ở đây một thời gian, lão mới tìm hiểu được sâu hơn một chút.

Vân đã từng đặt nghi ngờ rằng báu vật nằm trong Hải Dương Học viện, nhưng lão đã nói không phải. Vì ai cũng như Vân thôi, sẽ nghĩ tới Hải Dương trước tiên. Ngay trước khi cha con đến được Hải Thành, học viện này đã bị các Guild khác thăm dò tới chán rồi.

Xem ra, báu vật không nằm ở Hải Dương, nhưng Bạch Linh Đội của Hải Dương lại có ít nhiều liên quan tới.

- Bạch Linh Đội nếu là một tổ chức bảo vệ những bí mật ở Hải Thành, thì hẳn báu vật lần này cũng là một bí mật mà bọn chúng muốn bảo vệ. Và lần này bọn chúng cả gan lập kế hoạch ám sát người của các Guild lớn, có lẽ là vì trong số họ có người đã tìm ra manh mối về báu vật.

Lão Bạch không ngần ngại nói thẳng với Văn.

- Báu vật? Vậy ra cha con bác tới Hải Thành là để tìm báu vật. Mà sao bác lại nói cho cháu biết?

- Vì chuyện này chẳng sớm thì muộn mày cũng sẽ biết. Vì mày thân thiết với bọn Chân Nhỏ như vậy.

- Đâu có, cháu chỉ thân thiết với đại ca của bọn nó thôi.

- Thì có khác đéo gì nhau. - Lão Bạch quạu. - Chuyện này bác với Vân muốn làm nhanh rút gọn, nhưng càng ngày nó càng phức tạp ra, và nếu không có dân bản xứ hậu thuẫn thì hẳn không thể xong việc. Nên bác muốn nhờ mày giúp đỡ bác.

- Vì sao bác lại nhờ cháu?

- Vì tao tin vào con mắt của mình. Tao tin rằng mày không chỉ là một đứa giao cơm bình thường.

- Thì cháu đâu phải đứa giao cơm? Mấy hôm nay shipper nhà cháu xin nghỉ ốm, nên cháu mới phải chạy đơn thay thôi.

- Thôi, mặc kệ mày là ai, nhưng tao tin mày có tiềm năng của một Runner. Mà còn chuyện này nữa, đừng có kể với Vân là tao nhờ mày.

- Tại sao?

- Vì tao với nó đang thi nhau xem ai tìm ra báu vật trước.

- Cháu không hứa trước được. Nếu Vân hỏi cháu thì cháu sẽ phải trả lời thôi. Vì cháu không nói dối.

- Móa!! Thôi được rồi, vậy hứa với tao, nếu Vân nó không hỏi, thì mày đừng chủ động nói với nó.

- Cái này thì cháu hứa được.

- Đó, con rể ngoan lắm.

- Cháu còn chưa có nhận lời làm con rể bác.
Đứa trẻ đang dẫn đường cho Văn và lão Bạch, đột nhiên gặp một đứa khác đi tới. Hai đứa thì thầm to nhỏ với nhau điều gì.

- Anh Văn à, theo tin của bọn em thì phía trên đó đã im ắng rồi, cũng không thấy bóng dáng bọn Bạch Linh Đội đâu nữa. Trên kia là phố công chức rồi, anh đi một đoạn là về tới nhà. Em đành chào tạm biệt anh ở đây vậy.

- Ừ, anh cám ơn nhé.

- Không có gì đâu anh. Cơm của nhà anh làm ngon lắm, lại nhiều cơm nữa. Từ hồi anh Minh đặt cơm của nhà anh mà bọn em mới được ăn no. Cả lũ bọn em ai cũng quý anh lắm, muốn mời anh qua chỗ chúng em chơi, nhưng vì bọn em lao động bẩn thỉu suốt ngày, mà anh lại là người thành phố, nên cũng không dám…

- Có gì mà không dám? Ngày xưa anh quen thằng Minh cũng là lúc đi làm cu li cho người ta ở chợ đen mà. Dạo này anh không có dịp ra ngoại thành, nhưng mấy anh em dưới này nếu rảnh thì cứ lên quán nhà anh dùng cơm, nhé.

- Vâng!

Văn và lão Bạch leo lên trên rồi, thằng nhóc bên dưới vẫn còn vẫy tay tạm biệt.

- Haizz, thời đại hỗn loạn, người nghèo đói ở khắp mọi nơi, thì kẻ nào nắm được nồi cơm là nắm được cả thiên hạ… - Lão Bạch thở dài ngao ngán.

- Bác nói vừa đúng, mà lại vừa không đúng. - Văn đáp lời.

- Vậy sao? Không đúng điểm nào?

- Không phải ai nắm nồi cơm cũng sẽ được bọn Chân Nhỏ yêu quý. Nhiều nhà hàng chỉ thích bán có lãi mà thôi, họ dùng gạo rẻ tiền, thức ăn ôi thiu, rồi nhiều dầu mỡ không rõ nguồn gốc, lại còn bán đắt nữa. Họ kiếm được nhiều tiền hơn quán nhà cháu, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được giá trị của sự chân thật. Mẹ cháu dạy thế. Hơn nữa, cháu hiểu được mong muốn của bọn Chân Nhỏ. Chúng nó sở hữu trong tay một mạng lưới phủ khắp thành phố, nên người ta cứ nghĩ chúng nó có tham vọng gì ghê gớm lắm. Thật ra thì chúng nó chỉ muốn được ăn no mà thôi.

- Cái này cũng là mẹ mày dạy mày à?

- Không. Là cháu đồng cảm được với chúng nó. Vì cháu cũng lớn lên trong cảnh nghèo. Nhưng cháu may mắn hơn, vì cháu còn có mẹ. Mẹ cháu chưa bao giờ để cháu bị đói.

Lão Bạch nghe câu này, cảm động tới chảy nước mắt.

- Ôi mày đúng là đứa may mắn nhất trên cuộc đời. Cứ nhìn tao xem, con gái tao đang tâm bỏ đói tao, chỉ vì tao lỡ tiêu tiền của nó!
- Hơ hơ, Ắt xì!!

Vân hắt hơi một cái. Chẳng biết có phải ông bu đang rủa xả mình hay không nữa. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó.

Cô đang bị một tên mặc áo trắng toàn thân chặn đường.

- Phù thủy Đỏ, Nguyễn Hồng Vân phải không?

- Phải thì sao mà không phải thì sao? Muốn xin chữ kí hở? - Vân điềm nhiên đáp lại. Nhưng tâm trí cô thì không thả lỏng như vẻ bề ngoài. Tay cô đã lén bật sẵn Red Magik.

- Ta cho ngươi và cha ngươi 20 ngày, rời khỏi vùng đất này. Trước khi chúng ta mất kiên nhẫn.

- Các ngươi mất kiên nhẫn? Bộ ta cần quan tâm hử? Nói chuyện cái kiểu sai bảo như vậy nghe chả lọt tai chút nào!

- Ta đã cảnh cáo…

- Cảnh cáo cái bà mẹ nhà mi! Thích thì chiều!!

Vân đã lao tới.

Bị địch chặn đường thì đã làm sao? Có lẽ lão Bạch sẽ ưu tiên chạy trốn. Vương Thành Văn cũng sẽ ưu tiên chạy trốn. Còn Nguyễn Hồng Vân? Đương nhiên là đánh dập đầu nó rồi!