Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 397: Bước qua một bước xem




Thiên Anh là người thầy đầu tiên đưa nó đến với Võ Thuật.

Giây phút nó tiếp xúc với Võ Thuật, cũng là lúc nó được mở ra một chân trời hoàn toàn mới. Bên ngoài mái nhà êm ấm của nó, là một thế giới của tri thức, nơi người ta sử dụng tri thức để biến nó thành sức mạnh. Là thế giới mà chỉ xoay quanh những kẻ mạnh.

Nó đã từng rất ngưỡng mộ Thiên Anh.

Một con người không phải thiên tài, mà lại có thể khiến người khác nghĩ mình là thiên tài. Bởi vì anh ta đã nỗ lực tới mức sánh ngang được với những thiên tài.

Thiên tài thì là từ khi sinh ra đã có, thiên phú cao thì sẽ gặp kẻ khác cao hơn. Chỉ là một điểm xuất phát, điểm xuất phát ấy không ảnh hưởng tới đích đến của mỗi người. Chỉ có nỗ lực mới là chìa khóa để người ta vươn lên tới những đỉnh cao không giới hạn.

Nhưng…

- Đây là cách mà anh dùng để vươn tới đỉnh cao hay sao?

Chẳng cần thắc mắc gì nữa, nhìn hiện trường quanh đây đủ để nó hiểu ra vấn đề.

Luật Hình sự cũng đã ghi, bằng chứng bắt được quả tang tại chỗ là bằng chứng xác tín nhất.
Uỳnhhhhh!!!!!!!!!

Vương Vũ Hoành bị ăn một đấm, rơi thẳng từ giữa không trung xuống tường thành. Hắn in một hố sâu hoắm trên đó.

Ngay cách đó không xa, Phạm Viết Phương vẫn đang tay chống gậy, tay cầm kem mút.

- Thằng nhãi, biết sợ tao chưa?

Lão vừa mút kem vừa khinh bỉ nhìn Vương Vũ Hoành.

Vương Vũ Hoành mở to đôi mắt nhìn trời, lồng ngực phập phồng thở hồng hộc. Nãy giờ khí lực của hắn cũng vơi đi không ít.

- Lão già khốn kiếp, được lắm. Lão sớm biết Trần Thịnh là con bài tủ của tôi, lão cố tình xử chết hắn. Lão có còn nhớ cam kết đồng minh giữa hai ta hay không?

- Tao chả nhớ có cam kết gì với mày, hơn nữa, thằng Thịnh cũng không do tao giết. Chưa kể, là mày cố tình chơi trội dùng tay không đấu với con bạch tạng trên kia, đừng có đổ lỗi cho tao.

- Ông bày ra tất cả trò này là để làm gì? Đừng nghĩ tôi không biết ông đổ bao tâm huyết vào cái màn kịch này. Tên thằng nhãi đó là gì nhỉ? Trần Thiên Anh đúng không? Lại một con rối mới của ông sao?

Trước khi bị đánh gục, Phan Văn Dũng có báo cáo về cho hắn đủ nhiều.

- Đứa đếch nào chả là con rối của tao chứ? Tao chẳng thiên vị bất cứ ai cả đâu. Mà mày có biết tao bày ra tất cả những thứ đó là để làm gì chứ?

- Để làm gì?

- Ăn bánh rán.

- Đồ bệnh hoạn.

- Khửa khửa khửa khục khục khục…

Lão Phương há miệng ra cười khành khạch, rốt cuộc sặc kem lên mũi, ho khạc khạc.
- Văn? Mới chỉ một năm về trước, mày tới phòng tập và xin tao dạy mày luyện võ.

- Một năm và một tháng. - Văn đính chính lại. - 3 ngày.

- Tao học võ từ năm 6 tuổi. Lão bố tao kiên quyết đòi tao phải đi học võ cho bằng được, dù bản thân lão đếch có tiền. Lão đập phá mất vài đồ đạc trong nhà để bắt mẹ tao. Mẹ tao đã phải đi vay mượn khắp nơi để có tiền cho tao đi học. Vào cái ngày hôm đó, mẹ đã nói với tao, cố gắng lên con ạ, chỉ có cố gắng, con mới có được cuộc sống tốt hơn, và giúp mẹ có được cuộc sống tốt hơn.

Văn yên lặng lắng nghe. Nó hiểu hơn bất kì ai những chuyện này. Nhưng nó vẫn muốn nghe, vì Thiên Anh chính là kẻ mà nó vẫn tìm kiếm. Nó muốn phác họa rõ ràng hơn chân dung của kẻ đó, đơn giản vì sự tò mò.

- Tao đã tập luyện như điên. Nhưng chưa đủ. Mỗi lần về nhà, lão bố tao lại lôi tao ra kiểm tra. Với một đứa bé 6 tuổi, lão muốn tao phải đánh như một thằng Cao trung. Lão luôn đòi hỏi. Khi tao không đáp ứng được, lão lại đánh tao một trận. Lão đánh tao rất nhiều. Rồi tới một lần, tao đánh lại lão. Tao nói rằng võ thuật là phải đánh lại kẻ đánh mình. Lão nói có giỏi thì đánh thắng tao đi, nếu không thì tao sẽ chết đòn với lão. Hôm đó lão đè tao ra quật cho một trận thừa sống thiếu chết. Từ đó tới giờ, tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đánh lại lão. Lão quá béo, quá nặng, quá to. Tao đã lén tìm xem cân nặng của lão là bao nhiêu. 116kg, và tao đã chỉnh mức tạ của mình lên mức đó, và suốt 10 năm trời, tao tập với mức tạ ấy.

- Mức tạ mà tôi đấm ngày hôm đó, chính là 116kg? - Văn hỏi lại.

- Đúng thế. Tao chưa bao giờ tin quả nghiệp là có thật. Nhưng sự xuất hiện của mày, như đánh một con dấu lặp lại vòng luân hồi 10 năm. Mày giống hệt tao 10 năm trước. Bẩn thỉu, còi cọc, yếu đuối, sợ hãi, và tao đưa cho mày một cái bao cát. Mày đã đấm vào cái bao cát ấy, y như cách mà tao đã làm. Và bất cứ ai trong hoàn cảnh của tao và mày, đều sẽ làm như vậy. Đều sẽ đấm vào cái bao cát ấy, không ngừng, không ngừng, và khắc trong đầu một niềm tin về tương lai tươi sáng hơn.

- Tôi không giỏi hiểu những phép ẩn dụ đâu - Văn đáp lời - Anh là sát thủ của Hắc Long?

- Đúng vậy.

- Vì sao?

- Vì đó là cơ hội để tao có thể đổi đời.

- Anh thực hiện những vụ giết người cho họ. Kể cả vụ ở khu Biệt thự phía Tây? Vụ khu Thiên Sơn?

- Đúng vậy.

- Anh đã giết cô Vân?

Hỏi tới đây, Linh nấc nghẹn.

- Không phải là vì Hắc Long.

- Vậy là vì ai?

- Vì tao!

Rầmmmmmmm!!!!!!!!!

Chưa dứt câu, Thiên Anh đã lao tới với một tốc độ không tưởng. Tay hắn chộp thẳng vào cổ thằng Văn, nhấc bổng nó lên, đập thẳng vào tường.

- Tao còn không biết mày đang định làm gì sao, Văn?

Hắn đưa tay vào túi thằng nhóc, bất chấp hai tay nó cố ngăn cản, lấy ra một cái máy ghi âm.

- Sau ngày hôm nay, mọi chuyện đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn vứt cái máy ghi âm xuống đất, tay còn lại quăng mạnh thằng Văn sang một bên.

- Vănnn!!!!

Linh hét lên, cô bé muốn chạy tới chỗ thằng Văn, nhưng cô khựng người lại vì Thiên Anh bước tới.

- Những Linh Thể ở thế giới bên kia của em đâu rồi, em gái? - Hắn hỏi - Nếu có thế giới bên kia, vậy hãy đầu thai ở bên cạnh mẹ của anh, và chăm sóc bà giúp anh nhé.

- Anh điên rồi!!

Trần Thiên Anh co nắm tay lại. Đôi mắt hắn vẫn lạnh lẽo nhìn Linh.

Hắn như nhìn thấy cô Vân ngày đó. Run rẩy, co ro. Tuy Linh không lộ ra sự sợ hãi như cô Vân, nhưng ánh nhìn thương hại ẩn giấu phía sau hai người con gái này, lại giống nhau tới vậy.

Hắn không cần sự thương hại!

Thiên Anh nghiến răng.

Ta phải cho các người biết, một cách quằn quại và đau đớn nhất, ai mới là kẻ đáng được thương hại.

Nguyền Rủa Quyền!!

- Linhhhh!!!!

Nguyền Rủa Quyền vừa đấm ra, nhắm thẳng vào cô bé. Cũng lúc ấy, một bóng người lao ra đỡ lấy, dính trọn một quyền này, lăn quay xuống mặt đất.

- Vănnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!

- Arrrrrrrrrggghhhhhh!!!!!!!!!!!!

Linh rú lên. Cô bé gào tới khản cổ. Thằng Văn vừa ăn trọn một đòn Nguyền Rủa Quyền, Chú Thuật bắt đầu lan dần trên người nó, kèm theo những tiếng hét đau đớn.

Hơn ai hết, Linh biết năng lực tâm linh của thằng Văn thấp tới mức nào. Một đòn Nguyền Rủa Quyền này, không những là một cái chết báo trước trong 4 giây, càng là sự đau đớn như địa ngục.

- Anh Thiên Anh!! Cứu bạn ấy!!!! Cứu Văn vớii!!!!!

Linh khóc òa lên cầu xin, nhưng cô bé hiểu, Thiên Anh bây giờ chẳng còn là con người nữa. Cô bé cố gắng suy nghĩ bất kì thứ gì có thể cứu được thằng Văn.

Những bài chú trừ tà?

Dạ Liên Thạch?

Đều không đủ! Đều chỉ là những thứ vô dụng. Linh bất lực. Linh hoàn toàn tuyệt vọng nhìn thằng Văn quằn quại.
- Vănnnnn!!!!!!!!!!

Bích Thanh giật mình thảng thốt.

Thậm chí Hà Chí Thương cũng đã nhận ra.

Hai người đều là Tâm Linh Sư bậc thầy, họ đều nghe thấy tiếng hét đau đớn của thằng Văn.

- Cho anh qua!! Anh có thể cứu thằng bé!!!

- Cái gì vậy? - Quang cũng hốt hoảng.

- Xin lỗi Quang. - Chị Thanh nhìn hắn áy náy - Đối với chị, thằng Văn vẫn là quan trọng nhất. Lần này thực sự xin lỗi em.

Chỉ ngay tức khắc, Quang hiểu điều gì đang diễn ra. Não hắn cũng không có chậm. Hắn biết thằng Văn đang gặp nguy hiểm, và chỉ có Hà Chí Thương là có thể kịp thời cứu thằng bé. Vậy là thằng Văn đã trở thành con bài được đem ra để đặt điều kiện với Hoàng Bích Thanh.

Và dù có đem giang sơn ra để để làm đối trọng với một đứa bé, thì một người mẹ sẽ lựa chọn điều gì? Hiển nhiên là đứa bé rồi.

Đừng bao giờ nói chuyện lý trí với phụ nữ.

Quang hiểu. Hiểu là hắn đã bị đem bán. Vụ giao dịch này chỉ trong 1 giây đồng hồ đã được các bên thừa nhận. Dù gì đi nữa, bọn họ cũng đều là những nhân vật lừng lẫy trên thế giới, năng lực suy nghĩ và kinh nghiệm cũng ở một đẳng cấp khác.

- Tha lỗi cho chị…

- Chị muốn bán em cũng được thôi!! Nhưng chị đừng có bảo bọc thằng Văn thái quá như vậy!! Nó là học trò của em! Nó cũng không yếu ớt như chị nghĩ đâu!!!

Lời nói này khiến Bích Thanh lặng người đi. Bảo bọc? Chị đã bảo bọc nó quá nhiều sao?

Trong mắt chị, thằng Văn vẫn chỉ là một đứa bé.

Một đứa bé cần được mẹ nó bảo vệ, và mẹ nó sẵn sàng bảo vệ nó trước bất kì gió táp mưa sa nào của cuộc đời. Dù có là Nam Đế Bắc Hoàng, cũng đừng hòng vượt qua được vòng tay che chở của chị với thằng Văn.

Nhưng, như thế là bảo bọc thái quá sao?

- Không phải, không phải chị sợ nó yếu đuối. Chị chỉ lo…

- Chỉ lo nó sẽ trở nên như anh họ? Như em? Sao chị không tin tưởng vào thằng Văn một chút thôi?!

Tin tưởng?

Đúng vậy. Bấy lâu nay chị o bế thằng Văn trong một sự nghi ngờ. Chính sự nghi ngờ ấy đã khiến chị khắt khe với nó như vậy.

Tin tưởng? Chị đang thiếu sự tin tưởng với chính đứa con của mình. Liệu chị còn xứng đáng gọi nó là con trai chị hay sao?

Tất cả những diễn biến trên, vài câu thoại, một loạt những suy nghĩ, chỉ xảy ra trong chưa đến 4 giây đồng hồ.

“Linh, con có nghe cô không?”

“Cô Thanh??? Cô ở đâu?”

“Làm theo lời cô, cầm lấy tay thằng Văn! Nhanh lên”

- Chị Thanhhh!!!

Cầm Dạ Nguyệt cũng đã phát giác được chuyện gì đang xảy ra.

- Quang, cậu là cánh tay phải của Vũ Hoành.

- Đúng vậy.

- Việc của cậu là trợ tá cho anh ta.

- Đúng vậy.

- Cậu cũng là người bảo hộ của thằng Văn.

- Đúng vậy.

- Trách nhiệm của cậu là dẹp hết mấy kẻ phiền phức bên ngoài.

- Ý chị là?

Chị hất đầu về phía Tòa án xa xa. Trên đỉnh Tòa án, một bóng người đứng trên một Đồ Hình tím, đôi cánh lửa đỏ rực vươn ra vô cùng chói mắt.

- Dẹp tên đó đi.

- Chị nghĩ em đủ sức sao?

Kẻ mà Bích Thanh nói tới, là lão Thụy. Quang còn chưa biết lão ta mạnh tới mức nào sao? Ngay cả Vũ Minh Kiệt, Nguyễn Thế Sơn, rồi Vương Chính Đức, và Phù Dung đều đánh không lại.

Hắn chỉ là một kẻ vừa đạt Tiến sĩ mà thôi…

- Cậu có phải là con trai của Địa Long Nữ Chúa hay không?

Câu nói này đấm thẳng vào lòng tự ái của Quang. Gì chứ nếu nói về dễ bị khích bác, Quang chẳng kém một ai.

Địa Long Oát Động!!!

Đang nằm bất động trên mặt đất, Quang chợp đập mạnh đầu xuống đất. Địa Mạch dưới lòng đất ùa vào người hắn, theo hắn điều hướng, phá tan mấy chỗ ách tắc Huyệt đạo. Tất nhiên quá trình này cũng giống như người bị trật khớp đi nắn lại khớp, đau tới mức không tả nổi.

Nhưng đáng.

Phá giải trạng thái điểm huyệt, hắn đưa tay ẩn thẳng xuống đất.

Mặt đất như trồi lên hút lấy hắn vào.

Ngay khi Cầm Dạ Nguyệt ý thức được, Quang đã đào xuống đất mất tăm.

- Chị Thanh!!

- Bích Thanh!!

Dạ Nguyệt và Chí Thương đồng thanh la lên. Chuyện này cũng quá bất ngờ với họ.

- Chuyện gia đình của tôi, hai người đừng can thiệp thêm nữa.

Chị đứng ra một bước, chắn chính giữa con đường, với hàm ý không một ai được bước qua.

- Chị Thanh! Nguyện vọng của Bích Liên tổ bà, chị không thể cứ thế mà phá hủy được!! Chị là người mang họ Hoàng, Bích Liên tổ bà cũng là tổ tiên của chị, tại sao…?

- Dạ Nguyệt - Chị đưa mắt lườm cô ta - Nể tình em đã cưu mang mẹ con chị 12 năm trước, chị hứa sẽ giúp em rời khỏi nơi này. Đó là lời hứa của chị, em hoàn toàn có thể an tâm. Chỉ cần em đứng qua một bên, sức của em chưa đủ để điều khiển Tỳ Bà Cầm, cũng chưa đủ để can thiệp đâu.

Đón nhận ánh mắt này, Cầm Dạ Nguyệt lặng lẽ nuốt nước bọt một cái. Cô là kẻ biết người biết ta.

Hà Chí Thương lại bước lên phía trước.

- Bích Thanh, anh không nghĩ thách thức một Chí Tôn đã bước qua 16 tầng Vô thức là một điều khôn ngoan đâu.

Ù ù ù ù ù ù ù ù!!!!!

Ảo Ảnh Ma Thần, Linh Thể chưởng quản tầng 16 ù ù xuất hiện trên bầu trời Hải Thành. Dị tượng nối tiếp Dị tượng, khiến người ta không khỏi tưởng tượng tới Tận thế diệt vong.

Chỉ trong chốc lát, thực tại nơi đây cũng trở thành ảo ảnh. Mọi thứ đều không còn rõ ràng. Chẳng ai biết đây là thật hay là ảo. Ngay cả tâm trí con người cũng bị phủ một lớp ảo giác như có như không, nhưng mơ như tỉnh.

- Chưởng quản tầng 16 thì sao chứ? - Bích Thanh chỉ lạnh lùng hỏi lại - Anh cứ thử bước qua tôi một bước xem? Động vào con trai tôi một ngón tay xem?

Chị nghiêng đầu, đưa tay gỡ xuống sợi dây buộc tóc. Mái tóc chị xõa dài, tung bay trong không khí. Chỉ trong chốc lát, mái tóc đen đã bạc đi hơn quá nửa.

Đôi mắt chị sâu hoắm, thâm quầng, lộ ra một ánh nhìn sắng quắc và sắc lẻm. Gương mặt gầy gò, bộ váy bị gió thổi phần phật. Đôi môi nhợt nhạt khẽ nở một nụ cười ma mị.

Mưa rơi từ trên trời xuống cũng bị đánh bạt ra khỏi nơi chị đứng. Chỉ có một giọt mưa rơi xuống thẳng vào lòng bàn tay chị, một giọt mưa đỏ rực rơi từ vầng Huyết Nguyệt trên cao xuống.

Chị nắm lấy giọt nước đỏ ấy, vụt hiện ra một cây đàn. Cây đàn này khiến Cầm Dạ Nguyệt rùng mình. Hơn ai hết, cô cảm nhận được khí tức phát ra từ cây đàn. Cây đàn ấy nói là Tỳ Bà Cầm thì cũng không đúng, nhưng cũng rất gần rất gần.

Bích Thanh cầm lấy cây đàn, gõ lên một giai điệu.

Sau lưng chị, tiếng oán thán than khóc chợt cất lên, khiến người ta run rẩy cả linh hồn.

Man Khải Ca Nương từ trong hư vô xuất hiện, đón lấy cây đàn từ tay chị, ngân lên những giai điệu rùng rợn.

Cầm Ma Hoàng Bích Thanh.

13 năm về trước, Bắc Hà Lãnh thổ nổi lên một cái tên như vậy, danh tiếng sánh ngang với Vương Bá Thế trời Nam. Nên nhớ, Hà Chí Thương vào Đại Thư viện tới 28 năm, mới đạt được 16 tầng Vô thức. Vậy mà 13 năm trước, Hoàng Bích Thanh đã đạt tới 14 tầng.

Một tuyệt thế thiên tài, lại còn là tuyệt sắc giai nhân, chả hiểu vì sao lại bị tên phế vật bất tài Vương Vũ Hoành rước về làm vợ. Chẳng ai ngờ 13 năm sau lại có thể an phận làm một công nhân quèn đất Hải Thành xa xôi, lầm lũi kiếm từng hào nuôi con.

Vậy mới nói, làm người nên khiêm tốn một chút.
- Bích Thanh!! Giờ không còn là ngày xưa nữa. Em vẫn nghĩ còn có thể bắt nạt được anh hay sao? Chưởng quản tầng 16, không phải là chuyện đùa!!

Hà Chí Thương tức giận hét lên.

- Vậy thì cứ thử bước qua tôi một bước xem?

Bích Thanh chỉ lạnh lùng đáp lại.