Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 382: Con sói




Hàng của Sa Li Khan có khác, chẳng phải chuyện đùa.

Nguyễn Hữu Dũng có thể vỗ ngực xưng là Cường giả hạng A tại Đại Nam Đế quốc, cũng cầm cự không nổi một Trần Phùng trong trạng thái Lôi Thần Giáng Thế, kết hợp với công nghệ tối tân của Sa Li Khan.

Hải Vương Thủy Áp của Nguyễn Hữu Dũng, vốn không chỉ là sức mạnh hay áp lực. Lấy cảm hứng từ những kiến thức đào tạo Hải quân, mài giũa qua độ hiểu biết với biển cả và những năm tháng chiến trường, Hải Vương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng là thành tựu mà hắn có thể cao ngạo cả đời. Nó có đầy đủ tiềm năng để sánh ngang với 8 quyển sách của Vương Thái Tổ.

Dù bản thân Nguyễn Hữu Dũng chưa phát huy hết tiềm năng của môn kĩ thuật này, hắn vẫn rất tự tin vào nó.

Điều chỉnh áp suất của mọi loại chất khí, lỏng, điều khiển mọi dòng chảy, lan truyền, tích tụ, cường hóa. Giống như biển cả, lúc tĩnh lúc động, lúc cuồng bạo khi hiền hòa.

Nguyễn Hữu Dũng vẫn ước ao, giá có một truyền nhân đích thực nào xuất hiện, hoàn thiện nó, và đem môn kĩ thuật này lên tới đỉnh cao.

Thằng Vũ Minh Kiệt thì vô vọng rồi. Thằng đó chỉ bắng nhắng và làm trò ngu xuẩn là giỏi.
- Ơ hơ hơ…. Hắt xì!!

- Thiếu tướng, sao thế?

- Không sao. Chắc có ai nhớ nhung anh mày thôi. Chúng bay dọn dẹp phía này đi, anh phải đi trước đây.

- Anh đi đâu?

- Đột phá thẳng tới Tòa án. Chúng mày vướng víu chân anh bỏ mẹ! Lần này nhất quyết không để thằng Thế Sơn tranh công trạng nữa!

Vũ Minh Kiệt nói xong, đã phá vòng vây vượt thẳng lên phía trước.

Thuộc hạ của hắn cũng ngán ngẩm thở dài. Bao tuổi rồi mà 2 ông tướng còn trẻ con như vậy.
Liêu Kha tức tốc trở về trợ thủ cho Nguyễn Hữu Dũng. 2 người cũng đã vào sinh ra tử cùng nhau, càng đạt tới địa vị ngày nay, nào còn chút gì cạnh tranh và so đo nữa. Họ vừa là chiến hữu, vừa là người thủ hộ của Đại Nam. Giang sơn Đại Nam vững bền qua 3 nghìn năm, thì quân đội của nó không thể nào tầm thường được.

Tôn chỉ của Đại Nam vô cùng rõ ràng.

“Chiến thắng là chiến thuật tối thượng”.

Không giành được chiến thắng, thì chiến thuật cao siêu tới đâu cũng là vô nghĩa.

Hay nói ngược lại, để giành được chiến thắng, không được phép bỏ qua bất kì thủ đoạn nào.

Tranh thủ từng cơ hội nhỏ nhoi nhất để giành lấy chiến thắng!

Đó chính là lý do mà Liêu Kha và Nguyễn Hữu Dũng, vốn là những kẻ đơn đấu vô cùng mạnh mẽ, nhưng phối hợp tác chiến còn mạnh hơn gấp bội.

Đây chính là điều mà 2 ông tướng con kia chưa thể nào đạt tới, bỏ qua cái tôi cá nhân để đạt được sức mạnh tập thể. 2 thằng đó vẫn chỉ là 2 đứa trẻ có chiến lực mạnh mẽ mà thôi. Cái ngày chúng nó biết phối hợp với nhau, thì cũng là lúc vũ đài thế giới phải nhường lại cho bọn chúng.

Còn bây giờ, 2 ông già vẫn phải còng lưng gồng gánh.

Thiên Thủy Áp!

Hai bàn tay Nguyễn Hữu Dũng úp xuống, dùng toàn bộ khí lực đè xuống một cái. Lập tức, toàn bộ không khí bên trên Trần Phùng nén lại, và ép xuống, với sức ép không khác gì 500m biển sâu.

Đôi chân con robot khuỵu xuống.

Liêu Kha chẳng biết từ đâu đã nhảy lên trên đầu nó, bất chấp áp lực từ Thiên Thủy Áp, hai bàn tay chụm lại, đập thẳng xuống.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Lớp vỏ của con robot bị đập lõm xuống, nhưng không mấy ảnh hưởng.

Rầm!!

Hai cánh tay con robot đã giơ lên, nhắm thẳng vào Liêu Kha vỗ 1 cái. Liêu Kha đã nhanh chóng né đi.

Cùng lúc đó, dưới nách con robot, Nguyễn Hữu Dũng lại xuất hiện.

Hải Vương Thủy Áp Thặng Ba Chưởng!

Một chưởng mang theo áp suất đánh thẳng vào dưới nách.

Dù là người hay robot, phần nách luôn là phần dễ tổn thương nhất.

Choang!!

Trần Phùng cùng con robot bị đánh bay đi, khớp tay cũng bị đánh hư hại.

Liêu Kha cũng đã lao theo. Hắn bám chặt lên người con robot, như một con thú hung ác, khi cả người cả máy còn chưa chạm đất, đã không ngừng giáng những nắm đấm của mình xuống.

Bang!! Bang!! Bang!!

Từng tiếng đập nghe thấu tới tận óc.

Con robot của Trần Phùng bị hư hại không ít. Nhưng phải lần nữa khen cho hàng của Sa Li Khan. Độ bền quá hoàn hảo.

Lớp vỏ bên ngoài bị đánh nát, vẫn còn 3 lớp chống chịu bên trong. Kết cấu và hoạt động của nó vẫn được đảm bảo.

Từ sau lưng Trần Phùng, 2 bệ súng máy xuất hiện. Hai cánh tay của hắn biến thành 2 bệ phóng tên lửa. Và giữa ngực hắn xuất hiện 1 khẩu laser.

Liêu Kha hốt hoảng nhảy khỏi người Trần Phùng, lao nhanh xuống đất.

Pằng pằng pằng pằng! Chiu chiu chiu! Uỳnh Uỳnh!!!

Bom đạn bắn tung tóe khắp 4 phương. Liêu Kha bị bom đạn dí ngay sát đít, cuống cuồng trốn tránh. Cũng nhờ tốc độ và bản năng bất khả tư nghị của hắn, mà hắn tránh né vô cùng hiệu quả. Đạn cứ bay san sát người hắn.

- Sao lại chạy như vịt rồi?

Nguyễn Hữu Dũng làu bàu. Hắn đang định lao lên tương trợ, thì từ gốc cây sau lưng, bỗng chui ra một tên áo trắng, khóa chặt lấy người hắn. Là Phổ.

- Các vị chớ nóng vội. Nhìn xem, thành tựu 200 năm của chúng tôi sắp sửa xuất thế rồi.
Mưa càng ngày càng lớn. Bão tố mịt mùng.

Quang quằn quại bởi linh hồn mình đang bị rút đi, từng chút từng chút một.

Cầm Dạ Nguyệt khinh khỉnh nhìn hắn, vẻ mặt vừa như hài lòng, vừa như đang cố nhịn cười.

Tới khi cảm thấy đã trả đũa hắn chán chê, cô mới ngồi xuống, khẽ khàng đặt một bàn tay lên ngực hắn.

Một tiếng đàn như có như không vang vọng khắp tâm trí Quang. Hắn cảm thấy tâm hồn mình như được xoa dịu.

Bài hát này, như một lời ru. Có lẽ vậy.

Quang có biết lời ru là thế méo nào đâu. Vì từ nhỏ Vương Tuyết Trinh chẳng bao giờ ru hắn ngủ.

Thật buồn cười, người đầu tiên hát ru cho hắn nghe, lại là Cầm Dạ Nguyệt, là kẻ mà hắn luôn truy lùng.

Tâm linh hắn bình thản trở lại. Không còn lực hút ghê gớm từ vầng Huyết Nguyệt chết tiệt trên cao nữa.

Nhưng… hắn vẫn bị điểm huyệt nằm quay đơ một góc.

Chẳng biết từ đâu, một bóng người cứ thế xuất hiện bên cạnh Cầm Dạ Nguyệt, khí thế cố tình thu liễm đi khá nhiều, nhưng không ngăn nổi uy áp tỏa ra.

Là Hà Chí Thương.

- Cô cần hắn sao? - Hắn nhàn nhạt nhìn Quang, không tỏ chút cảm xúc.

- Đúng vậy. Kế hoạch thành công, ta sẽ có thể rời khỏi Đại Nam. Ta sẽ mang theo hắn tới Bắc Hà. Ngươi nhớ giữ lời cam kết của chúng ta.

- Yên tâm. Bắc Hoàng luôn coi trọng chữ Tín.

- Uây uây! 2 người muốn cái gì ở ta? Muốn đem ta đi đâu cơ? Ta không đi đâu hết! Ta là người Đại Nam, chết cũng phải làm ma Đại Nam! Uây uây!! Có nghe ta nói không thế…

Chẳng ai thèm nghe Quang nói, bởi vì cả Cầm Dạ Nguyệt lẫn Hà Chí Thương đều đang căng thẳng vì kẻ đi tới.

Hoàng Bích Thanh.
Phan Thành bị tụt lại.

Hắn cố gắng giữ chân đám quái vật để Trần Thịnh có thể đến được tòa án.

Bọn quái vật này không hề lợi hại, chỉ là hơi dai sức chút mà thôi.

Phan Thành thường ngày không thích đích thân xử lí sự việc, toàn bộ đều là sai bảo thủ hạ. Nhưng không có nghĩa là hắn yếu.

Sở hữu 6 bằng Thạc sĩ, đồng thời có kinh nghiệm chiến trường lẫn kinh nghiệm sống. Lão luyện hơn Số 2, mạnh mẽ hơn Số 1. Từ trước tới giờ, Phan Thành vẫn luôn là một cường giả sừng sỏ tại Hải Thành.

Không tính tới bậc Tiến sĩ, còn lại chẳng ai là không run rẩy khi đối đầu với hắn.

Cầm chân tại đây giúp Trần Thịnh, sau đó hắn cũng sẽ rút lui, và cao chạy xa bay tới căn biệt thự mơ ước của hắn.

Nốt trận này, là có thể nghỉ ngơi được rồi. Tuy cả đời lăn lộn không gây dựng được sự nghiệp gì cho con cháu, nhưng giữa giai đoạn lịch sử biến động này, còn an toàn sống sót đã là vẻ vang.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người đi tới. Trong màn mưa. Vô định. Cô độc.

Như một con sói.

Một con sói mà hắn vẫn nuôi bấy lâu nay, mà chẳng biết từ khi nào, nó đã trở thành một con sói đủ nanh đủ vuốt.

Và vô cùng nguy hiểm.

Con sói mang tên Trần Thiên Anh.